Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 116: Ân Vũ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:01:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kim đồng hồ tường chỉ đúng 12 giờ đêm, đèn trần trong phòng khách sạn tự động tắt phụt, chỉ còn ánh trăng hắt qua khung cửa sổ chiếu sáng căn phòng.

 

Hạ Tinh Lê rót một chén nước, ghế sofa chờ đợi. Theo kinh nghiệm đây, đêm đầu tiên mà chuyện bất thường xảy gần như là điều thể.

 

Cô bé Tiết Nhân ngủ ngon. Vừa còn căng thẳng, chạm gối ngủ mất tiêu, chăn quấn tròn như cái kén, chỉ lộ nửa khuôn mặt ngoài.

 

Hạ Tinh Lê vốn cũng trông mong Tiết Nhân giúp gì. Chỉ cần đối phương theo chỉ huy, gây thêm phiền phức là . Ngủ say cũng , lỡ lát nữa chuyện kinh dị thì ít nhất cô bé la hét, khỏi ảnh hưởng thính giác và thị giác của cô.

 

Đang suy nghĩ, cô chợt ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, như thể ai đang thong thả từ đầu hành lang tiến về phía phòng.

 

Cộp, cộp, cộp.

 

Là tiếng giày cao gót.

 

Hạ Tinh Lê lập tức cảnh giác dậy. Cô đầu Tiết Nhân, thấy cô bé vẫn phản ứng gì, bèn nhẹ chân tiến tới cạnh cửa, hé một khe nhỏ chỉ bằng bề ngang một ngón tay để quan sát bên ngoài.

 

Quả nhiên, ” tới.

 

đúng hơn, , mà là quỷ.

 

Dù dáng vẻ vẫn giống , nhưng ánh đèn hành lang mờ ảo, cô hề bóng. Chỉ quỷ mới bóng.

 

Đó là một nữ quỷ vóc dáng cân đối thon gọn, mặc váy dài màu tím trang nhã, chỉ là váy loang lổ những vết m.á.u rợn . Những vết m.á.u bắt đầu từ một vết cắt sâu hoắm ở cổ, vết thương như một cái miệng trẻ con đang há rộng. Máu tươi vẫn tí tách rơi xuống theo từng bước chân, thấm vạt áo và vẽ thành một đường ngoằn ngoèo sàn hành lang.

 

cúi đầu, mái tóc dài buông ngực. Sắc mặt vì mất m.á.u quá nhiều mà trắng bệch một cách khác thường, mong manh như bông tuyết mỏng nhất giữa mùa đông, chỉ chạm nhẹ là tan biến.

 

Rất rõ ràng, đây chính là Ân Vũ. Theo lời môi giới, Ân Vũ năm đó tự sát bằng cách cắt đứt động mạch cổ ngay tại đại sảnh khách sạn đêm khuya.

 

Ân Vũ trông yếu ớt xinh như thế, lúc lưng kéo theo một th·i th·ể. Một th·i th·ể thê thảm, móc mất đôi mắt, chặt đứt hai tay, m.á.u chảy đầm đìa. Cái xác mềm nhũn như cây lau nhà, cứ vặn vẹo đổ gục, để một vệt m.á.u nhầy nhụa mặt đất.

 

Hạ Tinh Lê nghi ngờ cái xác thông tin gì đó, đang tập trung quan sát kỹ các chi tiết, thì ngay giây tiếp theo, Ân Vũ vốn dĩ nên lướt qua đột ngột dừng bước, bất kỳ dấu hiệu báo nào.

 

đầu, đôi mắt tối đen hõm sâu giấu làn tóc dài, lặng lẽ đối diện với Hạ Tinh Lê đang cánh cửa.

 

Hạ Tinh Lê rùng , dám manh động, chỉ thể im lặng quan sát. , Ân Vũ dường như ý định tấn công, chỉ yên tại chỗ, ngay cả biểu cảm c.h.ế.t lặng gương mặt cũng đổi chút nào.

 

Suy nghĩ một lát, Hạ Tinh Lê nhẹ nhàng khép khe cửa .

 

“Lê Lê.”

