Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 113: Khách sạn

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:01:10
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Tinh Lê Hạ Thanh Châu vốn suy nghĩ nhảy cóc, nhưng cô ngờ nhảy xa đến mức , còn nghĩ một ý tưởng tệ như .

 

Giờ tổ đội ba , vẫn thấy đủ đông, còn nhất định kéo thêm một , định lập đội cảm t.ử !

 

Cô lườm Hạ Thanh Châu một cái sắc như dao, liếc sang Diêu Thương đang âm trầm cạnh. Cô đang cố nghĩ xem gì để xoa dịu bầu khí gượng gạo , ai ngờ Hàn Ngọc xong cực kỳ bình thản, lập tức gật đầu dứt khoát.

 

“Được.”

 

“…… Được?!”

 

Hàn Ngọc vẫn bình tĩnh. Cậu chậm, cân nhắc từng chữ để giải thích rõ ý định của .

 

chị thích tổ đội dài hạn, nhưng mà……”

 

“Màn thưởng , chúng hợp tác , cho nên…… thử thêm một ván nữa.”

 

“Chỉ thử thêm một ván thôi.”

 

Từ khi trò chơi tới giờ, từng một mạch nhiều chữ như , đủ thấy thế nào.

 

Cậu ai khác, chỉ chằm chằm Hạ Tinh Lê. Đôi mắt phượng ánh lên sự kiên định, giống hệt lúc trọng thương sắp c.h.ế.t ở màn . Lặng lẽ, chân thành, nhưng cũng bướng bỉnh như trẻ con.

 

Hạ Thanh Châu cạnh góp lời: “ đó Lê Lê, cứ để em thử một ván . Người thể cùng em qua màn thưởng chắc chắn thực lực! Với đội ba đội bốn cũng khác mấy. Em chiêu mộ ai mà chẳng , đối xử bình đẳng chứ.”

 

Anh còn xong, Hạ Tinh Lê mặt lạnh đưa tay , bộ bóp cổ .

 

“Anh trai .” Cô nghiến răng nhấn mạnh hai chữ đó, “Chính quan hệ huyết thống ruột thịt cứu mạng đấy, hiểu ?”

 

“Ách, hiểu sơ sơ.”

 

“Hiểu sơ sơ thì phiền khép miệng một chút.”

 

“…… Được .”

 

Thu phục xong ông lắm lời, Hạ Tinh Lê mới sang Hàn Ngọc, nghiêm túc :

 

“Toou đồng ý thử thêm một ván, nhưng ván sẽ giải tán ngay. Đội càng đông càng dễ bất , đối với cũng chắc là .”

 

Nói xong, cô nghĩ thêm bổ sung: “Tất nhiên, nếu gặp ván nào tình huống đặc biệt cần hỗ trợ, thể mời nữa.”

 

Hàn Ngọc gật đầu: “Vâng.”

 

Hạ Tinh Lê sang Diêu Thương: “Vậy quyết định nhé?”

 

Diêu Thương nhướng mày, như thấy câu đó khó hiểu: “Đội trưởng, đến mức , chẳng lẽ còn quyền phủ quyết ?”

 

“…… Vị đội viên , xin đừng giọng mỉa mai như thế.”

 

nghĩ em nên khuyên vị đội viên dựa quan hệ huyết thống để thăng tiến kìa, bảo đừng ghép cặp lung tung.”

 

Hạ Thanh Châu hừ lạnh: “Dựa huyết thống còn hơn dựa vẻ mặt giả ngây giả dại. Ai là xanh chính hiệu thì thèm .”

 

Hạ Tinh Lê hít sâu một , hiệu cho Hàn Ngọc: “Mau uống hết sữa . cũng tham quan nhà một chút. Không khí ở đây u ám quá, hợp với trẻ con.”

 

Hàn Ngọc đáp nhỏ: “ cũng tính là trẻ con nữa.”

 

“Không, tính!”

 

Thời buổi , đội ngũ càng ngày càng khó dẫn dắt.

 

【 Trò chơi sắp bắt đầu, mời chơi bước cánh cửa khi thời gian đếm ngược kết thúc. 】

 

Ván , đội trưởng Hạ Tinh Lê dẫn theo ba đàn ông, tuổi từ lớn đến nhỏ, tính cách mỗi một kiểu, cùng thông quan. Chưa rời khỏi chỗ ở mà cô thấy đau đầu.

 

Cô vốn định dặn dò vài câu, nhưng nghĩ thì mỗi đều chủ kiến riêng, dặn cũng vô ích. Thôi cứ thuận theo tự nhiên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-113-khach-san.html.]

 

Vì thế, cô bước nhanh cánh cửa mở sẵn, bỏ mặc cả ba phía .

 

……

 

Vẫn là cảm giác choáng váng ngắn ngủi vì luồng sáng mạnh như . Khi màn sương mắt tan , tầm trở rõ ràng.

