Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 110: Không hề lùi bước

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:01:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Chương Mục rời khỏi phòng, lúc gặp Triệu Việt cũng . Hai đối mặt, Chương Mục ôm chiếc lư hương, dấu tay OK với đối phương.

 

“Anh Việt.” Cậu khẽ nhắc, “Đi hướng ngược với em nhé, em về phía văn phòng Triệu Vân.”

 

Thông thường thời điểm , đám quỷ ảnh đều tụ tập quanh văn phòng Triệu Vân. Cậu đến đó để dẫn dụ chúng rời , đồng thời kiểm tra văn phòng một nữa để xác nhận xem cánh cửa còn kết nối với gian thứ hai ! Hoặc là gian thứ hai dung hợp với các gian khác trong tòa nhà !

 

Triệu Việt nghiêm nghị gật đầu, nắm chặt những lá bùa trắng nhanh chân rời . Sau khi xác nhận đối phương khuất khỏi tầm mắt, Chương Mục tiến lên, dùng diêm thắp ba nén hương lư hương khi đến gần văn phòng Triệu Vân.

 

Ánh lửa mỏng manh chậm rãi l.i.ế.m lên đỉnh nhang, từng chút một lan xuống . Với tốc độ , cầm cự đến khi các đồng đội thành nhiệm vụ chắc chắn thành vấn đề!

 

Cách văn phòng xa, thấy đám quỷ ảnh xanh lè vẫn đang lởn vởn cửa. Đám quỷ ảnh dường như trở nên trong suốt hơn. Điều lẽ nghĩa là sức mạnh của Liễu Trinh Trinh đang các lá bùa hạn chế thật sự, và đêm nay chính là hạn cuối để nó thành kế hoạch.

 

Nếu thành kế hoạch, tìm xác mới cho đám quỷ ảnh , thì khi trời sáng, chúng e rằng sẽ tan biến như mây khói!

 

Chương Mục lúc nên nảy sinh đồng cảm, nhưng vẫn nhịn mà thấy xót xa cho đám quỷ ảnh, thậm chí là cho cả Liễu Trinh Trinh.

 

Họ đều là nạn nhân vô tội. Sau khi c.h.ế.t t.h.ả.m thì biến thành cô hồn dã quỷ, thù hận che mờ lý trí, nên dù gì cũng đều thành sai lầm.

 

Còn cội nguồn của bi kịch , tên thủ ác Nhậm Bằng, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chịu sự trừng phạt đáng !

 

Dựa cái gì chứ!

 

chỉ là một chơi. Cậu tư cách những nạn nhân đòi công bằng. Cậu chỉ thể từng bước theo nhiệm vụ mà trò chơi đặt . Vì nơi công lý, chỉ quy tắc.

 

“Xin .” Cậu khẽ. “Các cô lẽ nên c.h.ế.t, nhưng những bệnh nhân ở đây cũng đáng c.h.ế.t! Không cách nào vẹn cả đôi đường! Xin !”

 

Khi tiến gần, đám quỷ ảnh bắt đầu chú ý đến phía . Ban đầu chỉ vài cái bóng bò lê lết về phía . Ngay đó, nhiều quỷ ảnh hơn như những con rối giật dây, làn khói từ lư hương thu hút, kéo đàn kéo lũ tụ tập quanh .

 

Chúng xoay quanh một cách vô định. Những gương mặt bán trong suốt, đờ đẫn và t.h.ả.m đạm khiến chỉ thôi cũng rợn tóc gáy.

 

Chương Mục bỗng thấy tứ chi lạnh toát, cái lạnh như thấm sâu tận huyết quản. Cậu một tay bê lư hương, tay cài chặt cúc cổ áo.

 

Lúc chú ý rõ, đám quỷ ảnh tuy lư hương hút đến quanh , nhưng ánh mắt vẫn cố chấp dán chặt cánh cửa văn phòng, như thể bên trong thứ gì đó khiến chúng thể buông bỏ.

 

chúng một sức mạnh nào đó hạn chế. Chúng thể nào !

