Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 5.2

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:11:10
Lượt xem: 175

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Văn Niên cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình vỡ vụn, vỡ đến mức không còn sót lại chút tro tàn nào.

 

Anh ta lập tức sải bước muốn đuổi theo: “Nhượng Nhượng…”

 

Khương Vị Lai lập tức ôm chặt lấy cánh tay anh ta, ấm ức nói: “Anh Văn Niên, lát nữa em sẽ đi xin lỗi chị Nhượng Nhượng. Anh đừng đi.”

 

Trình Văn Niên dừng lại.

 

Khương Nhượng đã rẽ qua góc phố, khuất bóng.

 

Diệp Song Hoa nhìn thấy Khương Vị Lai chủ động ôm lấy tay Trình Văn Niên, lại thân thiết đến vậy, còn gì không hiểu nữa.

 

Trình Văn Niên đúng là phụ lòng Nhượng Nhượng, không hiểu nổi con mắt anh ta nhìn kiểu gì.

 

Cuộc hủy hôn của nhà họ Trình này là một trong những lần hiếm hoi diễn ra yên ổn nhất mà cô từng thấy.

 

Một người như Nhượng Nhượng, thật đáng tiếc.

 

Diệp Song Hoa thở dài: “Trình Văn Niên, chính cậu là người buông tay trước. Sau này nếu có người khác theo đuổi Nhượng Nhượng, cậu cũng đừng hối hận rồi quay ra cản trở.”

 

Khương Nhượng đem toàn bộ đồ cưới kéo về tiệm tạp hóa.

 

Nơi đây tuy hoang tàn đổ nát, nhưng để đồ tạm thì vẫn ổn.

 

Khương Vệ Dân giúp cô chuyển đồ cưới vào xong liền kéo xe về trả cho nhà Diệp Song Hoa, bảo cô ở đây đợi.

 

Chẳng bao lâu sau, Khương Vị Lai tìm đến tiệm tạp hóa.

 

Lúc đó Khương Nhượng đang sắp xếp lại đống đồ vừa chở về, thấy cô ta thì liếc mắt một cái: “Cô đến làm gì?”

 

Khương Vị Lai nhào tới ôm lấy cô, vẻ mặt đầy áy náy: “Nhượng Nhượng, tất cả là lỗi của em. Nếu chị thật sự thích Trình Văn Niên, thì em có thể rút lui…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Không bằng cô thích anh ta.”

 

Khương Nhượng đẩy cô ta ra – vừa “trắng” vừa "trà".

 

Kiếp trước Khương Vị Lai cũng như thế này, dáng vẻ trong sáng vô hại, là kiểu mà Trình Văn Niên thích nhất.

 

Khương Vị Lai bị đẩy ra nhưng vẫn không giận, cứ thản nhiên đi dạo khắp tiệm tạp hóa.

 

Cô ta ra vào cánh cửa sau ở sân sau năm lần liền, cuối cùng thất vọng quay lại chỗ Khương Nhượng.

 

Nhà của Khương Vị Lai có một cuốn bút ký do cụ cố để lại, bên trong ghi chép rằng cánh cửa sau của tiệm tạp hóa này giống như một cánh cổng xuyên thời không.

 

Năm xưa, cụ cố chính là nhờ vào bí mật này mà đi đi lại lại giữa hai thời đại buôn bán, mới có thể tích lũy được gia sản khổng lồ.

 

Trong bút ký còn viết, cánh cửa này về sau chỉ có con gái nhà họ Khương mới mở được, nên chỉ có thể truyền lại cho con gái hoặc cháu gái.

 

Khương Vị Lai vừa nãy đã thử rồi, cô ta không mở được.

 

Bây giờ cô ta chưa sử dụng được cánh cửa xuyên không này, có thể là do trên sổ đỏ đứng tên Khương Nhượng.

 

Nếu đổi sang tên cô ta thì sao?

 

Cô ta nghĩ muốn mua lại tiệm tạp hóa, biết đâu sau khi đổi chủ, cô ta cũng có thể dùng cánh cửa này để xuyên không buôn bán kiếm tiền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/5-2.html.]

Cuốn bút ký đó Khương Vị Lai đã đốt đi rồi, bí mật về tiệm tạp hóa cô ta không nói cho ai biết, ngay cả Trình Văn Niên cũng không tiết lộ.

 

Khương Vị Lai thăm dò hỏi: “Nhượng Nhượng, lúc mẹ em muốn mua lại tiệm tạp hóa, sao chị không chịu bán? Còn nữa, nhà chị nợ nần nhiều như vậy, chẳng phải không có tiền sao? Tiền sính lễ hôm nay chị trả lại là từ đâu mà có?”

