Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 104: Tối ưu giải

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:01:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm nay còn tiếng đập cửa kỳ quái, nhưng ngoài hành lang thì tiếng thét chói tai và tiếng ồn hỗn loạn vẫn ngừng.

 

Tờ lịch trong phòng lật sang ngày 15 tháng 4, mà ngày bảng trực ban ngoài hành lang vẫn yên ở ngày 16 tháng 4.

 

Lần , ngọn lửa nuốt trọn cả tòa bệnh viện. Những “bác sĩ, y tá, bệnh nhân” của ảo giác chạy tán loạn khắp nơi, nhưng vì đường thoát nên cuốn làn khói đen cuồn cuộn. Toàn họ bốc cháy, lăn lộn rên rỉ nền nhà.

 

Cảnh tượng giống như một đoạn phim kẹt: cứ phát phát . Từ cửa sổ phòng nghỉ, chơi thấy họ hết đến khác thiêu thành những xác cháy đen co quắp trong ánh lửa.

 

Đây là lời cảnh báo cuối cùng. Nếu hôm nay họ vẫn tìm lối thoát thông quan đúng, thì rạng sáng đêm mai, kết cục của họ sẽ giống những xác cháy ngoài .

 

Hạ Tinh Lê im lặng một lúc rời cửa sổ, lên giường.

 

Cô gối hai tay đầu, chằm chằm lên trần nhà lâu, đến khi Diêu Thương cất tiếng: “A Lê, em đang nghĩ gì ?”

 

“Đang nghĩ vài chuyện tiêu cực.” Cô thẳng. “ đang tự hỏi: thật sự gom đủ mảnh ghép, sống sót rời khỏi cái trò chơi c.h.ế.t tiệt ?”

 

“Tiêu cực phong cách của em. Em luôn xông lên, đ.á.n.h thắng đó mà?”

 

“Ngoài đời thì tất nhiên dũng cảm. đây là hệ thống Âm Thành, nơi con dùng xác thường để chống một thứ sức mạnh rõ. Chỉ dựa nhiệt huyết thì bao xa?”

 

Chơi càng lâu, hiểu hệ thống Âm Thành càng rõ, càng thấy cảnh tuyệt vọng đến mức nào.

 

Ở đây, một chơi già dặn mới tính toán xong kế hoạch thì giây thể c.h.ế.t vì cơ chế trừng phạt. Dựa bản lĩnh, dựa may mắn, thậm chí cả hai, cũng chắc sống lâu. Hoặc thể sống sót một , nhưng trơ mắt đồng đội hiến tế một cách t.h.ả.m khốc.

 

Đó là sự giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, và thường thì tinh thần gãy . Chỉ cần sợi dây căng đứt, niềm tin sụp, thì ngày loại cũng chẳng còn xa.

 

đang cân nhắc đề nghị của .” Hạ Tinh Lê chậm rãi. “Nghĩ thì chuẩn sớm cũng . Trên đường thử xem thể đổi mảnh ghép với chơi khác , gom đủ cho trai để đưa ngoài.”

 

Nếu chỉ cô mắc kẹt ở đây thì cũng . Ít nhất trai còn sống ở bên ngoài, còn thể lo cho gia đình.

 

Bố yêu thương, che chở hai em nửa đời, cho họ thứ. Không nên để cuối cùng họ mất cả hai đứa con, cô quạnh khi về già.

 

trai ở ngoài, cô cũng yên tâm hơn.

 

Diêu Thương thở dài: “Được. Đợi tiễn em ngoài xong, chúng sẽ tiếp tục cố gắng vì em.”

 

Hạ Tinh Lê bật : “Thôi , cứ như ‘tiễn’ một ngoài dễ lắm . Đưa khó . Hệ thống chắc chắn sẽ khống chế tỉ lệ rơi vật phẩm. Mảnh ghép của hai đứa chắc chắn đủ loại. Muốn đổi với khác thì cũng gặp chơi thông quan đủ hai mươi màn.”

 

“Nghe như cô chuẩn tinh thần c.h.ế.t bất cứ lúc nào .”

 

“Bị lây thôi. Chẳng chuẩn tinh thần đó từ lâu ?”

 

Diêu Thương nghiêng đầu cô, bình tĩnh mà nghiêm túc: “ c.h.ế.t thì . từng em c.h.ế.t cùng .”

 

“Anh tự cho đúng .” Hạ Tinh Lê đáp. “Không ‘c.h.ế.t cùng’ . Mà là nếu bắt buộc c.h.ế.t, cho phép tuẫn táng theo . Không thì lập đội với chẳng thiệt quá ? bao giờ chịu thiệt.”

