Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80 - 8.2
Cập nhật lúc: 2025-06-17 16:16:10
Lượt xem: 137
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy mẫu hàng mới mà Khương Nhượng mang về là hàng độc quyền ở cả Lạc Thành, vừa nhìn thấy là chủ cửa hàng quần áo Phan Lệ đã thích mê.
Khương Nhượng đang cần bán gấp, dù bán với giá gốc bên kia cho chị Phan Lệ cũng còn hơn là đổi sang tiền mặt để bị cửa hàng tạp hóa cắt mất bảy phần phí.
Số hàng còn lại của Khương Nhượng không nhiều, chị Phan Lệ ôm trọn hết, giúp cô bán thêm được hơn hai trăm đồng nữa.
Khi Khương Nhượng quay lại xe, Cố Thanh Thành hỏi:
“Đủ tiền chưa?”
Khương Nhượng gật đầu:
“Đủ rồi. Chị Phan còn bảo lần sau tôi nhớ mang hàng tới cho chị ấy nữa.”
Lần này được Cố Thanh Thành giúp đỡ, Khương Nhượng nghĩ, có lẽ cô đã có thành kiến quá sâu với anh rồi. Không thể chỉ vì giọng nói anh ta giống tên sơn tặc từng đòi bắt cô về làm “áp trại phu nhân” ở kiếp trước, mà cho rằng anh cũng là loại người như thế.
Khương Nhượng cúi đầu nói:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Cảm ơn anh. Khăn này để anh lau người, tôi vừa mua ở chợ, còn mới tinh, chưa dùng đâu.”
Đúng lúc đó, cơn mưa lớn ngừng hẳn. Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây, chiếu qua cửa kính xe rọi lên những ngón tay trắng nõn của Khương Nhượng, phủ lên một lớp ánh sáng óng ánh như nhung, đẹp đến nao lòng.
Cố Thanh Thành nhận lấy khăn:
“Để tôi đưa em đến bến xe. Nếu em bắt xe buýt thì chưa chắc kịp chuyến cuối cùng về huyện Cổ Hà đâu.”
Khương Nhượng áng chừng thời gian, chắc là đúng vậy thật. Cô bắt đầu có chút thiện cảm hơn với Cố Thanh Thành, không còn bài xích như trước nữa. Có thể anh ta đúng là người nhiệt tình tốt bụng.
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Tới bến xe, chú Triệu vừa chuẩn bị cho xe khởi hành, Khương Nhượng kịp thời bước lên.
Cố Thanh Thành – người “nhiệt tình” ấy – trở về nhà, trong nhà chỉ có một mình Vệ Tinh. Anh lấy quần áo sạch để thay rồi hỏi:
“Không phải em hẹn với mấy bạn đi ăn lẩu à? Sao còn chưa đi?”
Vệ Tinh nói:
“Đợi anh mà. Không phải anh nói sẽ mời tụi em ăn à?”
Cố Thanh Thành sờ túi, mấy tờ tiền trong ví đều ướt sạch, bèn vào phòng lấy ra năm tờ đại đoàn kết:
“Cầm lấy, đủ cho các em ăn no nê luôn. Anh nói mời cơm là chỉ trả tiền, không có mặt.”
Vệ Tinh đếm số tiền trong tay, đủ ăn lẩu mấy bữa liền. Quả nhiên cô biết ngay anh họ là người có tiền.
“À đúng rồi, nãy ông nội Liễu có đến nhà mình, nói muốn nhờ anh mai lái xe đi đón ba mẹ của Liễu Khinh Khinh.”
Cố Thanh Thành chui vào phòng tắm tắm rửa thay đồ, ra ngoài thì thấy Vệ Tinh vẫn còn chưa đi:
“Em còn chưa đi nữa à?”
Vệ Tinh nói:
“Anh còn chưa trả lời em, em biết nói gì với ông nội Liễu bây giờ? Ông ấy với ông nội em, cũng là ông ngoại anh, là bạn thân suốt cả đời đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cua-hang-tap-hoa-o-thap-nien-80/8-2.html.]
Cố Thanh Thành bực bội hết chỗ nói:
“Con trai con dâu ông ấy về nhà thì liên quan gì đến anh? Anh không rảnh, không đi đón.”
Vệ Tinh cười hí hửng:
“Rõ ràng là anh ở nhà, vậy mà lại nói với Khương Nhượng là anh ở ngoài. Hôm nay nếu Khương Nhượng chịu ở lại, anh thật định dọn ra ngoài ở à? Anh thương Khương Nhượng như vậy, hai người bây giờ phát triển đến mức nào rồi?”
