Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 114: Phân phòng
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:01:11
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi đợi thêm một lúc, xác nhận màn đúng là chỉ mười chơi, và tất cả đủ.
Nhìn qua thì ván tân binh mới toanh. Số thông quan tạm thời bàn, nhưng ai nấy đều chút kinh nghiệm, nên biểu hiện khá bình thường. Không ai gào hoảng loạn mất kiểm soát.
Xét theo một góc nào đó thì đây là chuyện !
Ban đầu ai gì. Cuối cùng, đàn ông mặc vest tên Đường Văn Chính phá vỡ khí gượng gạo bằng một đề nghị khá hợp lý.
“Các vị, là chúng tự giới thiệu ? Biết một chút sẽ thuận tiện cho việc nhiệm vụ .” Anh . “ là Đường Văn Chính, ngoài đời quản lý quỹ. thông quan sáu bảy màn, cũng coi là kinh nghiệm. Bình thường sẽ gây rắc rối cho đội.”
“ tên Kim Mẫn.” Người phụ nữ búi tóc trông mạnh mẽ khoanh tay ngực. Cô khắp bằng ánh mắt dò xét đầy tính áp đặt. “Thông quan mười ba màn, kinh nghiệm cực kỳ phong phú. tin đồng đội thể theo kịp nhịp độ của . Phán đoán của thường sai !”
“……”
Có lẽ vì lời quá tự tin, nhất thời im lặng, gì. Trong lòng ai cũng nghĩ cô “ảo tưởng sức mạnh”, nhưng ngại thẳng.
So với cô , cô gái tóc ngắn phản ứng nhanh hơn, lập tức tiếp lời để kéo câu chuyện tiếp.
“Em tên Tiết Nhân, mới nghiệp lâu, mới thông quan ba màn thôi nên kinh nghiệm bình thường. Còn nhờ các chị giúp đỡ nhiều hơn, hì hì.”
Ngồi bên trái Tiết Nhân là một cô gái mặc đồ giản dị màu xanh lục đậm, lông mày khí, tóc buộc cao. Cô : “ là Bạch Huyên Thảo, vận động viên nhu đạo.”
Bên , Hạ Tinh Lê cũng thuận miệng giới thiệu: “ là Cao Lê Lê, huấn luyện viên leo núi.”
Cô thỉnh thoảng sẽ bịa tên và nghề nghiệp, thật dối tùy tâm trạng. Như lúc , vì giả vờ quen Hạ Thanh Châu nên cô dùng họ của .
Khóe miệng Hạ Thanh Châu giật giật: “ là Hạ Châu, đây là em trai Hạ Ngọc. Hai em ngoài đời cùng kinh doanh một quán bar.”
Hàn Ngọc đổi họ đột ngột, bỗng nhiên “nửa cái quán bar”, vì giỏi ăn nên chỉ: “……”
Thôi kệ, thì đỡ mệt. Cậu chỉ cần gật đầu là .
Diêu Thương liếc họ một cái: “Diêu Thương, chủ cửa hàng thời trang.”
Ngắn gọn, kết thúc.
Người đàn ông cạnh Diêu Thương ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, ăn mặc mộc mạc, tóc húi cua, cằm lún phún râu, mặt mũi giấu vẻ mệt mỏi chán nản.
Anh trầm giọng: “ là Vương Anh Kiệt, tài xế xe tải.”
Người chơi nam cuối cùng khá xa . Anh mặc sơ mi hoa sặc sỡ, quần jean kiểu cách, bốt đinh tán lấp lánh, tóc nhuộm hai màu đỏ lục. Ngũ quan khá thanh tú, nhưng kiểu gì cũng giống một con chim trĩ rực rỡ.
Anh uể oải giơ tay chào: “ là La Thất Hỉ, chuyên viên trang điểm cho minh tinh. Rất vui tổ đội với !”