 

Anh cô vài giây, khóe môi nhếch lên, gật đầu: “ . Được một đại soái ca như tuẫn táng theo, em đúng là chẳng thiệt tí nào.”

 

“…… Thôi , cút mau cho nhờ.”

 

Đêm nay chắc chắn ngủ . Nằm một lúc, thấy cả hai vẫn thức, họ tiếp tục chuyện.

 

“Em nghĩ trò chơi liên kết với hiện thực thế nào?” Diêu Thương hỏi. “Nếu loại trong game, ngoài đời sẽ xóa sổ luôn, theo kiểu khác?”

 

“Chắc xóa sổ trực tiếp .” Hạ Tinh Lê nhớ đến mấy phim và truyện vô hạn lưu từng xem. “Có lẽ ngoài đời sẽ c.h.ế.t não, hôn mê như thực vật. Hoặc c.h.ế.t vì đủ kiểu tai nạn… chung là ai điều tra .”

 

lỡ điều tra thì ? Nhiều c.h.ế.t thể c.h.ế.t uổng. Ít nhất ai tạo hệ thống chứ.”

 

“Đã tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t , ai còn điều tra?” Hạ Tinh Lê lắc đầu. “Người bình thường chỉ sợ thôi. Thế lực trò chơi thứ họ thể một chống . Chưa chừng còn tóm chịu khổ tiếp.”

 

trong lòng cô hiểu: nếu Hạ Thanh Châu ngoài, dù nguy hiểm, chắc chắn vẫn sẽ điều tra tới cùng.

 

Anh trai cô trông thì cà lơ phất phơ, nhưng bên trong bướng bỉnh đến cực.

 

Có lẽ… sẽ ngày đó.

 

 

Sáng sớm hôm , Hạ Tinh Lê và Diêu Thương hẹn với Chung Tú, xuống phòng nghỉ tầng 2 đón cô , thẳng xuống tầng 1 để dùng thang máy cũ lên tầng 9 hội quân.

 

Làm chủ yếu để tránh mặt Bạch Tầm Tã ở tầng 6, tức Liễu Trinh Trinh mượn xác. Dù đối phương nhắm họ, cũng chẳng thèm để ý họ nữa, nhưng “ít chuyện hơn nhiều chuyện”, cẩn thận vẫn hơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-104-toi-uu-giai.html.]

Có lẽ càng sát hạn chót, bầu khí bệnh viện càng quỷ dị. Nhân viên y tế vốn bận rộn lúc đầu giờ giống như “ máy” lập trình: máy móc, mặt đờ đẫn. Họ trò chuyện, cũng ngăn cản chơi gì, cứ như nhóm chơi hề tồn tại.

 

Trạng thái qua giống với những “” trong ảo giác hỏa hoạn ban đêm.

 

Nhờ ai ngăn cản, ba thuận lợi lên đến tầng 9. Quả nhiên, Hạ Thanh Châu, Triệu Việt và Chương Mục cũng đang tụ tập.

 

Không trải qua chuyện gì, ba đột nhiên thiết như em ruột. Hạ Tinh Lê bước phòng thấy Triệu Việt ở mép giường, Hạ Thanh Châu khoác vai trái, Chương Mục khoác vai , cảnh tượng hòa hợp kỳ quặc.

 

“…… Ba các thế?”

 

“Cũng .” Hạ Thanh Châu thừa nhận. “Sau khi hợp tác thoát đêm qua, ba chúng giờ là một khối tách .”

 

“Giải thích cho em một chút ?”

 

Triệu Việt bình tĩnh: “Tối qua chúng hẹn : khi tắt đèn sẽ tới văn phòng y tá trưởng tiền nhiệm. Vì chỉ Tiểu Mục thẻ nhân viên, đạo cụ bảo vệ, nên chúng …”

 

“Các gì?”

 

Hạ Thanh Châu thản nhiên: “Ba chúng dùng một kỹ thuật bộ ‘hợp thể’ độ khó cao để đảm bảo thẻ bảo vệ che cả ba cùng lúc.”

 

Nói xong, còn kéo Triệu Việt và Chương Mục dậy diễn : Triệu Việt đeo thẻ bảo vệ, phía ôm Hạ Thanh Châu, phía cõng Chương Mục, ba xoay . Độ mãn nhãn thể đem diễn xiếc.

