Lần đầu tiên, thủ lĩnh ám vệ báo cáo với , Tùy Trường Bình sai họ  chuyện giao dịch g i ế t .
Lòng  như rơi xuống vực băng.
Đội ám vệ , chính  huấn luyện cho , để   một đội ngũ đàng hoàng.
Thủ lĩnh chịu  với , vì chút tình nghĩa xưa.
  , dù   đồng ý, Tùy Trường Bình thời  cũng đủ sức tìm đội ám vệ khác theo ý .
Ta chỉ  thể cố sức xoay xở, bảo vệ những  vô tội.
Còn thái độ của  với , dần dần trở nên qua loa, hời hợt.
Bánh ngọt rượu hoa quế,   thích quá chua,  thích quá dẻo, thích loại dai dai.
Xưa ,  từng  khắp các tiệm, chọn đúng loại  yêu thích nhất.
Sau ,  chỉ mua loại đắt tiền.
Bánh ngọt của Túy Tiên Cư, giá ngày càng cao, nhưng chất lượng càng tệ.
Cuối cùng, chỉ khi  thăm  quen ở kinh thành,   mới mua bánh đó  quà.
 khi công thành danh toại, Tùy Trường Bình chỉ mua bánh Túy Tiên Cư cho .
Dính dớp, chua loét, chẳng còn chút hương hoa quế.
Mỗi  thấy  ăn hết bánh,  lộ nụ  mãn nguyện.
Chắc  nghĩ, chút tình cảm bố thí , với   là đủ.
Chỉ cần  để ý một chút,  sẽ thấy...
Con chó vàng ngoài cổng, lạnh lùng đáng sợ, cũng ợ  rượu.
Chúc Chi Đào ,  bao giờ nhận thứ  xứng đáng.
Bánh ngọt kém chất,  dần hư hỏng, trái tim lặng lẽ mục ruỗng...
Ta chẳng nhận bất kỳ thứ gì. 
 
Sau cơn đ i ê n loạn, Tùy Trường Bình đích   bánh ngọt rượu hoa quế,  đều ăn hết chẳng chừa miếng nào.
Phải , tay nghề của   tệ.
 càng ăn, trông  càng suy sụp:
“Chi Đào, nàng đừng như thế,  cảm giác nàng thật sự chẳng còn để tâm gì nữa…”
Ha, chẳng  bảo kẻ  sách đầu óc sắc sảo ? Hắn  vấn đề đúng là thấu đáo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-than-xuyen-khong-pcsx/chuong-12-tra-no.html.]
Ta   chăm sóc, cơm bưng nước rót.
Hắn cho gì,  nhận nấy.
Hắn  phản ứng,  đại khái chẳng buồn để ý.
Chỉ tự  gõ nhịp  thành giường, tiêu khiển thời gian.
Hắn  lóc, van xin, tự  đau , như dã thú giãy giụa trong lồng.
Thỉnh thoảng  ban cho  vài ánh mắt, chỉ thấy lối diễn của  thật sự nhạt nhẽo.
Hắn giẫm đạp lòng chân thành của , và  chính  cũng  lòng  giẫm nát.
Một ngày nọ,  như chợt nhớ  điều gì:
“Chi Đào,  dẫn nàng  xem một thứ.”
Hắn  lệnh cho ám vệ bế ngang , lên xe ngựa, thẳng tiến ngoại ô, đến một biệt viện.
Không khí trong căn phòng u ám, nồng nặc mùi mục nát của thời gian, ánh sáng gần như  ngăn tuyệt.
Một thủy lao sâu tới n.g.ự.c giam giữ một .
Dòng nước đen ngòm cuộn chảy, chẳng  ẩn giấu thứ kinh dị gì.
Tùy Trường Bình dịu dàng :
“Chi Đào, nàng xem,   lời nàng,  báo thù cho mẫu .
Nàng  đúng, Tố gia tham ô, nhận hối lộ, bẻ cong công lý, hại bao dân chúng. Những gì chúng nhận, chẳng  đáng ?”
Ta  chằm chằm   trong thủy lao.
Nếu   lồng n.g.ự.c còn khẽ phập phồng,   chẳng nhận  dấu hiệu sự sống.
“Tùy Trường Bình,”  cất tiếng.
Hắn mừng rỡ như đ i ê n  .
“Tay nào của ngươi  hồ sơ lật án cho Tố gia?”
Hắn sững sờ, sắc mặt trắng bệch.
Do dự một lát,  “xoẹt” một tiếng, rút đao từ ám vệ bên cạnh, c.h.é.m thẳng  gân tay  của .
Vị trí chuẩn xác, chính là chỗ  từng dạy  năm xưa.
Cánh tay  của vị văn hào giờ mềm nhũn, buông thõng.
Hắn mặt tái nhợt, run rẩy hỏi: “Như   , Chi Đào?”