CÚI MÀY - 3

Cập nhật lúc: 2025-06-04 13:45:32
Lượt xem: 9,975

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta quyết chấp nhặt.

 

Trái , giờ đây phong sương dặm trường, giống mấy công tử bột trong thành, sinh đôi chút xót xa.

 

“Mấy hôm tới việc gì ?”

 

Hắn nghiêng đầu , chịu mở miệng:

 

“Làm gì?”

 

“Ta định đưa ngài tới hiệu vải trong thành, chọn mấy tấm lụa mà may y phục. Ngài nay là đại công thần, cần bó buộc như thế.”

 

Hắn nhếch môi khẽ:

 

“Cô cũng thích mấy thứ phù phiếm trong thành ?”

 

Ta giọng ý trào phúng, liền đáp tự nhiên:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Tất nhiên !”

 

“Hiệu La Sơn vải vóc tinh xảo nhất, tiệm vàng Đồng Hưng trang sức tinh tế, còn cả quán Phàn Lâu với rượu hoa quế thơm lừng, ăn hoài chẳng chán!”

 

***

 

Vừa dứt lời.

 

Một cơn gió nhẹ lướt qua hàng trúc, Tống Vân đột nhiên dừng bước khiến kịp phanh, đ.â.m sầm lưng .

 

Mùi trầm hương dày đặc, quẩn quanh nơi chóp mũi.

 

Xuyên qua lớp áo mỏng, từng đường cơ lưng rắn rỏi như khối ngọc ấm, chạm trán đau nhói.

 

Hắn đột ngột đầu, tà áo phất qua má, hàng mi dài đen như mực, ánh trăng là đôi mắt sáng lạnh như trời.

 

Ta lùi nửa bước, nắm lấy cột hành lang để khỏi ngã, cổ họng nghẹn .

 

Trời ơi...

 

Từ bao giờ trở nên tuấn mỹ đến thế?

 

“Tầm thường.”

 

Từ đôi môi mỏng , lạnh lùng buông hai chữ.

 

Tim như dội một thùng nước lạnh.

 

Chợt nhớ bản lỡ chằm chằm eo đến ngẩn , chắc chắn... thoát khỏi cặp mắt hồ ly đó .

 

Hắn bỗng tiến thêm một bước, bóng in nền gạch gần sát.

 

Ta vội cúi đầu, nhưng vẫn liếc thấy tuấn ngọc bên hông đung đưa.

 

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng mũi khe khẽ.

 

Khoé môi cong lên, đầy đắc ý, lưng bước tiếp.

 

Mùi trầm hương nhàn nhạt tan gió, trái tim khẽ hụt một nhịp.

 

***

 

“Phải , điều vẫn quên hỏi…”

 

Ta nghiến răng, giương giọng chĩa đúng chỗ đau của :

 

“Bấy nhiêu năm , thương thế... chỗ đó của ngài khỏi hẳn ?”

 

“Nếu vẫn , cũng , kinh thành danh y nhiều lắm, phương t.h.u.ố.c phù hợp!”

 

Vừa dứt lời, uất ức trong lòng như xả một nửa.

 

Tống Vân khựng .

 

Ngón tay đang buông thõng bên hông bỗng nắm thành nắm đấm.

 

Hắn chầm chậm xoay , gằn từng tiếng:

 

“Đa tạ Mạnh cô nương quan tâm, Tống Vân khỏi.”

 

Khoé môi nhếch lên lạnh:

 

“Chỉ là mỗi khi gió mưa... chỗ đó vẫn còn đau lắm.”

 

Đau?

 

Vậy chẳng khỏi hẳn ?

 

Quả nhiên là… hại tơ hồng mà là sợi dây nghiệp!

 

Ta còn đang cảm thán, Tống Vân rướn , ép sát , tóc mai lướt nhẹ qua vành tai nóng bừng của .

 

Hắn cúi thấp giọng, trầm trầm như mật hòa cùng trầm hương, len qua cổ áo mà rót :

 

“Sao ?”

 

“Cô định... thổi giúp nữa chăng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cui-may/3.html.]