 

Phía bỗng vang lên tiếng gọi của Tiết Nhân. Hạ Tinh Lê đầu, thấy Tiết Nhân tỉnh từ lúc nào, đang cách đó xa, vẫn quấn chặt cái chăn, dáng vẻ căng thẳng vô cùng.

 

“Em tỉnh ?”

 

“Tỉnh , tỉnh.” Tiết Nhân thấp giọng đáp. “Sợ ảnh hưởng đến chị nên em gọi! Bên ngoài gì thế? Em như tiếng giày cao gót.”

 

Hạ Tinh Lê gật đầu: “Là Ân Vũ giày cao gót.”

 

“Ân Vũ tới ? Thế cô …”

 

“Cô kéo theo một th·i th·ể, lẽ là nam giới. Cứ kéo kéo dọc hành lang như đang lau nhà .”

 

Tiết Nhân khó hiểu vò đầu: “Ân Vũ sở thích ?”

 

“Chị thấy giống như một hành vi bêu rếu thị chúng hơn, đang ám chỉ điều gì.”

 

Cộp, cộp, cộp.

 

Đang chuyện thì tiếng giày cao gót ngoài hành lang vang lên, là từ gần xa. Có vẻ Ân Vũ khi khựng cửa, cuối cùng cũng rời .

 

Hạ Tinh Lê hiệu cho Tiết Nhân lên tiếng. Cô kiên nhẫn đợi thêm một lúc, cho đến khi chắc chắn Ân Vũ biến mất, mới lặng lẽ mở cửa phòng.

 

Hành lang trống rỗng, nhưng vết m.á.u sàn vẫn còn.

 

Ngay chỗ vũng m.á.u đối diện phòng 206, nơi Ân Vũ dừng , xuất hiện một tấm thẻ trắng m.á.u thấm mất một nửa. Tiết Nhân ghé đầu lên vai Hạ Tinh Lê, cũng thấy tấm thẻ đó, cô bé mừng sợ: “Có manh mối mới chị?”

 

“Khả năng cao là .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-116-an-vu.html.]

Đêm hôm khuya khoắt, quy tắc trò chơi rõ, khó việc bước khỏi phòng sẽ gặp nguy hiểm gì. Hạ Tinh Lê bước qua ngưỡng cửa. Cô để nửa trong phòng, chỉ rướn phần ngoài. Tiết Nhân ôm ngang lưng giữ cô , còn cô thì vươn dài tay mới lấy tấm thẻ màu trắng .

 

Sau đó, cả hai nhanh chóng đóng chặt cửa.

 

Mở tấm thẻ , Hạ Tinh Lê mới phát hiện đây thực chất là một bức ảnh. Dù m.á.u bẩn, vẫn nội dung. Đó là bóng lưng một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nắm tay nghỉ dưỡng.

 

Người đàn ông thì quen, nhưng dáng cao ráo tuấn. Người phụ nữ tóc đen mượt, váy dài màu tím tôn lên vóc dáng thướt tha, rõ ràng là Ân Vũ.

 

Tám phần mười đây là ảnh chụp chung của Ân Vũ và Thường Nhật Lâm, hơn nữa góc chụp thì giống như ảnh paparazzi chụp lén.

 

“Đây là Thường Nhật Lâm chị?” Tiết Nhân chỉ đàn ông trong ảnh, suy nghĩ giống với Hạ Tinh Lê. “Họ phóng viên giải trí chụp trộm khi đang du lịch riêng?”

 

“Ừm, nhưng vẫn rõ trò chơi chúng lấy bức ảnh để gì.” Hạ Tinh Lê . “Phải đợi sáng mai gặp các đồng đội khác, xem tối nay họ thu hoạch .”

 

Bất cứ chơi nào chút kinh nghiệm đều thể ngủ ngon trong đêm nay.

 

Sáng hôm , tất cả chơi như ngầm hiểu, lượt tập hợp ở khu vực chờ trong đại sảnh khách sạn.