 

Hạ Tinh Lê mở mắt, thấy mặt là một tòa khách sạn trang hoàng lộng lẫy. Bậc thềm bằng đá cẩm thạch trắng đắt tiền, cửa chính mạ vàng dày, ánh hoàng hôn đang tắt dần vẫn lóe lên những vệt sáng lấp lánh.

 

Cô ngẩng đầu . Khách sạn bốn tầng. Trên đỉnh treo một tấm biển vàng lớn khắc chữ: 【 Khách sạn Tượng sáp Hoàng hôn 】.

 

Chỉ vài giây , ba đồng đội còn cũng lượt xuất hiện và hội quân với cô.

 

Hạ Thanh Châu quanh, thấy khách sạn tuy ở nơi hẻo lánh nhưng đến mức hoang vu. Gần đó một con đường nhỏ dẫn nội thành, xa xa còn thấy lờ mờ các cụm nhà.

 

Anh với Hạ Tinh Lê: “Nơi giống điểm du lịch bỏ hoang, hoặc kiểu phim trường , em hiểu ý chứ?”

 

“Hiểu.” Hạ Tinh Lê gật đầu, “Dù chúng đến Quý Thành, nơi đó nhiều phim trường nổi tiếng. Có khách sạn tượng sáp như thế cũng lạ.”

 

“Cũng khi là điểm check in nổi mạng nào đó, chỉ là quen Quý Thành nên manh mối.”

 

“Không , trong xem là .”

 

hiệu theo. Bốn bước lên bậc thềm và cùng cửa chính.

 

Ở phía xa, những tia sáng cuối cùng của ráng chiều dần chìm xuống đường chân trời.

 

Đêm đầu tiên của màn chơi sắp bắt đầu!

 

……

 

Bên trong khách sạn trang trí pha giữa cổ điển và hiện đại, khó rõ thuộc phong cách nào. Một tranh tường và đồ trang trí khá trừu tượng, chủ khách sạn cá tính mạnh.

 

Không khí mùi ẩm mốc lẫn mùi t.h.u.ố.c sát trùng kỳ lạ, giống như lâu ai tới, gần đây mới dọn qua nhưng vẫn xóa hết cũ kỹ tiêu điều.

 

Sàn đá cẩm thạch sạch. Trên nền trải t.h.ả.m họa tiết hình học cổ xưa, đặt ngay ngắn. Ở khu chờ đại sảnh hai dãy sofa da, nơi đó sẵn ba nam ba nữ .

 

Tính cả nhóm bốn của Hạ Tinh Lê, màn chơi tổng cộng mười chơi.

 

“Chắc đến đủ chứ?” Một nữ chơi bên trái lên tiếng. Cô ba mươi tuổi, tóc dài kẹp gọn bằng kẹp càng cua, trang điểm tinh xảo. Giọng mạnh bạo khiến khó chịu. “Các vị, phía còn chơi nào nữa ? Chúng đợi ở đây lâu lắm .”

 

“Đằng còn ai nữa.” Hạ Thanh Châu ưa thái độ đó nên cũng chẳng nể nang, đáp thẳng: “Này cô, chơi đến đến là chuyện bình thường, do hệ thống trễ thôi. Nếu cô khó chịu vì đợi thêm vài phút thì khuyên cô khiếu nại thẳng với hệ thống.”

 

Nữ chơi nghẹn lời, đáp vui: “ nhắm ai cả, chỉ là chuyện nào chuyện đó thôi.”

 

cũng . Chân thành khuyên cô khiếu nại với hệ thống.”

 

“…… Anh!”

 

“Thôi nào, thôi nào, đều là đồng đội trong một màn chơi, đừng bắt đầu cãi .” Một đàn ông mặc vest, giày da, đeo kính đen, trông như dân công sở vội hòa giải. “Hệ thống đúng là trễ. Vào là bình thường. đoán màn chỉ mười , chắc thêm ai nữa .”

 

Một cô gái khác tóc xoăn ngắn ngang tai, mắt to, nhích sofa nhường chỗ, nhiệt tình mời: “Mau đây !”

 

với Hạ Tinh Lê, lẽ sợ cô cạnh ba nam chơi sẽ ngại nên cố tình nhường.

 

Hạ Tinh Lê nghĩ cũng , liền giả vờ như quen ba , mỉm xuống cạnh cô gái tóc xoăn.

 

“Cảm ơn.”

 

đóng vai lạ, ba đồng đội còn đương nhiên thể vạch trần. Hạ Thanh Châu đảo mắt một vòng, lập tức thực hiện chính sách cô lập Diêu Thương, thiết khoác tay Hàn Ngọc.

 

“Em trai, em nào?”

 

Hàn Ngọc ngơ ngác: “……”

 

 

Loading...