 

06

 

Trận , xem như đại bại, hai vành tai lập tức đỏ ửng tựa đám mây chiều.

 

Trong cổ họng như một ngọn lửa bốc lên, đầu lưỡi khô khốc đến mức chẳng nên lời.

 

Nhất định là do đầu bếp tối qua nêm nếm quá tay, mặn tới nỗi khiến lòng hoang mang bối rối.

 

Tống Vân thì ngược , thần sắc thư thái, nhàn nhã ngân nga tiểu khúc trở về phủ.

 

Làn gió theo vạt áo bay lên vỗ mặt , khiến nhất thời cảm thấy… gió còn nóng hơn cả nắng mùa Tam Phục.

 

Mấy ngày , mưa phùn rơi mãi dứt.

 

Ta khỏi nghĩ thầm: trời âm u gió lạnh thế , nơi của … còn đau nữa ?

 

Đêm khuya tĩnh lặng.

 

Để tránh cái oi bức, ngâm trong thùng tắm đầy cánh hoa, tóc đen xõa dài thả nổi mặt nước.

 

Hơi nóng dịu dàng bao phủ , khiến lòng như trôi dần giấc mộng.

 

Ngay lúc lơ mơ sắp , bỗng hai bàn tay to lớn từ phía lướt nhẹ qua da thịt…

 

Ta xoay đầu — là Tống Vân!

 

“Là ư?”

 

Thanh âm lúc dịu nhẹ như nước, chẳng chút đề phòng, để mặc cho đầu ngón tay lướt làn da từng tấc một.

 

“Thời Vi…”

 

Hắn áp sát bên tai , thở nóng hổi phả lên làn da mẫn cảm, từng chữ từng lời như rót mật:

 

“Trời mưa âm u… thật đau quá…”

 

“Nàng giúp thổi thổi… ?”

 

***

 

“Mẹ ơi!!!”

 

Ta giật toát mồ hôi lạnh, cả nhảy dựng lên.

 

Nhìn ngoài cửa sổ, trời sáng rõ, ánh dương chiếu tới tận mép giường.

 

May quá, chỉ là… một giấc mộng xuân quá mức huyễn hoặc.

 

Ta áp tay lên lồng n.g.ự.c đang đập loạn, tim như nhảy ngoài.

 

là tạo nghiệt mà! Sao khát khao đến mức chứ?”

 

“Chắc bảo mẫu tìm phu quân cho gấp thôi…”

 

***

 

Lấy bình tĩnh, rửa mặt chải đầu.

 

Tiểu Đào bưng , thuận tiện truyền lời:

 

“Tiểu thư, Tống tướng quân đang chờ tại tiền sảnh một lúc lâu ạ.”

 

“Hắn đợi gì?”

 

“Người quên ư? Vài hôm tiểu thư sẽ đưa Tống tướng quân chọn vải may y phục mà!”

 

À .

 

Ta gật đầu, lập tức chọn một chiếc váy lụa mỏng màu khói hợp nhất với sắc da , trang điểm tỉ mỉ mới bước tiền sảnh.

 

Ta cúi , lễ với :

 

“Để tướng quân đợi lâu, là của .”

 

“Không .”

 

Tống Vân nhíu mày, đôi mắt thâm quầng hiện rõ, giọng xa cách hơn hôm nhiều.

 

Vẫn là thanh âm lành lạnh vang lên — khiến cả dựng hết da gà.

 

Hệt như trong mộng, khi cúi đầu thì thầm bên tai

 

“Nàng giúp … thổi một chút ?” 

 

07

 

Trên xe ngựa, Tống Vân thẳng lưng, thần sắc nghiêm cẩn, còn thì nghiêng tựa về một bên.

 

Hương đàn hương y phục phảng phất từng đợt, từng đợt xộc mũi , khiến miệng lưỡi khô khốc, chỉ thể mượn làn gió từ chiếc quạt nan trong tay để vơi bớt bức bối.

 

Có lẽ do cứ quạt mãi ngừng, khiến thấy chướng mắt.

 

Hắn nín thở, nắm tay siết chặt, cuối cùng lạnh giọng lên tiếng:

 

Loading...