“Lo ăn cơm đi, đừng nhiều lời. Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi linh tinh.”
Cố Thanh Thành lại dúi cho cô năm chục đồng:
“Hôm nay ăn không đủ thì mai ăn tiếp. Đợi ông ngoại về, em cứ nói anh đi huyện Cổ Hà có việc, vài hôm nữa sẽ về.”
Khương Nhượng xuống xe, Khương Vệ Dân đã đứng chờ ở bến xe. Anh mượn được một chiếc xe bò đến đón cô.
Trên đường về, Khương Nhượng kể chuyện bị giữ lại bên kia bốn mươi tám tiếng.
Khương Vệ Dân cũng thấy cái cửa hàng tạp hóa nhà mình thật kỳ quái, bản thân không giải thích nổi, lại lo sau này còn xảy ra chuyện lạ hơn nữa.
“Nhượng Nhượng, hay lần sau em cứ mang tiền mặt về đi, cho tiện và an toàn.”
Khương Nhượng lắc đầu:
“Anh à, em xoay sở được. Cửa hàng tạp hóa chỉ muốn kiếm phí trung gian của em thôi, chứ không đến mức đòi mạng đâu.”
Lúc này, Trần Ngải Hương đã mang theo giấy vay nợ đến nhà họ Khương. Vương Lục Mai nghe chồng nói Nhượng Nhượng đi Dương Thành lấy hàng về bán, cũng không biết tiền nhập hàng ở đâu ra, điều cô lo hơn chính là sự an toàn của Nhượng Nhượng.
Vương Lục Mai tính tình hiền lành, một mình hoàn toàn không đối phó nổi với Trần Ngải Hương.
Trần Ngải Hương nói:
“Lục Mai à, cái cửa hàng tạp hóa đó vốn dĩ nên là của vợ chồng cháu với Vệ Dân. Cháu khuyên Vệ Dân một chút, bán cửa hàng đi, lấy tiền cho ba chồng cháu phẫu thuật. Cứ kéo dài thế này, ba chồng cháu thật sự sẽ bị tàn phế đó.”
Vương Lục Mai đã nói đến khô cả họng:
“Nhượng Nhượng không đồng ý bán thì tụi cháu nhất quyết không bán. Bà cứ chờ Nhượng Nhượng với Vệ Dân về rồi nói tiếp. Họ chắc chắn sẽ trả tiền cho bà.”
Trần Ngải Hương cũng bắt đầu thấy bực:
“Bà cũng chỉ là suy nghĩ vì hoàn cảnh nhà cháu thôi. Hồi đầu Nhượng Nhượng về nhà họ Trình còn tổ chức tiệc rượu đàng hoàng. Giờ mà tìm đối tượng khác thì cũng là đã qua một lần đò, nếu muốn tái giá mà không có sính lễ cho ra hồn, ai mà chịu cưới? Chẳng lẽ hai vợ chồng cháu phải nuôi nó cả đời? Vẫn nên bán cửa hàng đi, một nửa làm sính lễ cho nó, một nửa chữa bệnh cho ba chồng cháu, gánh nặng hai đứa cũng nhẹ đi phần nào.”
Khương Nhượng đẩy cửa bước vào, khiến Trần Ngải Hương giật mình:
“Về nhanh thế!”
Khương Vệ Dân vung d.a.o chặt mạnh lên thớt, trừng mắt:
“Tôi tình nguyện nuôi em gái mình! Dù có làm đến c.h.ế.t tôi cũng không bán sính lễ của Nhượng Nhượng! Đừng có mà nhòm ngó đồ của em gái tôi nữa!”
Khương Nhượng mặt lạnh tanh:
“Bà Trần, bà cũng đừng cố chia rẽ tình cảm giữa tôi với anh chị dâu tôi nữa. Tôi có phải cháu gái nhà bà đâu, tôi lấy được chồng hay không cũng không cần bà chuẩn bị sính lễ. Bà lo cái gì mà nhiều thế?”
Trần Ngải Hương không ngờ những lời vừa rồi lại bị hai anh em nghe hết, vội vàng chống chế:
“Bà chỉ tiện miệng nói chuyện với Lục Mai thôi mà. Nhượng Nhượng, chẳng phải cháu nói sẽ trả tiền cho nhà bà sao? Giờ chuẩn bị xong chưa?”