Cục cưng của các thiếu gia âm nhạc - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-09-30 14:07:02
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Điềm ngăn cản thì kịp nữa, Phó Hi xách hai túi lớn đồ đạc đầu tiên bước trong nhà. Anh đảo mắt quanh, bố trí gian trông thật tươi mới.

Mở tủ lạnh , bắt đầu giúp cô cất những thứ trong túi bên trong, dáng vẻ chẳng khác gì một nam chủ nhân chính hiệu.

Bị cô đẩy ngoài, tận hưởng cái "đãi ngộ" cô xô đẩy tận cửa, vẻ mặt nửa nửa khi cô chủ động tiếp xúc cơ thể.

TBC

“Anh ngoài …”

Phó Hi đẩy ngoài sân, Đường Điềm vội vàng đóng sầm cửa , cho bất kỳ cơ hội nào.

Sau ngày hôm đó, Đường Điềm càng tránh né kỹ hơn. Dù chạm mặt, cô cũng sẽ lập tức tránh .

Anh dùng một điện thoại khác gọi cho cô, nhắn tin cho cô. Ban đầu cô đó là Phó Hi, đến khi thấy giọng qua điện thoại thì vội vàng cúp máy.

chặn , vì nếu chặn thì dùng mới, cần thiết.

Chớp mắt hơn hai mươi ngày trôi qua, Đường Điềm vẫn đang né tránh Phó Hi, giữa họ tiến triển gì thêm.

Chỉ cần gặp , cô liền như thỏ nhỏ chạy về viện, đóng chặt cổng .

Đường Điềm nghĩ chắc sắp từ bỏ việc theo đuổi , càng kiên quyết gặp .

Phó Hi cũng vội tìm cô, mỗi thấy cô bỏ chạy cũng đuổi theo.

Một tuần , Đường Điềm bên cửa sổ, thầm nghĩ: Phó Hi chắc rời nhỉ?

Anh đặt phòng chỉ đến ngày là hết hạn, hôm qua thấy bóng dáng , sáng nay cũng thấy.

Chủ nhà gõ cửa sân trong trạng thái tiều tụy, Đường Điềm xuống mở cửa.

Chỉ mười mấy ngày gặp mà sắc mặt cô kém nhiều. Cô mời chủ nhà trong trò chuyện.

Đường Điềm rót ly nước ấm đưa cho cô . Chủ nhà : “Tiểu Điềm, ngôi nhà lẽ sắp cho thuê nữa .”

Cô dịu dàng hỏi: “Đã xảy chuyện gì ?” Chủ nhà định rao bán căn nhà .

Chủ nhà thở dài một tiếng: “Nghe khu vực sắp quy hoạch để xây sân golf, giá đưa khá , nhưng với chúng thì mất nhiều hơn .”

Đường Điềm bất ngờ với tin tức đột ngột . Nơi gần khu du lịch, lượng qua tệ, nếu phát triển thành sân golf, chắc chắn sẽ kèm theo một khách sạn lớn. Dự án như chắc chắn thể lỗ.

Chủ nhà thở dài nữa, thể chấp nhận nổi tin : “Chúng sống dựa khu du lịch. Giờ đất đai và nhà cửa đều mất, thì đúng là ăn hết núi vàng…” Hơn nữa, nơi đây đầy ắp kỷ niệm, họ thật sự nỡ.

Đường Điềm nên an ủi cô thế nào. Lúc điều duy nhất cô thể là lắng .

Rồi chủ nhà thì thầm đầy nghi hoặc: “Lúc họ khu sẽ quy hoạch gì hết nên chúng mới xây nhà ở đây. Ai ngờ… đột nhiên tin như .”

Đường Điềm bất giác nghĩ đến Phó Hi, tim cô đập lệch một nhịp. Trong truyện, Phó Hi là tính cách thất thường, từ thủ đoạn nào…

Cô siết chặt hai tay, trong lòng rối bời. Chuyện là do Phó Hi ?

Khi chủ nhà rời , cô nếu thông tin chính thức xác nhận, sẽ báo cho cô để thời gian dọn nhà, tiền đặt cọc cũng sẽ trả đầy đủ.

Đường Điềm mà lòng nặng trĩu, đưa chị cửa. Một dáng cao lớn bước từ chỗ râm mát, tiến đến cổng sân nhà cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cuc-cung-cua-cac-thieu-gia-am-nhac/chuong-99.html.]

“Phó vẫn còn ở đây ?”

Dù tâm trạng tệ mấy, bà chủ nhà khi thấy vẫn giấu vẻ vui mừng.

Phó Hi rạng rỡ, tuấn tú, chuyện đôi câu với chị .

Giữa trưa nắng gay gắt, Đường Điềm thấy cảnh cảm thấy như rơi hầm băng. Nếu chuyện thật sự là do … cô dám tưởng tượng nổi đáng sợ đến mức nào.

Hai gương mặt đối lập của khiến cô toát cả mồ hôi lạnh.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, cô nhận giờ mới thật sự hiểu con thật sự của Phó Hi.

Chủ nhà phiền hai nên rời .

Nhìn bóng lưng nặng nề của chị, lòng Đường Điềm càng nặng nề hơn. Dù tiền đền bù, nhưng đây là nơi gần khu du lịch, là vùng đất truyền từ đời sang đời khác, còn là quê hương họ.

Sau khi chị chủ nhà khỏi, Đường Điềm về phía Phó Hi. Anh cong môi, dường như cảm nhận ánh của cô, thong thả .

Anh khẽ: “Nhìn như thế gì?”

Đường Điềm cảm thấy lẽ đang suy nghĩ quá nhiều, thôi, nên hỏi .

“Anh chuyện khu sẽ quy hoạch thành sân golf ?”

Phó Hi vẫn : “Biết.”

Đường Điềm nụ của cho nổi da gà, đầu tiên cô cảm thấy và Ôn Thiệu Hàn thể so kè với .

Cô khó khăn thốt câu hỏi: “Là ?”

Nụ của Phó Hi hề giảm : “Là .”

Sắc mặt cô thể tin nổi: “Anh… tại …”

Câu hỏi còn thốt , cô câu trả lời.

Nụ nơi khóe môi dần biến mất, trong đôi mắt hoa đào chỉ còn một tầng tối tăm nồng đậm, cùng với khát vọng rõ rệt dành cho cô.

“Em gì mà.”

Đôi mắt trong trẻo của Đường Điềm đầy hoảng loạn. Sao thể như

Phó Hi : “Ở đây quá nhàm chán, mà gặp em. Nếu em đồng ý sớm, thì chúng thể rời khỏi đây sớm hơn.”

Cô chần chừ trở sân nhỏ, khóa chặt cổng.

Chiều hôm đó, Lâm Nhạc Kiều đến tìm cô than thở, cũng là về chuyện : “Chị dâu em chuyện nên mấy hôm nay tâm trạng tệ.”

“Nhà trọ đối với họ quan trọng. Ban đầu họ tính dựa nó để sống nốt nửa đời còn , ai ngờ… sự việc bất ngờ ập đến.”

Đường Điềm từng câu, trong lòng thêm nặng nề. Vốn dĩ cô dễ tự giày vò nội tâm, mà chuyện như thế khiến cảm giác tội gần như nhấn chìm cô.

Buổi tối, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Phó Hi lúc thật đáng sợ, một điều mà cô từng nghĩ đến. Nếu vẫn còn ký ức, thể sẽ nể tình cô mà như .

giờ quên hết quá khứ, càng thể hiện trọn vẹn sự thủ đoạn như trong truyện từng mô tả.

 

Loading...