Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 6.2

Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:13:22
Lượt xem: 148

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiều tối, Khương Vệ Dân xuống sông bắt mấy con cá mè, thả vào thùng gỗ nuôi tạm.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Nhượng dậy từ bốn giờ rưỡi sáng. Cách nấu canh cá của cô khác người ta, đầu tiên cắt khúc cá rồi xào qua với dầu nóng, sau đó mới cho gừng tươi vào hầm. Cá hầm kỹ đến mức xương cũng mềm nhừ, thịt cá thì tan ra trong nước. Cuối cùng dùng rây lọc kỹ một lượt, chỉ giữ lại phần nước canh thơm ngọt đậm đà, hương vị khó cưỡng.

 

Kiếp trước, Trình Văn Niên rất thích uống một bát canh cá đậm đà do cô nấu vào những đêm tăng ca. Bây giờ, Khương Nhượng đổ canh cá vào nồi đất, lòng nghĩ: kiếp này, Trình Văn Niên sẽ không bao giờ được uống canh cá cô nấu nữa.

 

Cô bắt xe kéo của làng lên huyện thành, ghé bệnh viện huyện thăm cha. Khương Nhượng múc canh cá cô dậy sớm hầm từ trong nồi đất ra, nhìn thấy Khương Hữu Vi uống hết một bát, lúc ấy cô mới yên tâm rời đi.

 

Khương Hữu Vi nhìn đứa con gái rạng rỡ như hoa vẫn ngày ngày vất vả đi lại vào thành kiếm tiền, trong lòng buồn bã không chịu nổi, bèn nói với Bạch Huệ Lan:

 

“Tôi không muốn làm gánh nặng cho Vệ Dân và Nhượng Nhượng nữa, bệnh này tôi không chữa đâu.”

 

Bạch Huệ Lan phát cho ông một cái, giận dữ nói:

 

“Vài nghìn đồng là có thể chữa khỏi, đâu phải bệnh nan y gì. Ông đừng phụ công sức của Nhượng Nhượng! Chồng nó còn bị người khác cướp mất rồi, ông còn muốn nó mất luôn cả cha sao?!”

 

Từ huyện thành bắt xe lên Lạc Thành, Khương Nhượng đưa Khương Vệ Dân đến cửa hàng tạp hóa, chỉ vào cánh cửa sau duy nhất còn tạm lành lặn mà nói:

 

“Anh, anh mở cửa xem phía sau là gì?”

 

Khương Vệ Dân chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mở cửa ra thì thấy toàn là đống đổ nát và cỏ dại.

 

“Cỏ mọc cao thế này, có cả sâu độc nữa. Hôm nay anh sẽ dọn sạch hết chỗ cỏ này.”

 

Khương Nhượng bảo anh xem kỹ lại sân sau, hoàn toàn không có chỗ nào có thể giấu người.

 

Sau đó cô nói:

 

“Anh à, cửa hàng tạp hóa mà cụ cố để lại thực sự rất thần kỳ. Em mở cánh cửa sân sau ra thì thấy khung cảnh khác hẳn mọi người – là hai mươi năm sau cơ! Lúc đó xã hội phát triển phồn vinh lắm. Lần trước em mang hai con gà mái sang đó, bán được ba trăm mười đồng. Rồi em lấy số tiền đó đi mua quần áo, đem về bên này bán, đổi ra được bốn trăm mười lăm đồng. Cửa hàng tạp hóa của nhà mình có thể kiếm tiền rồi.”

 

Khương Vệ Dân nghĩ bụng: chắc em gái mình sau khi hủy hôn thì bị sốc quá mà hóa ngốc rồi.

 

“Em à, nếu em buồn thì cứ nói với anh, đừng gồng lên chịu một mình.”

 

Khương Nhượng cười:

 

“Anh, em đâu có chịu một mình. Em nói cho anh rồi mà anh không tin. Anh nghĩ xem, bốn trăm đồng đó em lấy đâu ra được nữa? Chẳng lẽ anh thật sự tin là em lên núi bỗng nhiên nhặt được nhân sâm lâu năm sao?”

 

Sau đó, cô kể lại hết chuyện lần trước sang bên kia đã bán gà mái thế nào, rồi đi lấy hàng ra sao, quay về thì bán quần áo ở đâu cho Khương Vệ Dân nghe.

 

Chỉ là chuyện trọng sinh thì cô không dám nói ra, sợ thông tin quá lớn sẽ dọa anh sợ c.h.ế.t khiếp.

 

Khương Vệ Dân ngẩn người ra, chẳng trách quy định tổ tiên để lại là cửa hàng tạp hóa truyền cho con gái chứ không truyền cho con trai. Nhưng dòng họ Khương mãi đến đời Khương Nhượng mới sinh được con gái, nên ông nội lúc lâm chung mới để lại cửa hàng tạp hóa cho Nhượng Nhượng.