Tiết Nhân tò mò hỏi: “Anh ơi, bình thường trang điểm cho minh tinh cũng mặc bộ ?”
“Sao, ?”
“Không , lắm, chỉ là nổi bật quá thôi.”
“Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Chuyên viên trang điểm thẩm mỹ cá nhân hóa, yếu tố bên ngoài ảnh hưởng.” La Thất Hỉ nháy mắt đầy bí hiểm với cô bé. “Yên tâm cô bé, chừng mực mà. Bình thường sẽ thu bớt hào quang , tranh nổi với minh tinh !”
“…… Vâng .”
Tiết Nhân , coi như thấy. là một thích lố, cô hỏi câu đó đúng là thừa.
Giới thiệu xong thì xong, nhưng nội dung nhiệm vụ chính của màn là gì, hiện tại vẫn manh mối.
Mọi đợi thêm mười phút. Đến khi tiếng bước chân từ cửa chính, ngay đó một đàn ông trung niên mặc áo xanh, dáng vẻ hiền lành thật thà xuất hiện. Nhìn ông giống môi giới kinh doanh.
Có lẽ đây là NPC giao nhiệm vụ của màn .
Người đàn ông áo xanh chạy lạch bạch tới, tới nơi nắm lấy tay gần nhất là Diêu Thương.
“Các vị thám tử, cuối cùng các vị cũng tới !”
Thám tử? Thám t.ử gì cơ?
Diêu Thương bình tĩnh rút tay về, ông thử dò hỏi: “Ừm, tình hình khách sạn chúng cũng qua, nhưng việc hình như thuộc phạm vi nghiệp vụ của chúng ……”
“Sao thuộc chứ?” Người đàn ông trung niên sốt ruột. “Các vị là thám t.ử nổi tiếng, chuyên xử lý các vụ t.ử vong bình thường. Nhà quỷ nháo dữ dội như , chỉ các vị mới giải quyết thôi! Người ủy thác bỏ một khoản tiền lớn đấy!”
“Người ủy thác ? Bảo ông đến gặp chúng .”
“ phận ủy thác.” Ông nhanh. “Đối phương luôn liên hệ ẩn danh, tiền cọc cũng trả , dặn khách sạn quyền do công ty chúng xử lý. Yêu cầu là sang tay trong vòng một tháng, mà giờ chỉ còn ba ngày! Thực sự hết cách chúng mới tìm đến các vị.”
Kim Mẫn liền cảnh giác, nghiêm giọng hỏi: “Khách sạn điều kiện tệ. Vậy rốt cuộc vấn đề nghiêm trọng đến mức nào mà lâu như vẫn tìm tiếp quản?”
“Chắc các vị cũng .” Người đàn ông thở dài. “Khách sạn xảy quá nhiều vụ án mạng, đúng là một hung địa. Đổi chủ hai nhưng nào cũng khiếu nại quỷ nháo, cuối cùng đóng cửa, tiếp khách nữa. E rằng chỉ kỳ nhân dị sĩ thanh trừ tận gốc thì khách sạn mới kinh doanh .”
Hạ Tinh Lê chen : “Vậy chỉ cần chúng giải quyết con quỷ trong khách sạn trong ba ngày, công ty ông sẽ trả thù lao?”
Ông gật đầu liên tục: “ đúng đúng! Khi chúng nhận khoản thanh toán cuối cùng từ ủy thác, sẽ trả cho các vị một khoản thù lao khổng lồ. Đây là vụ ăn đôi bên cùng lợi!”
Đôi bên cùng lợi cái gì chứ, bán mạng họ.
Hạ Tinh Lê thầm trợn mắt hỏi tiếp: “Có manh mối gì ? Thời gian gấp thế , chúng thể điều tra lung tung như ruồi mất đầu.”
“Cái ……” Ông gượng. “Nói thật, chúng chỉ những tin báo hồi . Còn cụ thể hơn thì .”
