Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 109: Lời nói thật lòng

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:01:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Tinh Lê cùng Hạ Thanh Châu chuyển sang phòng nghỉ của Bạch Tầm Tã ở tầng sáu. Cô cho rằng những nơi Liễu Trinh Trinh lui tới chắc chắn liên quan đến chủ nhân cũ của cơ thể mà nó đang chiếm giữ. Vì , nếu ở phòng cũ của Bạch Tầm Tã thì sẽ là văn phòng Ngải Hiểu Nga ở tầng bảy. Ở vị trí , khả năng bám sát hành tung của đối phương là cao nhất.

 

Diêu Thương, Chung Tú, Chương Mục và Triệu Việt vẫn ở phòng cũ. Chung Tú phụ trách bốn phòng bệnh gồm 205, 206, 310, 313. Diêu Thương phụ trách bốn phòng gồm 412, 415, 501, 507. Còn bốn phòng 609, 704, 711, 805 sẽ do Triệu Việt phụ trách. Anh đang ở tầng chín.

 

Về phần Chương Mục, sẽ tránh lộ trình hành động của đồng đội, cố gắng dẫn dụ đám quỷ ảnh tới những chỗ hẻo lánh hơn.

 

Đó là phương châm hành động chung của cả đội. Còn thao tác cụ thể thế nào thì xem năng lực và vận may của từng .

 

……

 

Đêm khuya.

 

Tờ lịch cửa sổ cuối cùng cũng lật sang ngày 16 tháng 4.

 

Hạ Tinh Lê ghé sát cửa, theo dõi hướng của bác sĩ và y tá ngoài hành lang. Hạ Thanh Châu ở mép giường một lúc, nhịn mà mỉa mai.

 

“Thật bái phục em. Sao lúc nào cũng trưng bộ dạng đầy ý chí chiến đấu ?”

 

“Đây là trò chơi của Âm Thành. Chỉ cần sơ sẩy một chút là loại ngay. Nếu em giữ trạng thái chiến đấu lúc thì cái vẻ ủ rũ chỉ khiến c.h.ế.t nhanh hơn thôi.” Hạ Tinh Lê đầu liếc một cái. “Nếu thấy chán thì ngủ . Theo quan sát hai ngày nay của em, đám bác sĩ y tá ít nhất bận đến mười giờ mới biến mất. Anh vẫn thời gian chợp mắt một lát.”

 

Chờ hành lang yên tĩnh, khi bác sĩ y tá biến mất, cũng là lúc sân khấu nhường chỗ cho chơi, và nhiệm vụ cuối cùng của đêm nay bắt đầu.

 

“Anh ngủ. Tầm ai ngủ nổi?” Hạ Thanh Châu vỗ vỗ mép giường, hiệu cho cô xuống. “Đừng chằm chằm nữa. Lại đây, chuyện hỏi.”

 

Hạ Tinh Lê hiểu trai nên đoán sắp gì. Cô miễn cưỡng tới, lười biếng đáp.

 

“Hỏi . Lại về Diêu Thương chứ gì?”

 

“…… Sao em ?”

 

Cô đảo mắt trắng dã: “Chỉ cần hai đứa ở riêng là sẽ tìm cách Diêu Thương. Rõ ràng quá còn gì.”

 

“Mẹ kiếp. Sao như là kẻ tiểu nhân ác độc chuyên chia rẽ uyên ương ?” Hạ Thanh Châu tức đến nổ đom đóm mắt. “Anh chỉ sợ em nặng tình lún sâu thôi. Em chia tay bốn năm . Bốn năm qua yêu đương với ai. Khó khăn lắm mới thoát khỏi cái bóng đó. Vậy mà kéo trò chơi quái quỷ gặp Diêu Thương. Đoạn nghiệt duyên bao giờ mới hết? Cứ dây dưa mãi, cuối cùng tổn thương chẳng là em ?”

 

Hạ Tinh Lê im lặng hồi lâu, bực bội hỏi ngược .

 

“Vấn đề đây cũng mà? Em bốn năm yêu đương là vì em dồn sức ở các phòng mật thất, tích lũy để tự mở cửa hàng. Sao cứ nhất thiết vì tổn thương tình cảm?”