 

Giải thích một hồi lâu, Khương Vệ Dân mới tạm tin được đôi chút.

 

Khương Nhượng nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ, liền chuẩn bị sang bên kia.

 

Trước khi đi, cô dặn:

 

“Anh à, lát nữa em qua bên kia rồi thì anh đừng hoảng hốt nếu không thấy em trong sân sau. Em sẽ đi bán đồ rồi nhập hàng tiếp, khoảng chiều là về. Nếu có trễ cũng là do bên đó tốn thời gian, anh cứ về nhà trước, đừng chờ ở đây vô ích.”

 

Nói rồi, Khương Nhượng mở cửa bước ra ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/6-2.html.]

Khương Vệ Dân trong lòng bất an vô cùng, đúng lúc cửa vừa đóng lại liền vội vàng mở cửa chạy ra sân sau. Đến cỏ dại anh cũng vạch ra xem, nhưng đúng là... Nhượng Nhượng đã biến mất thật rồi.

 

Chẳng lẽ... chẳng lẽ những gì Nhượng Nhượng nói đều là thật? Cô thật sự đã sang thời không hai mươi năm sau để bán đồ?

 

Ngay lúc Khương Vệ Dân đang hoang mang tìm Khương Nhượng thì Khương Vị Lai lại tới.

 

Cô tò mò hỏi:

 

“Anh Vệ Dân, anh đến một mình à? Nhượng Nhượng đâu rồi?”

 

Khương Vệ Dân lập tức ngồi thụp xuống giả vờ đang nhổ cỏ, nói:

 

“Nhượng Nhượng lên núi nhặt sản vật rồi.”

 

Khương Vị Lai thất vọng nói:

 

“Ồ, em còn định tìm Nhượng Nhượng để bàn giao công việc. Em đã thay chị ấy làm ở xưởng trà, nhiều quy trình em không hiểu mà chẳng ai chịu dạy.”

 

Khương Vệ Dân tức giận nói:

 

“Nhượng Nhượng việc gì phải dạy cô? Trình Văn Niên tài giỏi thế cơ mà, cô đi nhờ nhà họ Trình dạy cho đi!”

 

Nói rồi, anh đuổi Khương Vị Lai ra ngoài. Khương Vệ Dân cố gắng trấn tĩnh lại. Nhượng Nhượng sẽ không lừa anh. Anh quyết định về trước, phải giúp cô giữ kín bí mật này, tuyệt đối không để ai biết được.

 

Khương Nhượng sau khi sang thời không bên kia, mang theo ba con gà ta và một trăm hai mươi quả trứng gà, liền đến chợ hàng cao cấp tìm Tiêu Thiên Minh.

 

Cô để riêng ra hai mươi quả trứng, nói là để bồi bổ cho vợ của anh Tiêu Mãnh, không lấy tiền.

 

Tiêu Thiên Minh mỉm cười. Cô bé này thật biết cư xử, hai mươi quả trứng thì không nhiều, nhưng cái tình thì đáng quý.

 

Cả hai tính toán xong, chuyến này Khương Nhượng thu về hơn năm trăm đồng.

 

Tiêu Thiên Minh nói:

 

“Hàng ở chợ mình tuy tốt nhưng giá cao, người mua cũng có hạn. Với lượng hàng như hôm nay, chắc hai ba ngày em giao một chuyến là vừa.”

 

Bán xong gà và trứng, Khương Nhượng đến khu chợ bán buôn quần áo, mua sỉ nữ trang và quần áo, tiêu hết sạch hơn năm trăm đồng, sau đó đeo một túi lớn trở lại trung tâm thương mại.

 

Cô đẩy cửa thoát hiểm ra mà không quay trở lại được. Khương Nhượng sửng sốt – không thể nào, chẳng lẽ vì trong lòng cô không nghĩ đến đích đến sao?

 

Cô thử đi thử lại bảy tám lần, nhân viên vệ sinh của trung tâm thương mại thấy vậy, tốt bụng chỉ đường cho cô gái quê mùa này:

 

“Cô bé, thang máy bên kia kìa, chỗ này là cầu thang thoát hiểm.”

 

Khương Nhượng ngơ ngác. Không lẽ… cô bị kẹt lại bên này rồi sao?

 

Ngay lúc đó, cửa hàng tạp hóa gửi cho cô một cảnh báo:

 

[Do cô chưa bán hết toàn bộ hàng mang sang – vẫn còn hai mươi quả trứng chưa thu hồi vốn – nên bị phạt đứng quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm trong bốn mươi tám tiếng, sau đó mới được quay về.]

 

Khương Nhượng phản đối:

 

“Quy tắc quái quỷ gì mà không nói sớm!”

 

Nhưng cửa hàng tạp hóa không thèm đáp lại cô, hoàn toàn im lặng.

Loading...