 

……

 

Chương Mục quan sát chúng lâu. Đến một khoảnh khắc, nảy một phỏng đoán mà chính cũng thấy khó tin.

 

gian thứ hai, và hai đồng đội tự kiểm chứng. Cánh cửa văn phòng Triệu Vân là đường hầm nối hai gian.

 

Kẻ mà đám quỷ ảnh hận là Nhậm Bằng, Triệu Vân. Nếu xuất phát từ thù hận, chúng nên cố chấp với văn phòng như . Nếu nóng lòng mượn xác hồn, chúng càng nên chú ý đến bệnh nhân trong phòng bệnh. Lởn vởn ở đây thì ích gì!

 

Giải thích duy nhất là, những quỷ ảnh trọng sinh bằng cách chiếm đoạt xác khác!

 

Chúng Liễu Trinh Trinh tự ý triệu hồi đến bệnh viện nhốt . Mong duy nhất của chúng từ đầu đến cuối chỉ là thoát khỏi nơi .

 

Và chìa khóa để thoát , cuối cùng vẫn xoay quanh cánh cửa văn phòng Triệu Vân!

 

rốt cuộc thứ gì chặn chúng !

 

Chương Mục đến cửa văn phòng và quan sát kỹ. Cậu nhớ vài chi tiết. Chính những chi tiết đó càng củng cố phỏng đoán.

 

Là lá bùa đỏ. Hạ Tinh Lê từng , theo phân tích của cô, bùa đỏ tác dụng ức chế sức mạnh của quỷ quái. Dán ở đây chắc chắn là để hạn chế phạm vi hoạt động của Triệu Vân, khiến mụ thể tùy ý g.i.ế.c ở các tầng khác.

 

Giờ nghĩ , lẽ nó cũng chặn luôn con đường thoát của đám quỷ ảnh.

 

Cậu đẩy cửa văn phòng . Bên trong vẫn là bài trí cũ, gì khác. Điều đáng là, dù lư hương trong tay, đám quỷ ảnh cũng thể theo phòng. Chúng kẹt như gặp một bức tường vô hình, tập thể giãy giụa.

 

Thấy hình thể của chúng càng lúc càng trong suốt, vội lùi khỏi ngưỡng cửa và đóng cửa .

 

Suy nghĩ một lát, kẹp lư hương bằng cánh tay, dùng hai tay tháo bảng tên kim loại cửa văn phòng .

 

Quả nhiên, trong khe hở của bảng tên cạy , phát hiện một lá bùa đỏ mỏng như cánh ve gấp và nhét bên trong.

 

Đây chính là mấu chốt!

 

Cậu thử đưa lá bùa gần đám quỷ ảnh. Những cái bóng khó khăn lắm mới bình tĩnh lập tức xôn xao, liều mạng vặn vẹo, như thoát khỏi sự ràng buộc của lư hương.

 

Xem phỏng đoán đúng !

 

Chương Mục lập tức đưa một quyết định táo bạo. Cậu kìm nhịp tim đang đập loạn, đặt lá bùa đỏ lên lư hương dùng ngọn lửa đốt cháy nó.

 

Khoảnh khắc lá bùa cháy rực, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên. cái lạnh bao trùm cơ thể càng rõ rệt. Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy trần nhà, gương mặt của Triệu Vân mái tóc dài che phủ đang từ từ hiện , và con mắt đỏ ngầu của mụ đang chằm chằm !

 

Tấm thẻ bảo vệ đeo n.g.ự.c bắt đầu mờ dần nét chữ.

 

Khi chữ thẻ biến mất , cũng là lúc ngày giỗ của đến!

 

Thiêu hủy bùa đỏ, cấm chế của cánh cửa giải trừ. sự hạn chế sức mạnh của Triệu Vân cũng biến mất. Đây là con d.a.o hai lưỡi!

 

Đến khoảnh khắc mấu chốt, Chương Mục quyết đoán đ.ấ.m nát tấm kính của bảng phân công trực bên cạnh. Cậu dùng mảnh kính cắt lòng bàn tay để m.á.u nhỏ xuống hành lang gần đó.

