Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 118: Tiệm Internet

Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:01:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tám chơi cùng đạp xe rời khỏi khách sạn, hướng về nội thành để điều tra manh mối!

 

Khoảng cách từ khách sạn đến nội thành thật xa, chừng bốn năm cây . Hơn nữa họ đạp nhanh, giữa đường còn đuổi kịp Kim Mẫn và Đường Văn Chính đang chạy bộ thục mạng.

 

La Thất Hỉ đạp dẫn đầu, gió tạt mặt khiến bật trêu chọc: “Hai vị , cần tranh thủ từng giây từng phút thế chứ! Trong trò chơi mà cũng rèn luyện thể chất !”

 

“……”

 

Thật khó diễn tả biểu cảm của Kim Mẫn và Đường Văn Chính lúc đó. Đặc biệt là Kim Mẫn, mái tóc vốn búi gọn giờ rối bù, mấy lọn tóc bết mồ hôi dán hai bên má, t.h.ả.m hại để cho hết!

 

quyết định ngu xuẩn đến mức nào. Lúc đó chỉ cần nán thêm hai phút thôi, thì giờ đây chịu nhục.

 

Sao lúc đó mất khôn thế nhỉ!

 

Kim Mẫn dừng , trừng mắt họ đầy oán khí.

 

“Cô trừng chúng ích gì!” Hạ Thanh Châu cạn lời, nhưng nghĩ đây là giai đoạn hợp tác, bỏ rơi hai cũng chẳng lợi, bèn chìa cành ô liu. “Thôi, lên xe , chở cô!”

 

“……”

 

“Cô lên ! Hay cầu xin mới chịu lên!”

 

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Kim Mẫn ngu, cô hiểu rõ thiệt hơn. Người đưa bậc thang, cô leo xuống thì e là chạy bộ đến nội thành thật!

 

“…… Cảm ơn.” Cô lí nhí, chậm chạp lên yên xe đạp.

 

Hạ Tinh Lê đạp ngang qua, tiện tay đưa cô mấy tờ tiền mặt: “Có thể dùng để bắt xe.”

 

“Ờ……”

 

Sao ngay cả tiền mặt mà bọn họ cũng trời!

 

Kim Mẫn ngoài mặt bình tĩnh cảm ơn, nhưng trong lòng thì sóng cuộn. Ngay khoảnh khắc , cô quyết định đổi chiến lược. Nhiệm vụ nhất định bám sát nhóm , trò độc lập tác chiến nữa, nếu chẳng còn bỏ lỡ bao nhiêu thứ!

 

So với chiến thắng cuối cùng, sĩ diện hão chẳng đáng một xu!

 

Đường Văn Chính vốn thấy chuyện chạy bộ thành phố là quá phi lý, giờ sự thật chứng minh đúng là một gã hề. Thấy , do dự lao về phía Hạ Tinh Lê, trông vẻ dễ chuyện nhất, vội đề nghị: “Cô Cao, đưa xe cho , chở cô !”

 

Hạ Tinh Lê: “À, cái ……”

 

cô còn kịp trả lời, Diêu Thương đột ngột đ.á.n.h lái một cái điệu nghệ, chắn ngang giữa hai , bình thản hiệu với Đường Văn Chính: “Ngồi xe , chở nổi .”

 

Hàn Ngọc một chân chống đất, bên cũng lặng lẽ quan sát bồi thêm: “ cũng .”

 

Đường Văn Chính vốn chỉ nhờ xe. Anh nghĩ là đàn ông, cân nặng nhẹ, chung xe với một nữ chơi thì cả hai đều mệt, nên mới định để Hạ Tinh Lê tự đạp. Không ngờ Diêu Thương và Hàn Ngọc “nhiệt tình” đến !

 

chẳng hiểu , đối mặt với sự chủ động của hai , thấy sống lưng lạnh toát, như thể nếu nhận lời thì sắp tới sẽ gặp vận rủi.

 

“…… À, phiền Diêu! Cảm ơn, cảm ơn nhiều!”