“Ông bao nhiêu thì bấy nhiêu !” La Thất Hỉ khó chịu với kiểu lề mề đó, mỉa mai thẳng. “Ông còn ậm ừ nữa là hết thời gian đấy! Lúc đó đừng tiền thù lao, chỉ uống gió thôi!”
“……” Người đàn ông trung niên gượng. “Vậy kể qua một chút. Có sơ sót gì mong các vị lượng thứ.”
Ông hắng giọng, như cố nhớ , bắt đầu kể khá bài bản.
“Chủ đời đầu của khách sạn tên Thường Nhật Lâm, là phú nhị đại gia cảnh . Từ nhỏ mê thiết kế và tượng sáp, thiên phú. Khi còn trẻ, tác phẩm nổi tiếng trong và ngoài nước, đạt nhiều giải thưởng. Nhà họ Thường ủng hộ , bỏ vốn xây Khách sạn Tượng sáp Hoàng hôn để mở cửa đón khách. Nơi từng cực kỳ nổi tiếng, nhiều du khách xa cũng đến tham quan.”
“Sau đó Thường Nhật Lâm yêu một hoa đán nổi tiếng là Ân Vũ. Hai chụp nhiều ảnh nghỉ cùng , trông tình cảm. vài năm đó Ân Vũ vướng nhiều tin đồn thị phi, dư luận cô tham phú quý, dựa chuyện bán rẻ thể để gả hào môn. Lúc đó cô c.h.ử.i nặng. Thường Nhật Lâm mặt giải thích cũng ai tin, chỉ cho rằng sắc mờ mắt.”
“Bất hạnh hơn là đó Thường Nhật Lâm mắc bệnh nan y và mất lâu. Sau khi c.h.ế.t, luật sư công bố di chúc, tặng khách sạn cho trai cả là Thường Nhật Phong. đó từng công chúng rằng khi c.h.ế.t sẽ tặng khách sạn cho yêu Ân Vũ, coi như bù đắp và kỷ niệm vì thể ở bên .”
“Dư luận lập tức bùng nổ. Họ Ân Vũ vô tình vô nghĩa, thấy Thường Nhật Lâm sắp c.h.ế.t liền tìm kim chủ khác nên mới đổi ý. Có còn cô tư thông với nam diễn viên trẻ cùng công ty. Nói chung lời đồn càng lúc càng khó .”
“Sau đó Ân Vũ công ty đóng băng hoạt động, sự nghiệp tụt dốc. Nửa năm cô trầm cảm. Một đêm nọ cô dùng chìa khóa dự phòng khách sạn và tự sát ngay tại đại sảnh! Nghe đồn cô dùng d.a.o cắt đứt động mạch cổ, m.á.u phun tung tóe, suýt bảo vệ phát hiện t.h.i t.h.ể phát điên.”
“Từ đó khách sạn thành hung địa. Khách tới ở thường thấy bóng quỷ đêm khuya. Không chỉ , thời gian đó còn xảy ba vụ án mạng. Người c.h.ế.t cực kỳ thảm, camera hung thủ. Cảnh sát điều tra nhiều cũng chỉ kết luận qua loa khép hồ sơ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-114-phan-phong.html.]
Kể đến đây, đàn ông trung niên cũng rùng . Ông lau mồ hôi lạnh, càng thấy khí khách sạn âm u bức , như thứ gì sạch đang núp trong bóng tối.
Ông : “Rõ ràng tất cả đều do hồn ma Ân Vũ quấy phá. Các vị thám tử, nếu các vị cách siêu độ hoặc trừ khử hồn ma của cô , chuyện kỳ quái chắc chắn sẽ yên!”
Đường Văn Chính hỏi: “Làm mới siêu độ hoặc trừ khử ?”
“Ôi, nghề nào chuyên môn nấy, chuyện các vị rõ hơn chứ!” Người đàn ông trung niên liếc sắc trời bên ngoài, dám ở lâu, vội tìm cớ rút. “Công ty còn việc khác. Xin phép tiếp nữa. Các vị bảo trọng, ba ngày đến thu phòng!”