 

Chỉ cần đồng đội phát hiện vệt máu, dù thế nào cũng thể đoán nguyên nhân ở cánh cửa . Còn thành công thì xem tạo hóa của !

 

Cậu lên Triệu Vân một cuối, c.ắ.n răng ôm chặt lư hương, dẫn theo đám quỷ ảnh cùng xông văn phòng!

 

……

 

Anh em nhà họ Hạ xoay vài vòng, cuối cùng cũng phát hiện hành tung của Liễu Trinh Trinh ở hành lang tầng sáu. Sau đó họ đuổi từ tầng sáu lên tầng bảy, từ tầng bảy lên tầng tám.

 

Tốc độ của Liễu Trinh Trinh nhanh đến khó tin. Nếu cả Hạ Tinh Lê và Hạ Thanh Châu đều là võ, e rằng cắt đuôi ở cầu thang từ lâu!

 

Các phòng bệnh ở tầng bảy và tầng tám đều đồng đội dán bùa trắng phong tỏa. Có thể thấy Liễu Trinh Trinh phá giải sức mạnh , nên cô vô cùng giận dữ.

 

Ả dừng ở cuối hành lang, ngoái đầu hai bằng ánh mắt thâm độc.

 

“Sao hả, đồng đội chạy sạch , chỉ còn hai các nộp mạng thôi !”

 

Hạ Tinh Lê bình tĩnh hỏi : “Chỉ hai chúng thôi, chẳng lẽ đủ để đối phó cô!”

 

“Ta thưởng thức lòng dũng cảm của cô. Nếu là , lẽ sẽ tình nguyện giới thiệu cô cho sư phụ. Cô thấy thiên phú, hợp để kế thừa pháp thuật và tu vi của ông hơn nhiều.” Liễu Trinh Trinh vô hồn lắc đầu. “Tiếc là, bản thực sự còn nữa. Giờ chỉ báo thù. Ai cũng ngăn . Kẻ nào nảy sinh ý định đó thì c.h.ế.t!”

 

“Đối tượng báo thù của cô là Nhậm Bằng, những bệnh nhân . Họ gì sai cả. Cô thậm chí còn từng hỏi ý kiến những nạn nhân khác xem họ thật sự mượn xác hồn, cướp xác khác để tiếp tục tồn tại giống cô !”

 

“Ta thế là vì cho họ. Họ sẽ cảm kích . Dù hiện tại cảm kích thì xác mới, họ sẽ hiểu thôi!” Liễu Trinh Trinh lạnh. “Còn Nhậm Bằng, sẽ từ từ hành hạ lão. Đầu tiên hủy hoại danh tiếng, hủy hoại phụ nữ của lão, hủy hoại sự nghiệp của lão. Chờ lão trắng tay mới tìm đến. Ta cũng để lão c.h.ế.t nhanh. Mỗi ngày cắt một nhát đao, khiến lão sống bằng c.h.ế.t! Giống như những gì lão với chúng năm đó!”

 

Hạ Thanh Châu trầm giọng: “Cô đối xử với Nhậm Bằng thế nào chúng quyền can thiệp, nhưng đêm nay cô đốt nơi ! Đây là chuyện sinh t.ử của tất cả ! Cô g.i.ế.c hại kẻ vô tội, thì cô khác gì Nhậm Bằng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-110-khong-he-lui-buoc.html.]

Liễu Trinh Trinh bằng ánh mắt quái dị, như thể kể một chuyện cực lớn: “Ha! Ta biến thành quỷ , ngươi giảng đạo lý với quỷ ! Ta chẳng quan tâm ai vô tội ! Ta chỉ sư phụ tổn thọ để dạy cấm thuật . Ta dùng nó đến cực hạn, dùng đến khi nào hài lòng mới thôi!”

 

“Các ngươi ngăn ! Chờ đốt cái bệnh viện , tất cả sẽ chôn cùng! Những bệnh nhân sớm muộn gì cũng c.h.ế.t, chỉ là vấn đề thời gian thôi!”

