Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 100: Ám chỉ

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:57
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm xuống, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương đang ngủ bù giường thì bất ngờ một trận đập cửa dữ dội tỉnh hẳn.

 

Hạ Tinh Lê bật dậy nhanh như cá chép lộn nhào, theo phản xạ liếc đồng hồ treo tường, đúng 2 giờ sáng.

 

Cô lập tức xuống giường, cùng Diêu Thương tới cửa, ghé mắt ngoài qua khe hở.

 

“Ai đó?”

 

Ngoài dự đoán, ngoài cửa là Hạ Thanh Châu. Mặt mũi đầy tro bụi, rõ ràng trải qua cảnh chạy sống c.h.ế.t. Lúc vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng và nóng ruột.

 

“Lê Lê!” Anh đập mạnh cửa. “Trong viện cháy , mau đây!”

 

Hạ Tinh Lê hỏi gấp: “Chỉ thôi ? Triệu Việt với Chương Mục ?”

 

“Ba chạy từ tầng 9 . Hai họ tìm Chung Tú và Bạch Tầm Tã . Anh tới đón hai đứa đến chỗ an !”

 

Hạ Tinh Lê và Diêu Thương , cùng hành lang.

 

Quả thật giống như đang cháy: ánh lửa đỏ rực hắt sáng cả hành lang, tường và nền gạch đều đỏ lòm. Bác sĩ y tá và bệnh nhân mặc đồ sọc đang hoảng loạn chạy trong làn khói dày đặc.

 

Cảnh tượng quá thật, thật đến mức khiến chỉ phá cửa lao .

 

 

Hạ Tinh Lê mở cửa. Ánh mắt cô bình tĩnh lướt qua “Hạ Thanh Châu” ngoài cửa, về phía lưng .

 

Rất lạ: vài cô nhận , y tá và bệnh nhân chạy ngang qua, chỉ vài giây chạy ngược , vài giây nữa đổi hướng chạy .

 

Họ giống những “ công cụ” lập trình sẵn, chỉ chạy qua chạy để tạo cảnh hỗn loạn. Trông như chạy trốn, nhưng thực .

 

lúc cô còn đang suy nghĩ, Diêu Thương bên cạnh cũng chậm rãi lên tiếng, hỏi thẳng Hạ Thanh Châu: “Cháy lớn thế mà đổ nổi một giọt mồ hôi nào. Chịu nhiệt giỏi thật.”

 

“Hạ Thanh Châu” khựng , lập tức nổi giận:

 

“Cậu điên ? Lúc nào còn nhảm! Nhanh lên, kịp nữa ! Cậu cần mạng thì kệ, nhưng em gái còn cần!”

 

Nghe giọng điệu thì đúng là giống Hạ Thanh Châu. Hạ Tinh Lê là em gái ruột của , ba mươi năm hiểu đủ để cô thấy gì đó .

 

bình tĩnh: “Cháy dữ mà hai đứa vẫn bình an, xem phòng nghỉ là ‘phòng an ’. Ra ngoài chắc an , khi còn nguy hiểm hơn.”

 

Theo lẽ thường, khói tràn qua khe cửa, tay nắm cửa kim loại nóng bỏng. trong phòng, cô và Diêu Thương cảm thấy gì, thậm chí ngửi thấy mùi khói.

 

Khả năng cao đây là ảo giác do một thế lực nào đó dựng lên để dụ họ ngoài. Chỉ cần bước qua cánh cửa , họ sẽ gặp nguy hiểm.

 

“Hạ Thanh Châu” ngoài cửa càng sốt ruột: “Lê Lê, em điên ? Chậm chút nữa hai đứa c.h.ế.t ngạt trong đó đấy! Mau đây! Anh là trai em, lừa em gì?!”

 

Hạ Tinh Lê đáp gọn: “Anh sẽ lừa em. so với chuyện đó thì an nguy của quan trọng hơn. Anh cứ lánh nạn .”

 

Nói xong, cô rời khỏi cửa. Dù ngoài đập cửa gào thế nào, cô cũng để ý nữa.

 

Tiếng giằng co kéo dài chừng năm phút. Có lẽ thể lừa cô, đối phương cuối cùng cũng bỏ cuộc. còn lảng vảng quanh đây chờ cơ hội thì ai chắc.

 

Diêu Thương ở mép giường, càng nghĩ càng thấy bất : “Đêm khuya tự dưng dựng cảnh cháy… chẳng lẽ chỉ để dụ chúng ngoài thôi?”

 

Hạ Tinh Lê : “Anh nghĩ còn ý nghĩa khác?”

 

Diêu Thương nhắc: “Cô nhớ lúc mới ván từng ? Ở thế giới thực, bệnh viện Nhân Hòa từng kẻ phóng hỏa, c.h.ế.t nhiều .”

 

Câu đó Hạ Tinh Lê sực tỉnh. Cô yên một lúc, đột nhiên nghĩ điều gì, bước nhanh tới cửa.

 

Cô áp sát cửa, qua khe. Nhờ ánh lửa chiếu, cô rõ bảng phân công trực ban treo tường đối diện.

 

Bảng cập nhật hằng ngày, nên góc trái phía ghi rõ ngày tháng.

 

Điều kỳ lạ là “lửa” cháy bảng trực. Ngày tháng đó vẫn rõ ràng.

 

Ngày 16 tháng 4.

 

, 16/4.

 

Trong lòng như chuông cảnh báo vang lên. Hạ Tinh Lê đầu tờ lịch bậu cửa sổ trong phòng: nó đang dừng ở ngày 14 tháng 4.

 

Đây mới là ngày “bình thường”.