 

“…… Được .” Hạ Tinh Lê im lặng lâu vỗ tay . “Quá xuất sắc. Vậy văn phòng thứ hai, các phát hiện gì ?”

 

Chương Mục như ảo thuật, lôi từ gối một chiếc đèn pin. Đèn pin to hơn loại thường một vòng, vỏ ngoài hoa văn bạc mắt, nhưng rõ tác dụng.

 

“Anh Việt kiểm tra cả phòng. Chỉ tìm thêm cái đèn pin .”

 

Có thể đoán chiếc đèn pin chắc chắn sẽ hữu dụng.

 

Triệu Việt lúc mới nhớ , lưng Chung Tú, hỏi: “Tú Tú, chỉ cô? Tầm Tã ?”

 

Nghe tới tên Bạch Tầm Tã, mắt Chung Tú đỏ ngay. Cô vòng vo, thẳng sự thật: “…… Tầm Tã c.h.ế.t . Người cùng chúng hôm qua em . Liễu Trinh Trinh giả Thành Lâm để lừa em mở cửa, g.i.ế.c em ở khu thang máy tầng sáu để chiếm xác.”

 

Vừa xong, Triệu Việt và Chương Mục đều kinh hãi: “Liễu Trinh Trinh là ai? Chẳng c.h.ế.t ở khu thang máy tầng 6 là Ngải Hiểu Nga ?!”

 

Hạ Tinh Lê bày bộ manh mối và bằng chứng lấy từ văn phòng Ngải Hiểu Nga lên bàn, bảo họ tự xem.

 

“Thông tin giữa hai nhóm lệch. Mọi xem , giải thích ngắn gọn.”

 

Rồi cô nhanh, kể rõ từ đầu đến cuối: phận thật của Ngải Hiểu Nga và Liễu Trinh Trinh; việc Liễu Trinh Trinh giúp bộ nạn nhân mượn xác hồn; đoạn chat giữa Nhậm Bằng và Liễu Trinh Trinh; và việc Nhậm Bằng khóa cửa chính bệnh viện.

 

Hạ Thanh Châu chốt : “Nói cách khác, nhiệm vụ hôm nay là tìm đúng lối thoát để thông quan?”

 

. Và gấp. Đêm qua tối xuống nhanh, hôm nay chắc còn nhanh hơn. Không chậm.”

 

Trang Thành Lâm và Bạch Tầm Tã c.h.ế.t thảm, đó là sự thật thể đổi. Họ đau buồn nhưng thể chìm trong đó, vì trò chơi kết thúc. Người sống vẫn tìm cách sống.

 

Triệu Việt lấy tay chà mạnh lên mặt, giọng trầm: “Hạ tiểu thư cách nào ? Cứ thẳng, chúng ủng hộ.”

 

Bên cạnh, Chương Mục đang ôm Chung Tú, nhẹ vỗ lưng an ủi. Cậu Hạ Tinh Lê bằng ánh mắt kiên định: “Anh Việt đúng, cũng .”

 

Hai em họ Hạ khí chất giống : sức hút khiến khác tin và thấy an . Thậm chí Hạ Tinh Lê là em gái, nhưng vẻ “cầm trịch” hơn trong đội.

 

Chung Tú cũng cảm giác . Cô thích Hạ Tinh Lê, Triệu Việt thiện cảm với Hạ Thanh Châu. Mọi đều sẵn lòng theo họ.

 

Hạ Tinh Lê gật đầu. Trong trò chơi, đội mà thống nhất mục tiêu thì nguy hiểm, nhất là lúc sát hạn thông quan.

 

: “ một ý tưởng, nhưng thể khá nguy hiểm… và chắc là tối ưu giải.”

 

“Không .” Hạ Thanh Châu hiệu cho cô. “Giờ mà nghĩ tối ưu giải ngay thì mới lạ. Đường thông quan thể êm đềm. Em cứ để cùng tính.”

 

“Có câu tàn nhẫn.” Hạ Tinh Lê . “Mọi còn nhớ Trang Thành Lâm c.h.ế.t ở ?”

 

“À… thang máy tầng 4, lên nhầm tầng 9 mở gian thứ hai?”

 

Hạ Tinh Lê cúi đầu chằm chằm chiếc đèn pin bàn. Cô im lặng khá lâu mới từng chữ, rõ ràng và dứt khoát:

 

“Em nghĩ… gian thứ hai chắc là sai. Chỉ là cách mở đó đúng thôi.”

 

“Không gian thứ hai lẽ mới chính là lối thoát thật sự.”

 

 

Loading...