Nói xong ông chạy thẳng cửa, còn vội hơn lúc , như thể trời tối là khách sạn sẽ giữ ông mãi.
Cửa chính đóng sầm một tiếng “rầm”.
Mọi im, ai nấy mặt mày nặng nề. Bối cảnh , nhưng bước tiếp theo gì vẫn mù mờ.
Hạ Tinh Lê về phía quầy lễ tân, nghĩ một chút định đề nghị: “Hay là chúng tiên……”
“Hay là tới quầy lễ tân tìm thẻ phòng.” Kim Mẫn nhanh miệng cắt lời, dậy thẳng tới quầy. “Trời tối , dù cũng chỗ ngủ, thể ngủ ngoài đại sảnh.”
Đương nhiên thể ngủ ở đại sảnh, nhất là khi chuyện Ân Vũ c.ắ.t c.ổ tự sát ở đây. Lỡ ngủ đúng chỗ cô c.h.ế.t thì , xui xẻo lắm!
Cả nhóm tới quầy lễ tân. Kim Mẫn lục từng ngăn kéo, cuối cùng ở ngăn cùng tìm năm thẻ phòng, ở các tầng khác .
Năm thẻ phòng nghĩa là hai một phòng.
“Chúng phân chia .” Cô cầm thẻ phòng lắc lắc. “ đề nghị kinh nghiệm kèm mới hơn một chút, như cân bằng hơn, tránh nửa đêm chuyện mà một phòng quét sạch.”
Nói khách quan thì cũng khá hợp lý.
“Em mới nhất ?” Tiết Nhân giơ tay. “ em thông minh lắm, ba ván em vướng chân ai. Em gánh nặng !”
Khi , mắt cô bé cứ liếc về phía Hạ Tinh Lê đầy mong chờ. Có lẽ cô bé sợ ở chung với chơi nam, thấy Hạ Tinh Lê dễ gần nên cùng.
Hạ Tinh Lê vốn bao dung với con gái, như thì tránh . Cô nắm tay Tiết Nhân : “Vậy hai chị em một phòng. Phiền Kim tiểu thư cho một thẻ phòng.”
Thật Kim Mẫn cũng ở chung với Tiết Nhân, vì mới dễ điều khiển hơn. Cô khựng , giữ chặt thẻ phòng đưa.
“Cô đấy? , nhất kinh nghiệm kèm mới.”
Hạ Tinh Lê thích thái độ bề đó. Cô thấy lạ là trò chơi Âm Thành thể rèn thành kiểu thích lên mặt như . Ngoài đời chắc họ ít cơ hội lãnh đạo lắm.
“Tại ?” Cô mỉm , dùng lực rút thẳng một tấm thẻ phòng. “Kim tiểu thư chẳng lẽ định can thiệp cả quyền tự do tổ đội của ?”
“…… Cô bé chuyện đừng gắt , cũng vì cho đội thôi.”
Hạ Tinh Lê đáp, cầm thẻ phòng lên lầu. Tiết Nhân như thỏ con chạy theo, phòng thẻ.
“Chị Cao Lê Lê, ở phòng nào ?”
“Phòng 206.”
Thấy hai xa, Kim Mẫn bẽ mặt nên càng khó chịu. Cô sang nhắm Bạch Huyên Thảo.
“Vậy Bạch tiểu thư ở chung với .”
“Xin .” Bạch Huyên Thảo từ chối khéo, chỉ La Thất Hỉ. “ ở cùng .”
“…… Hai quen ?”
“Quen cũng cần báo cáo cô ?” La Thất Hỉ mở miệng là khó . “Sao cô còn điều tra hộ khẩu , ngoài đời cô ở Tổ dân phố !”
Nói xong giật lấy một thẻ phòng. Phòng 203. Rồi kéo Bạch Huyên Thảo rời đại sảnh.