 

“Lý do hoa mỹ quá. Em lừa ngoài chứ lừa ?” Hạ Thanh Châu hừ lạnh. “Yêu đương với sự nghiệp đối lập. Trong thời gian đó bao nhiêu điều kiện thích em. Ví dụ sếp của em, em cột chèo của . Rồi chủ tịch hội sinh viên đại học. Rồi con trai đồng nghiệp của bố. Rồi con trai đồng đội cũ của . Ai cũng ngoại hình gia cảnh. Em từng cân nhắc ai ?”

 

“Em cảm ơn . Nếu em yêu đương thì đúng là chỉ cần một giây thôi. Vấn đề là yêu đương gì vui? Không cảm xúc thì là cảm xúc. Dù cả đời kết hôn thì em vẫn sống . Anh lo hão gì.”

 

“Bố quan tâm em kết hôn . Anh cũng can thiệp tự do hôn nhân của em. Trọng điểm là em đừng để kẹt trong và chuyện cũ.” Hạ Thanh Châu . “Nếu em và Diêu Thương ở đây mà nối tình xưa, về thế giới thực, hai thể ở bên ? Chẳng chỉ rước thêm phiền não ?”

 

Sắc mặt Hạ Tinh Lê bình tĩnh. Cô im lặng chừng nửa phút, ánh chằm chằm của , cô thở dài, thản nhiên trả lời.

 

“Không cả. Trò chơi là trò chơi, hiện thực là hiện thực. Em phân biệt ! Vạn nhất về thì ? Cứ coi như em tìm chút niềm vui .”

 

Anh nổi giận: “Tại về ? Em nhớ cho . Dù c.h.ế.t ở đây thì cũng nhất định đưa em về nhà bình an!”

 

“Thật khéo. Đây cũng là lời em với .”

 

trai.”

 

Hạ Tinh Lê nghiêm túc : “Trong trò chơi phân biệt em. Em năng lực bảo vệ , cũng năng lực bảo vệ . Có ý tưởng gì thì cứ dựa bản lĩnh mà .”

 

“……”

 

“Còn nữa, dù cũng là đồng đội, đừng dùng lời lẽ kích động Diêu Thương nữa.” Cô nghĩ một chút tiếp. “Mẹ uống t.h.u.ố.c tự sát. Diêu Kiến Hùng cha đủ tư cách. Trạng thái tinh thần của vốn , cố gắng đừng chọc nỗi đau của . Chuyện năm đó, chúng sai. Anh cũng động khi cuốn chân tướng. Tội nhân thật sự chỉ Diêu Kiến Hùng thôi. Không cần giận lây sang .”

 

“…… Mẹ tự sát?”

 

“Vâng. Để ép về nhà họ Diêu. Di ngôn khi c.h.ế.t là bảo tranh giành tài sản nhà họ Diêu.”

 

Hạ Thanh Châu tuy ngứa mắt Diêu Thương, nhưng cũng thừa nhận, áp lực như thế, Diêu Thương sống cũng chẳng dễ dàng.

 

Anh im lặng lâu, mãi mới bất đắc dĩ thốt lên.

 

“Em đúng là bênh vực thật đấy.”

 

“Chỉ là nhận thực tế thôi.”

 

“Vậy em thật cho . Rốt cuộc em còn thích ?”

 

Hạ Tinh Lê khựng : “Điều đó quan trọng lắm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-109-loi-noi-that-long.html.]

 

“Tất nhiên. Em nghĩ quan trọng ? Hoặc em hỏi Diêu Thương xem. Xem thấy quan trọng ?”

 

thèm đáp nữa. Cô nghiêng xuống giường, kéo chăn đắp lên.

 

“Em khuyên nên nghỉ ngơi dưỡng sức một chút. Đừng nghĩ mấy chuyện . Kẻo lát nữa gặp Liễu Trinh Trinh buồn ngủ.”

 

“……”

 

Muốn một lời thật lòng từ miệng con bé đúng là khó hơn lên trời!

 

Hạ Thanh Châu bên cạnh, em gái nhắm mắt như gì xảy , trong lòng dậy sóng.

 

Dựa trạng thái hiện giờ của Diêu Thương, chắc chắn tên nhóc vẫn còn tơ tưởng Lê Lê. Anh và Lê Lê cùng thông quan bốn năm màn. Người lạ bình thường trải qua sống c.h.ế.t như còn dễ nảy sinh tâm tư do hiệu ứng cầu treo, mà Lê Lê cứ nhất quyết hé răng.

