Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 117: Phân công điều tra

Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:01:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kim Mẫn lúc nhận rằng những chơi trong màn đều là “thứ dữ”, ai cũng cứng cỏi. Họ cho phép khác tùy tiện quyết định , dù chỉ là một chút giọng điệu lệnh cũng . Chỉ cần là sẽ “bật” ngay!

 

quanh, thấy đều chỗ khác, chẳng ai thẳng . Ngay cả đồng đội Đường Văn Chính cũng im lặng. Rõ ràng ngầm đồng ý với ý của Hàn Ngọc. Muốn manh mối thì cô !

 

Thôi kệ, dù ai thì cuối cùng cũng . Không đáng cãi vì chuyện . Đây mới là giai đoạn đầu của ván chơi, gây thù chuốc oán quá sớm cũng chẳng lợi cho cô .

 

Kim Mẫn liếc Đường Văn Chính một cái, miễn cưỡng tự thuyết phục , mấy tình nguyện mở miệng: “Đêm qua hai giờ sáng, thấy tiếng giày cao gót ngoài hành lang. Sau đó, qua khe cửa, thấy một nữ quỷ, đoán là Ân Vũ. Cô mặc váy màu tím, tay kéo lê một th·i th·ể.”

 

Đường Văn Chính bổ sung chi tiết: “Hai chúng cố ý quan sát cái xác đó. Đó là một nam thi, mặc vest. Trên vết thương rõ ràng, nhưng trong miệng nhét đầy kim may. Có vài chiếc kim nuốt xuống đ.â.m ngược từ cổ họng, c.h.ế.t thảm!”

 

Nói tới đây, sắc mặt cả hai đều , chắc là nhớ cảnh tượng kinh hãi . Ai chứng kiến cảnh kim đ.â.m tua tủa như lông nhím cổ họng, cùng gương mặt vặn vẹo hoảng sợ của th·i th·ể, cũng khó mà giữ bình tĩnh.

 

“Nữ quỷ vẻ chỉ ngang qua, chúng , cũng dừng . Cuối cùng cô để thứ đất.”

 

Đường Văn Chính lấy từ trong túi một tấm danh đưa cho xem. Đó là danh của một luật sư tên Lý Thiên Hà.

 

“Ơ, th·i th·ể thấy là nuốt kim mà c.h.ế.t !” Tiết Nhân nhịn xen , sang Hạ Tinh Lê. “Lê Lê, chị cho họ !”

 

Hạ Tinh Lê gật đầu: “Chúng cũng thấy Ân Vũ, nhưng cái xác cô kéo theo móc mất mắt và chặt đứt hai tay, cách c.h.ế.t khác.”

 

Cô lấy tấm ảnh dính m.á.u từ trong túi , giơ lên mặt : “Đây là ảnh chụp lén Ân Vũ và Thường Nhật Lâm du lịch lúc còn sống.”

 

“Quả nhiên, thứ chúng thấy ban đêm khác .” Bạch Huyên Thảo đặt đũa xuống, nghiêm túc : “Đêm qua chúng cũng thấy Ân Vũ, nhưng cái xác cô kéo theo là một nữ thi. Cơ thể hề vết thương, chỉ trái tim móc mất, để một hố m.á.u ở ngực!”

 

La Thất Hỉ bên cạnh nhét nốt miếng sủi cảo cuối cùng miệng, tiện tay ném một tờ phiếu chuyển phát nhanh: “Đây là manh mối để tại hiện trường. Người nhận là Ân Vũ, còn tên và địa chỉ gửi đều ẩn.”

 

Hạ Tinh Lê suy nghĩ: “Vậy tức là mỗi nhóm chúng đều thấy một cái xác khác ?”

 

“Không. Nhóm thấy cái xác nào cả.” Hạ Thanh Châu . “Tối qua chỉ Ân Vũ ngang qua cửa phòng chúng . Cô cầm một con dao, . cảm giác cô phẫn nộ!”

 

“Không thấy xác !” Nghe , cô nghi hoặc sang Diêu Thương. “Anh Diêu, nhóm thì ?”

 

Diêu Thương điềm tĩnh lắc đầu: “Giống họ, nhóm chúng cũng thấy th·i th·ể.”

 

Với hai nhóm thấy th·i th·ể, manh mối tự động xuất hiện bục gỗ ở cửa khi Ân Vũ rời . Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc lấy một tấm ảnh chữ ký của một nam ngôi , trông trẻ trung trai nhưng gương mặt chút “mùi d.a.o kéo”. Chữ ký thì ngoằn ngoèo như lốc xoáy, nổi là tên gì.

 

Còn Diêu Thương và Vương Anh Kiệt nhặt một chiếc huy chương hình dãy núi lúc hoàng hôn, bên dòng chữ: Kỷ niệm 8 năm Truyền thông Húc Phong. Trông giống quà lưu niệm của một công ty truyền thông nào đó.

 

Đến đây, tất cả thông tin lộn xộn thu một đêm chia sẻ xong. những manh mối liên quan gì đến Ân Vũ thì vẫn điều tra sâu hơn.

 

“Chà, hệ thống chẳng phân công sẵn cho chúng !” La Thất Hỉ lười biếng . “Mỗi nhóm cứ dựa theo manh mối của mà điều tra một hướng, tối về tập hợp họp thảo luận!”

 

Đường Văn Chính khó xử: “ chỉ dựa những thứ đang , khó bắt đầu điều tra từ .”