 

“Và mạng của những , tất cả sẽ tính lên đầu Nhậm Bằng!”

 

Anh em nhà họ Hạ Liễu Trinh Trinh mất trí, thể khuyên nữa. Họ chỉ thể đ.á.n.h trực diện.

 

Hạ Tinh Lê thấy Liễu Trinh Trinh rút từ trong lòng một lá bùa màu xanh lam, một màu sắc từng thấy. Theo tiếng lẩm bẩm của ả, lá bùa lập tức hóa thành một luồng sáng sắc lẹm lan dọc theo hai bức tường. Trong nháy mắt, những bức tường lửa nóng rực bùng lên!

 

Hóa là dùng pháp thuật để phóng hỏa!

 

Lửa do pháp thuật gây thì dễ dập!

 

Hạ Tinh Lê xoay nhận lấy thanh trường đao từ tay Hạ Thanh Châu. Thân hình cô nhanh như điện, sải bước lao thẳng về phía Liễu Trinh Trinh.

 

Lưỡi đao xé gió vạch một đường sắc bén. Chiêu thức mượt mà, nhắm thẳng điểm yếu đỉnh đầu đối phương!

 

Liễu Trinh Trinh giơ hai tay lên. Đôi bàn tay vốn mịn màng trong nháy mắt hóa thành cặp móng vuốt xương trắng bệch, dữ tợn chặn lưỡi đao!

 

Những hoa văn khắc lưỡi đao tỏa hàn quang rực rỡ. Cùng lúc đó, móng vuốt xương dài thêm, phần đầu chuyển sang màu đỏ như máu!

 

Hai bên đều đẩy lùi vài bước.

 

lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Thanh Châu linh hoạt vòng phía Liễu Trinh Trinh, ôm ngang siết chặt lấy ả kéo mạnh về . Nhân lúc ả phân tâm, Hạ Tinh Lê lập tức tấn công nữa, cầm đao đ.â.m mạnh n.g.ự.c đối phương!

 

Hành lang lửa cháy ngút trời. Đám cháy dần lan sang các tầng khác. Cảnh báo nguy hiểm ở mức tối đa, nhưng hai em từng nghĩ đến chuyện rút lui !

 

Trong từ điển của họ, bao giờ hai chữ lùi bước!

 

……

 

Hiệu suất của Chung Tú cao. Cô thành nhiệm vụ bảo vệ các phòng bệnh tầng hai và tầng ba với tốc độ nhanh nhất, nhưng đó để hội quân với đồng đội là một vấn đề lớn.

 

Vị trí tầng ba lửng lơ, trong khi các điểm nhiệm vụ của đồng đội hầu như đều tập trung ở tầng bảy, tầng tám, tầng chín.

 

Suy nghĩ ngắn ngủi, cô quyết định thang máy kiểu cũ ở tầng một để lên thẳng tầng chín. Cô định cầu may, xem gặp ai , còn giúp gì đó.

 

Cô chạy thục mạng đến chỗ thang máy. thang máy lên tới tầng năm thì đột ngột dừng . Cú dừng khiến tim cô suýt vọt ngoài. Cô tưởng kích hoạt cơ chế ẩn nào đó nên lập tức cảnh giác, nép góc, lưng dán chặt vách thang máy.

 

Cửa thang máy chậm rãi mở .

 

Ngay giây tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc lọt tầm mắt. Diêu Thương sải bước thang máy. Trên tay lôi theo một đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, mặt mũi đầy máu.

 

Bốn mắt , cả hai đều bất ngờ. Đặc biệt là Chung Tú. Cô thậm chí còn nghi ngờ mặt Diêu Thương thật. Biết là quỷ giả dạng để lừa cô!

 

“Anh là Diêu !”

 

“Phải.” Diêu Thương bình tĩnh liếc cô . “Dù cô tin thì cũng rảnh giải thích. Cô thử nghĩ xem, nếu là quỷ, tại biến thành Chương Mục để lừa cô cho tiện hơn!”