 

Nghĩ nghĩ , Diêu Thương thực cũng chút đáng thương.

 

…… Thôi. Hắn đáng thương chỗ nào chứ?

 

Em gái nhà là tiên nữ văn võ song . Hắn vương vấn quên là chuyện hiển nhiên. Thật lòng thích thì chịu cái kiếp nạn . Nếu thì xứng!

 

Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Châu hừ mạnh một tiếng: “Cậu mới xứng!”

 

Lời còn dứt, Hạ Tinh Lê vung chân đá một phát lưng .

 

“Bị bệnh . Không ngủ thì bàn .”

 

“?”

 

Diêu Thương đột nhiên hắt hai cái trong đêm mà rõ lý do. Phản ứng đầu tiên của là Hạ Tinh Lê đang nhớ đến , nhưng nhanh chóng bác bỏ vì đó phong cách của cô.

 

, đổ rằng chắc chắn Hạ Thanh Châu đang .

 

Lát nữa dán xong bùa, nhanh tìm A Lê hội quân mới .

 

Nghĩ , tới cửa, qua khe để quan sát tình hình bên ngoài.

 

Lúc là 10 giờ 20 phút đêm. Vừa nãy còn loáng thoáng tiếng bước chân bác sĩ y tá, giờ cả tòa bệnh viện Nhân Hòa chìm tĩnh lặng, im lìm như bỏ hoang.

 

Đèn trần hành lang chớp nháy vài cái, mờ dần với tốc độ thấy bằng mắt thường, bắt đầu tỏa ánh sáng xanh u uẩn.

 

Anh trấn tĩnh, đẩy cửa rời phòng, tiến về phía phòng bệnh 412.

 

Anh cố bước nhẹ nhưng giảm tốc. Chẳng mấy chốc đến cửa phòng 412.

 

Cửa khóa chặt, từ ngoài bên trong. Anh nghĩ một lát, rút một lá bùa trắng và quẹt một que diêm.

 

Ngay khi lá bùa trắng bùng cháy, tàn tro li ti bay lên mắt , nhưng hề nóng rát.

 

Anh chăm chú tàn tro tạo thành một vòng xoáy mờ trong trung cho đến khi lá bùa cháy hết. Toàn bộ tàn tro bám lên cánh cửa, hóa thành một rào chắn trong suốt.

 

Rào chắn trong suốt như một tấm gương. Xuyên qua cửa, cảnh tượng bên trong hiện .

 

Bệnh nhân giường, tứ chi vặn vẹo theo tư thế kỳ quái, gầy rộc đến mức gần như còn hình , rõ ràng chỉ còn cách cái c.h.ế.t một bước.

 

dường như chịu tác động của bùa trắng, trong phòng bỗng bùng lên một lớp ánh sáng ấm bao quanh giường bệnh.

 

Dưới lớp ánh sáng đó, cơ thể bệnh nhân từ từ giãn . Dù vẫn thoi thóp nhưng trông bình tĩnh hơn nhiều.

 

Xem suy đoán đó của Hạ Tinh Lê là đúng! Bùa trắng thật sự tác dụng bảo vệ bệnh nhân! Với lớp rào chắn , trong một thời gian ngắn chắc chắn thể chậm sức mạnh của Liễu Trinh Trinh!

 

Diêu Thương lập tức xoay , tới cửa phòng 415, đốt lá bùa thứ hai.

 

Sau đó lên lầu, tới phòng 501 và 507. Đến đây, bốn phòng bệnh phụ trách thành.

 

Anh về phía cầu thang gần đó, do dự nên lên tầng bảy tìm Hạ Tinh Lê . Dù văn phòng Ngải Hiểu Nga ở tầng bảy, đó là nơi Liễu Trinh Trinh dễ xuất hiện nhất.

 

gặp Hạ Tinh Lê, ít nhất cũng thể gặp Triệu Việt đang dán bùa ở tầng tám hoặc tầng chín, hoặc gặp Chương Mục đang dụ quỷ.

 

bước về phía cầu thang hai bước, như bản năng mách bảo, lưng bỗng truyền tới một luồng lạnh buốt.

 

Anh lập tức đầu, thấy ở cửa một căn phòng cuối hành lang, dường như một bóng đen vụt qua. Bóng đó mờ ảo nhưng đem đến cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

 

Ánh mắt sắc lạnh, lập tức sải bước đuổi theo.

 

 

Loading...