 

Diêu Thương và Vương Anh Kiệt là những đến sớm nhất, cũng là cặp khó ngủ nhất. Họ tìm bếp , thấy nguyên liệu và dụng cụ đầy đủ nên tiện tay mấy cái sandwich giăm bông cho .

 

Lát , Hạ Tinh Lê và Tiết Nhân cũng tới. Tiết Nhân chằm chằm sandwich trong tay Diêu Thương với vẻ thèm thuồng, tính cách tự nhiên, nên cô bé hỏi thẳng: “Anh Diêu, cho em một cái ?”

 

Nếu là bình thường, yêu cầu chắc chắn từ chối. hôm nay trùng hợp là cô bé cùng Hạ Tinh Lê.

 

Diêu Thương liếc Hạ Tinh Lê một cái khó nhận , thản nhiên Tiết Nhân: “Được.”

 

Rất nhanh, hai phần sandwich giống hệt xong. Anh còn ép cho mỗi một ly nước trái cây tươi. Tiết Nhân nhận ly nước trái cây, vui mừng cảm ơn rối rít.

 

Hạ Tinh Lê uống nước trái cây, quan sát sắc mặt Diêu Thương và Vương Anh Kiệt một lúc hỏi: “Hai tối qua ở chung thế nào?”

 

Không ngờ trả lời là Vương Anh Kiệt. Anh nhai sandwich, tinh thần rõ ràng hơn hôm qua nhiều: “Rất . Cậu Diêu đây là .”

 

Tiết Nhân lập tức gật đầu phụ họa: “ đúng, đúng là thật ạ!”

 

“……”

 

Hạ Tinh Lê bỗng thấy buồn , nhưng nhận Diêu Thương đang , cô lập tức thu nụ nơi khóe môi.

 

Bốn mang bữa sáng trở đại sảnh, thấy Kim Mẫn và Đường Văn Chính cũng tới. Kim Mẫn sandwich trong tay họ, cái bàn trống trơn ở khu chờ, theo phản xạ hỏi:

 

“Sao thế, chuẩn bữa sáng cho luôn ?”

 

Mọi lúc càng chắc chắn, bà chị ngoài đời nhất định là lãnh đạo, hoặc là kiểu cuồng vị trí lãnh đạo. Không thì mở miệng mang giọng sai bảo cấp như , cứ như chuyện hiển nhiên.

 

Vấn đề là trong trò chơi phát lương cũng thăng chức, ai thèm chiều cô .

 

Kết quả là ai buồn đáp, coi cô như khí. Đường Văn Chính thấy khí quá gượng, rời khỏi hiện trường ngay lập tức nên vội về phía bếp: “Trong bếp chắc đồ, chúng cũng lấy vài lát bánh mì ăn thôi.”

 

Sắc mặt Kim Mẫn âm trầm theo .

 

Tiếp đó Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc cũng đến. Hạ Tinh Lê lặng lẽ chỉ tay về hướng bếp, Hạ Thanh Châu hiểu ý ngay, kéo Hàn Ngọc tìm đồ ăn.

 

Bạch Huyên Thảo và La Thất Hỉ là những đến cuối cùng, nhưng La Thất Hỉ hành động nhanh. Vào bếp lâu bưng một đĩa sủi cảo bốc khói nghi ngút, rõ ràng mới luộc xong.

 

Ở khách sạn , thứ đều tự phục vụ.

 

Khoảng nửa giờ , khi ăn uống xong, họ bắt đầu tụ bàn chuyện chính.

 

Kim Mẫn vẫn quen thói mở lời , cứ như đang họp công ty: “Tối qua chắc đều ngủ mấy nhỉ? tin là đêm qua thể bình yên . Vậy bắt đầu từ bên trái nhất , kể những gì thấy và , chúng chia sẻ manh mối .”

 

Thật trùng hợp, bên trái nhất chính là Hàn Ngọc, ít nhất ở đây.

 

Hàn Ngọc liếc cô một cái, thần sắc bình thản nhưng vẻ thiếu kiên nhẫn. Cậu đáp ngắn gọn: “Cô .”

 

“Hả? Cái gì?”

 

“Nếu bắt đầu, thì cô bắt đầu .”

 

 

Loading...