 

Khương Nhượng bình thản.

 

Đều là con cháu nhà họ Khương, có thể Khương Vị Lai cũng đã biết bí mật của tiệm tạp hóa.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt thất vọng sau năm lần mở cửa không được, chắc chắn là cô ta không thể sử dụng cánh cửa này.

 

Khương Nhượng thẳng thừng đuổi Khương Vị Lai đi: “Cô cướp Trình Văn Niên, còn mặt mũi tới đây nói chuyện với tôi? Tôi hủy hôn với Trình Văn Niên chẳng phải là điều cô mong nhất sao? Đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, tôi thấy ghê tởm.”

 

Đuổi xong Khương Vị Lai, Khương Nhượng chạy đến dưới gốc cây dâu già đối diện, ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, lớn tiếng nói: “Anh làm gì trên đó thế? Tôi thấy anh rồi, đừng trốn nữa!”

 

Cố Thanh Thành cảm thấy hơi xấu hổ, như thể bản thân là kẻ trộm bị bắt quả tang.

 

Ông nội anh dạo này cứ nhắc mãi muốn ngâm rượu dâu tằm, anh chợt nhớ đến cây dâu to trước cửa tiệm tạp hóa mọc đầy quả, nên mới trèo lên hái.

 

Vừa leo lên cây thì Nhượng Nhượng với anh trai Khương đã kéo xe đồ cưới quay về.

 

Anh sợ Nhượng Nhượng hiểu lầm mình là kẻ bám đuôi, nên mới trốn luôn trên cây, không dám xuống.

 

Cố Thanh Thành nói: “Tôi chỉ muốn hái ít dâu tằm mang về ngâm rượu thôi.”

 

Khương Nhượng nghĩ lại, lần trước ngồi nhờ xe anh mà chưa có quà cảm ơn.

 

Cô liền chạy vào tiệm tạp hóa lấy một miếng vải trắng sạch, trải dưới gốc cây rồi nói: “Anh bẻ vài nhánh có nhiều quả rồi ném xuống đây, tôi sẽ hứng giúp.”

 

Cố Thanh Thành sững người một chút, sau đó bẻ mấy cành dâu thả xuống.

 

Khương Nhượng đứng dưới cây nói: “Đủ rồi đủ rồi, ngần này đủ cho anh ngâm một vại rượu dâu to rồi.”

 

Cô buộc miếng vải thành một túi lỏng lẻo, đợi Cố Thanh Thành trèo xuống thì đưa cho anh, coi như là quà cảm ơn.

 

Mặt Cố Thanh Thành đỏ lên rồi lại chuyển xanh, lưỡng lự một lúc, cuối cùng cầm lấy túi dâu tằm rồi nói: “Nhượng Nhượng, anh muốn theo đuổi em…”

 

Khương Nhượng kinh ngạc đến cực độ – sao anh ta có thể nói ra mấy lời đó?

 

Hôm nay cô mới vừa hủy hôn kia mà!

 

Cô đưa tay sờ mặt mình – cũng tại gương mặt này…

 

Kiếp trước, lần đầu cô mở cánh cửa đến thời loạn thế, cũng có một gã đàn ông râu ria xồm xoàm đòi bắt cô về làm áp trại phu nhân.

 

Còn Cố Thanh Thành mới gặp cô ngày thứ hai mà đã đòi theo đuổi!

 

Cô giận tím mặt, giật lại túi dâu tằm: “Muốn ngâm rượu thì tìm cây khác mà hái!”

 

Cố Thanh Thành lập tức hối hận, cảm thấy mình quá thiếu tự trọng.

 

Chỉ tại anh luôn mơ cùng một giấc mơ – trong đó là thời loạn thế, anh sống trong ổ sơn tặc, một hôm xuống núi bắt gặp một cô gái, gương mặt giống hệt Khương Nhượng.

 

Anh vốn định nói với cô ấy đừng chạy lung tung trong thời loạn, ai ngờ vừa mở miệng lại thành: muốn bắt cô về làm áp trại phu nhân.

 

Cô gái hoảng hồn bỏ chạy, mỗi lần mơ đến đây là anh tỉnh dậy.

 

Cố Thanh Thành vung tay tự tát mình một cái: “Giữa ban ngày ban mặt lại đi mơ mộng hão huyền gì chứ, dọa Nhượng Nhượng sợ rồi…”

Loading...