 

“Sao khó! Trên danh của hai ghi rõ tên Lý Thiên Hà và địa chỉ văn phòng luật sư, cứ tới đó là xong. Đây chẳng phần dễ nhất !”

 

“Ý là manh mối của các đơn giản như . Phiếu chuyển phát nhanh địa chỉ gửi. Còn ảnh của cô Cao, chỉ dựa một tấm ảnh chụp chung thì cũng khó phân tích.”

 

“Cô Cao” là Hạ Tinh Lê đang dùng tên giả Cao Lê Lê. Cô bình thản : “Không , cách tra, chỉ cần tìm một tiệm internet.”

 

Ảnh chụp lén kiểu thường do paparazzi chụp. Chỉ cần lên mạng tìm nguồn gốc bức ảnh, tra xem ai chụp hoặc bài báo nào đăng, là thể khoanh vùng mục tiêu.

 

“Tiệm internet ! Vậy cùng !” Bạch Huyên Thảo thiện mời. “Hai đứa chắc chắn cũng tiệm net tra phiếu chuyển phát , tiện thể tra giúp các cô luôn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-117-phan-cong-dieu-tra.html.]

 

“Thông tin ẩn hết, dễ tra ?”

 

“Người khác thì khó, nhưng với thì .” Bạch Huyên Thảo chỉ La Thất Hỉ. “Anh thiên phú về máy tính, tìm thứ khác thấy, hoặc hệ thống công ty mà khác .”

 

La Thất Hỉ nhướng mày, thản nhiên : “Không cần vòng vo. Ngoài đời là hacker.”

 

Bạch Huyên Thảo liếc : “Vòng vo cái gì, thấy đúng là đồ thích lố!”

 

“Này, cô bé chuyện bất lịch sự thật đấy!”

 

Mọi ngờ trong đội hacker, mà kỹ năng đúng lúc đất dụng võ. Hạ Thanh Châu quyết nhanh, nhiệt tình nắm tay La Thất Hỉ: “Vậy thì em, tiện tay tra giúp tấm ảnh chữ ký luôn nhé!”

 

“Được thôi, tiện tay thôi mà.”

 

Bên khí hỗ trợ nhiệt tình. Bên Kim Mẫn thấy thì trong lòng cực kỳ khó chịu, cảm giác cô lập. xui ở chỗ, cô cầm manh mối đơn giản nhất, chỉ cần đến văn phòng luật sư tìm Lý Thiên Hà là xong. Cô chẳng lý do gì nhờ La Thất Hỉ giúp.

 

Hơn nữa, lòng kiêu ngạo cũng cho phép cô chủ động với những chơi .

 

Hừ, cứ chờ xem. Chờ đến khi cô thu thập nhiều manh mối hơn, chắc chắn đám sẽ hạ cầu xin cô !

 

“Chúng thôi.”

 

Kim Mẫn lạnh lùng hiệu cho Đường Văn Chính, sải bước thẳng cửa khách sạn. Đường Văn Chính tính tình ôn hòa, gây chuyện nên chỉ áy náy gật đầu chào vội chạy theo.

 

So với họ, manh mối của Diêu Thương cũng khó. Huy chương ghi rõ Truyền thông Húc Phong, việc cần là đến công ty đó xem manh mối chỉ về ai. Anh cũng cần hacker giúp. Để tiết kiệm thời gian, quyết định xuất phát ngay.

 

Vương Anh Kiệt khi trò chuyện với Diêu Thương tối qua, hôm nay rõ ràng thêm nhiệt huyết. Có lẽ lời Diêu Thương, hành động tích cực để gặp vợ trong mơ khinh thường.

 

Anh chạy ngoài một vòng về báo với Diêu Thương: “Phía khách sạn mười chiếc xe đạp, chắc là phương tiện để chúng thành phố.”

 

Tiết Nhân giơ tay: “ ! Lúc nãy em lục quầy lễ tân, thấy trong ngăn kéo bên trái một xấp tiền mặt. Chúng đạp xe đến nội thành thể dùng tiền đó tàu điện ngầm hoặc gọi taxi!”

 

“Tiền mặt ở !” Hạ Tinh Lê lập tức dậy tìm. “Khả năng tìm tòi của em đúng là đỉnh thật đấy!”

 

“Hì hì, em cũng đóng góp chút gì cho đội chứ!”

 

Bạch Huyên Thảo chợt nhớ điều gì, nghi hoặc hỏi Vương Anh Kiệt: “Chú Vương, Kim Mẫn và Đường Văn Chính cửa, chú gặp họ ! Họ xe đạp để ?”

 

“Chắc là họ .”

 

“Hả!”

 

Vương Anh Kiệt thật thà : “Lúc vòng từ phía về thì thấy hai họ khỏi cửa. Họ chạy nhanh lắm, kịp gọi nhắc.”

 

“Vậy là họ định chạy bộ thành phố !”

 

“Chắc thế.”

 

Câu khiến chỉ Bạch Huyên Thảo mà tất cả những còn đều câm nín. Mọi , nhất thời nên nên mếu cho hai .

 

Hạ Tinh Lê lấy xấp tiền từ ngăn kéo , thở dài lời kết: “Vậy thì vất vả cho hai vị đó quá! Hy vọng họ thể quá giang xe nào đó đường thành phố !”

 

 

Loading...