 

Cô ngẩn , lẩm bẩm: “Thì .”

 

Diêu Thương sợ đứt mạch suy nghĩ của cô nên hỏi. Anh tự tới bảng trực một cái, tờ lịch trong phòng. Nghĩ vài giây, cũng hiểu.

 

“Gợi ý trong phòng bệnh của trai cô… hóa ở chỗ .”

 

“Ừ.” Hạ Tinh Lê gật đầu. “.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-100-am-chi.html.]

Hạ Thanh Châu từng : trong phòng 903, cứ gần rạng sáng là tờ lịch tự đổi thành 16/4, như một lời ám chỉ.

 

Ám chỉ cái gì?

 

Dĩ nhiên là ám chỉ hạn cuối của nhiệm vụ.

 

Đến rạng sáng ngày 16 tháng 4, một trận hỏa hoạn lớn sẽ thực sự bùng lên trong viện. Lúc đó nếu họ thành nhiệm vụ để rời khỏi đây, bộ chơi sẽ c.h.ế.t trong biển lửa.

 

 

Ở tầng 9, Hạ Thanh Châu và Chương Mục vẫn xổm ở góc hành lang, theo dõi chặt đám bóng quỷ tụ cửa văn phòng.

 

May mà cô y tá nhỏ trong lâu . Bước chân cô nhẹ hơn lúc .

 

“Bên trong chẳng gì cả, mùi ẩm mốc. Bệnh nhân phòng 904 cũng trong đó.” Cô bịt mũi, khó chịu trừng hai . “Hai đùa đúng ?”

 

Chương Mục cau mày: “Không thể nào. Hai đứa tận mắt thấy . Có cô tìm kỹ ?”

 

Cô y tá càng tức: “Hay hai tự mà tìm! , nếu ai thì hai về phòng ngủ ngay!”

 

Hạ Thanh Châu và Chương Mục hiểu: đây là cơ hội duy nhất để văn phòng, nắm lấy.

 

Cô y tá , hai theo , tiến tới cửa văn phòng.

 

Càng tới gần, đám bóng quỷ quanh cửa càng nôn nóng. Trong cái nôn nóng còn một sự phẫn nộ khó tả. Chúng bò đất, ngẩng đầu chằm chằm, ánh mắt hung hãn như xé sống họ.

 

Cô y tá dừng , đầu nghiêm túc: “Muộn thế , đồng nghiệp trực đêm khác thấy . Một với thôi, còn ngoài canh.”

 

Hạ Thanh Châu liếc bảng trực tường, đêm nay đúng là hai trực, cô dối.

 

 

Anh hạ mắt, về phía lưng cô y tá. Một lúc , sống lưng lạnh toát.

 

Trên đường , hành lang tối nên để ý. Giờ đèn dự phòng, bóng của và Chương Mục kéo dài tường… còn phía cô y tá thì trống .

 

…Cô bóng.

 

Cô y tá thật lẽ c.h.ế.t ngay khi văn phòng. Kẻ bước chỉ là nữ quỷ giả dạng.

 

Nữ quỷ cố tình bảo một để chia rẽ họ, nhằm cơ hội g.i.ế.c Hạ Thanh Châu, thẻ nhân viên bảo hộ.

 

Hạ Thanh Châu im, lặng lẽ dán sát Chương Mục hơn nữa. Hai tay vòng chặt eo Chương Mục, nhất quyết buông.

 

Chương Mục ban đầu còn hiểu, nhưng cảm giác Hạ Thanh Châu cứ dùng cằm hích hích đầu , liếc sang là hiểu ngay.

 

Mẹ kiếp, suýt sập bẫy.

 

Chương Mục lập tức đổi giọng: “Thôi bỏ , nãy giờ phiền cô quá.” Cậu . “Hai đứa cũng mệt , nữa. Về phòng ngủ đây.”

 

Sắc mặt “cô y tá” đổi: “Chưa tìm bệnh nhân phòng 904, đòi về?”

 

“Thì cũng vì lo cô mất việc thôi.” Hạ Thanh Châu vặn . “Nãy cô giục về, giờ tụi tự về thì cô vui ?”

 

“….”

 

“Tâm tư phụ nữ đúng là khó đoán.”

 

Nói xong, vỗ mạnh vai Chương Mục. Chương Mục hiểu ý, lập tức cõng lên, xoay chạy thẳng về phòng bệnh.

 

“Ngại quá nhé, cô cứ trực tiếp . Hai đứa đây~”

 

Đêm nay biến. Việc thăm dò văn phòng coi như nổi. Nữ quỷ đang canh ở đó, dù bây giờ tay thì lát nữa chắc chắn cũng sẽ tìm cơ hội.

 

Một khi kéo dài quá lâu, quy tắc đạo cụ còn trói nữ quỷ nữa, hai sẽ rơi nguy hiểm.

 

Hiện tại chỉ còn cách rút lui tạm thời.

 

Bên trong văn phòng.

 

Triệu Việt đang trốn trong một cái tủ đựng đồ lặt vặt, dùng chiếc đồng hồ cũ và mấy túi hồ sơ bỏ để che . Anh nấp ở đó lâu, phát tiếng nào.

 

Anh trốn từ sớm, nên động tĩnh trong và ngoài phòng đều rõ.

 

Vừa suýt lao cảnh báo đồng đội, may mà Chương Mục và Hạ Thanh Châu phản ứng nhanh, tự thoát . Nếu thì hậu quả khó lường.

 

Bởi vì…

 

Qua khe hở cửa tủ, lặng lẽ xuống gầm bàn việc.

 

Ở đó một cái xác còn mới, chính là cô y tá nhỏ vặn gãy cổ.

 

 

Loading...