Kim Mẫn mất mặt liên tiếp, sắc mặt càng . Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc danh nghĩa là em thì chắc chắn chung phòng. Như chỉ còn Đường Văn Chính, Vương Anh Kiệt và Diêu Thương.
Kim Mẫn loại Vương Anh Kiệt đầu tiên. Chưa chuyện khác, khí chất quá u ám, việc với như dễ xui. Vào trò chơi , cô càng kiêng những chuyện tâm linh.
Nhận chơi ván dễ bắt nạt, cô mềm giọng hơn. Sau khi đưa một thẻ phòng cho Hạ Thanh Châu, cô thử hỏi Diêu Thương:
“Xin hỏi ……”
“ ở cùng .” Diêu Thương thẳng, chỉ Vương Anh Kiệt. “Không vấn đề gì chứ?”
Vương Anh Kiệt một cái, vẫn mệt mỏi buông xuôi: “Không vấn đề gì.”
Kim Mẫn: “……”
Cô vốn định ở cùng Diêu Thương, giờ từ chối, chỉ còn Đường Văn Chính.
“Vậy thôi, Kim tiểu thư.” Đường Văn Chính nhàn nhạt lên tiếng.
Hiển nhiên Kim Mẫn cũng lựa chọn ưu tiên của , nhưng tình thế . Người thì đối tượng, thì ràng buộc sẵn, chỉ còn dư , đành chung phòng với bà chị thích lãnh đạo .
Anh thầm cầu nguyện thứ sẽ thuận lợi. Vì đôi khi đội hòa hợp cũng ảnh hưởng lớn tới tiến độ nhiệm vụ.
Trước khi đêm xuống hẳn, mười chơi chia thành từng cặp và xác định phòng ở.
Bạch Huyên Thảo và La Thất Hỉ ở phòng 203. Hạ Tinh Lê và Tiết Nhân ở phòng 206. Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc ở phòng 302. Kim Mẫn và Đường Văn Chính ở phòng 305. Diêu Thương và Vương Anh Kiệt ở phòng 401.
Ngoài năm phòng , tất cả phòng thẻ đều khóa chặt, thể mở từ bên ngoài.
Ở đại sảnh, Hạ Tinh Lê còn thắc mắc vì tên là Khách sạn Tượng sáp Hoàng hôn mà thấy tượng sáp. Kết quả lên tầng hai mới , phòng ở nhiều, nhưng hành lang quanh co, chia nhiều lối nhỏ dẫn tới các khu khác. Mỗi khu đều trưng bày đủ loại tượng sáp theo phong cách khác , khiến các phòng cách khá xa, tìm dễ.
Người môi giới chủ cũ Thường Nhật Lâm thiên phú dị bẩm quả sai. Tượng sáp giống y thật, từ biểu cảm đến tư thế đều sống động. Nhìn chúng cảm giác như giây chúng sẽ bước xuống bục, về phía !
Hạ Tinh Lê cuối cùng cũng nhớ cảm giác quen từ . Thiết lập cảnh tượng giống ván Nghệ nhân múa rối trong lâu đài cổ.
giống thì giống, nguy cơ họ sắp gặp chắc chắn sẽ khác!
Cô , Tiết Nhân bám sát , thỉnh thoảng vài câu. Cô bé khi chuyện nghiêm túc, đôi mắt to lấp lánh và mái tóc xoăn nâu kiểu truyện tranh khiến cô trông như một con búp bê Tây .
“Chị Cao Lê Lê.” Tiết Nhân nhỏ giọng. “Mấy tượng sáp ban đêm tự nhiên cử động ? Nhìn cứ rợn rợn.”
“Có thể đấy.” Hạ Tinh Lê gật đầu. “Vì đêm nay tạm thời đừng khỏi phòng, cứ trốn kỹ quan sát tình hình !”
“Vâng !”
Hai dừng cửa phòng 206.