 

“……”

 

Quả thực, dù theo hướng nào thì cô và Diêu Thương cũng thiết. Quỷ cần thiết giả để lừa cô .

 

Chung Tú trấn tĩnh . Thấy Diêu Thương ấn nút đóng cửa, lúc mới sang đàn ông kéo theo.

 

“Đây là……”

 

Diêu Thương gì. Anh giật phăng khẩu trang của đối phương . Lần rõ và lập tức kinh hãi!

 

“Viện trưởng Nhậm! Sao ông còn ở trong bệnh viện!”

 

Câu hỏi bình thường. Vì theo họ, Nhậm Bằng bỏ mặc bệnh viện, phong tỏa tất cả bên trong. Sao lão thể tự đây !

 

Nhậm Bằng rõ ràng Diêu Thương đ.á.n.h cho tơi bời. Mồm mũi đầy máu, rụng mất hai chiếc răng, năng rõ.

 

Lão uể oải ngã quỵ xuống sàn, trông trả lời. vì sợ Diêu Thương nên đành lắp bắp.

 

“Có…… một chút sai lầm trong quyết sách. Pháp thuật phong ấn quỷ quái yêu cầu sử dụng trong phạm vi thi pháp……”

 

Chung Tú cố cho dễ hiểu: “Nói cách khác, khi phong tỏa bệnh viện Nhân Hòa, ông phát hiện chính cũng nhốt ở đây, !”

 

“…… Ừm.”

 

“Vậy tại hai ngày nay chúng thấy ông!”

 

vẫn luôn trốn tránh, sợ phát hiện.”

 

Diêu Thương lạnh lùng hỏi : “Là sợ phát hiện, sợ quỷ phát hiện!”

 

“……”

 

“Nếu bệnh viện là do ông phong tỏa, ông chắc chắn cách chứ!”

 

Nhậm Bằng mếu máo: “ thì còn đợi đến bây giờ ! Điều kiện thoát quá khắc nghiệt. Lúc đầu nghĩ sẽ rơi tình cảnh !”

 

Lão vò đầu bứt tai, dáng vẻ sợ suy sụp.

 

là tướng tùy tâm sinh. Lúc lão khác hẳn vị viện trưởng Nhậm hiền lành, nho nhã mà chơi gặp khi mới bắt đầu.

 

Thang máy dừng ở tầng chín. Diêu Thương túm cổ áo xách lão lên. Anh sâu hành lang hỏi bằng giọng âm trầm.

 

“Khắc nghiệt! Khắc nghiệt đến mức nào! Nói cho chúng !”

 

“Thì…… chính là……”

 

“Không thì c.h.ế.t! Dù giữ cái mạng ch.ó của ông cũng chẳng để gì!”

 

Nhậm Bằng bóp cổ đến sắp tắt thở, run rẩy xin tha: “Được, , ! Muốn giải bỏ phong ấn cửa chính bệnh viện, tiên hủy lá bùa đỏ phong tỏa cửa văn phòng Triệu Vân. Khi đó mới thể đến sảnh tầng một thật sự, thông thế giới bên ngoài!”

 

“Vậy khi đến sảnh tầng một thì !”

 

Nhậm Bằng lén liếc , giọng ngập ngừng: “Đến sảnh tầng một, cánh cửa cuối cùng đó cần một con quỷ chủ động chạm . Sau khi pháp thuật phản phệ lên con quỷ đó, mới cơ hội thoát ngoài.”

 

Chung Tú nhíu mày: “Bắt quỷ chủ động chạm cửa! Quỷ thể chủ động chạm chứ!”

 

“Cái cũng chắc.” Nhậm Bằng lẩm bẩm. “Có lẽ…… trong các ai đó tự nguyện hy sinh, dụ con quỷ tiếp cận, thì thể……”

 

Lời còn dứt, Diêu Thương tung một cú đ.ấ.m thẳng, đ.á.n.h gãy xương mũi của lão ngay tại chỗ!

 

 

Loading...