 

Anh mang đầy bụng nghi hoặc lên xe. Cứ thế, tám chiếc xe đạp, mười con tiếp tục hành trình nội thành!

 

Địa điểm trò chơi là Quý Thành. Cách bố trí đường phố, kiến trúc, thậm chí cả phong tục tập quán đều tham khảo từ bản đồ Quý Thành ngoài đời.

 

Phải thừa nhận, đây chơi thường nhốt trong một gian cố định, hoặc những tàn tích hậu tận thế như màn Zombie. Hiếm khi bầu khí đô thị chân thực như thế , khiến họ cảm giác giống đang tham gia trò chơi, mà như đang du lịch Quý Thành thật sự!

 

Hạ Tinh Lê mua năm tờ bản đồ chỉ dẫn du lịch ở sạp báo ven đường, chia cho các nhóm để xác định mục tiêu và quy hoạch lộ trình tối ưu.

 

Mọi giải tán tại chỗ. Diêu Thương và Vương Anh Kiệt bắt tàu điện ngầm đến Công ty Truyền thông Húc Phong. Kim Mẫn và Đường Văn Chính bắt taxi đến văn phòng luật sư ghi danh . Sáu còn cùng tiệm internet gần nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-118-tiem-internet.html.]

Lúc mới thấy tiền mặt quan trọng thế nào, tiền thì họ còn chẳng bước chân tiệm net!

 

Sáu bộ mở ba máy, nhưng thực chất đều tụ tập quanh máy của La Thất Hỉ để xem “ngài hacker” trổ tài. Tốc độ tay của La Thất Hỉ nhanh đến mức chóng mặt. Mười ngón tay gõ liên hồi bàn phím, lúc nhanh nhất còn để tàn ảnh, khiến Tiết Nhân dụi mắt mấy vì tưởng nhầm!

 

“Anh La giỏi quá! Ngoài đời ngoài thợ trang điểm cho ngôi , định dùng chiêu kiếm thêm thu nhập !”

 

“Cái đó là phạm pháp đấy, cô bé!” Mắt La Thất Hỉ dán chặt màn hình, tay ngừng, nhưng vẫn thong thả đáp: “ thỉnh thoảng cũng nhận ủy thác từ ngôi hoặc đại gia để điều tra vài vụ đời tư bí ẩn. Tuy thủ đoạn ‘sáng’ lắm, nhưng cô hiểu mà, chuyện nên huỵch toẹt .”

 

“Ồ ồ, em hiểu! Ngầu thật sự luôn!”

 

Bạch Huyên Thảo bên cạnh nghiêm túc lắc đầu: “Đừng bậy, hỏng đấy! Trẻ con nên tuân thủ pháp luật, đừng dại mà bước vòng tròn hiểu rõ.”

 

Tiết Nhân lập tức phản bác: “Em còn là trẻ con nữa! Mọi cũng chỉ hơn kém vài tuổi thôi mà!”

 

La Thất Hỉ cũng : “Huyên Thảo , cô cái gì cũng , chỉ mỗi tội phong cách việc quá cứng nhắc! Đã ném cái trò chơi khốn kiếp còn dạy tuân thủ pháp luật với ngũ giảng tứ mỹ gì nữa! Cô thấy những thứ dơ bẩn ở đây còn đủ !”

 

“……” Bạch Huyên Thảo thở dài, mặt .

 

Đầu tiên, La Thất Hỉ xử lý phiếu chuyển phát nhanh của nhóm . Không rõ dùng cách gì, lẽ xâm nhập thẳng hệ thống công ty vận chuyển. Cuối cùng tra tên và địa chỉ ẩn!

 

Người gửi là 【Lá Sen Gì Điền Điền】, rõ ràng là biệt danh. Còn địa chỉ gửi là một trạm chuyển phát tại một khu chung cư.

 

“Trạm trung chuyển chung cư Bạch Kim.” Anh lẩm bẩm. “Huyên Thảo, lát nữa chúng đến đây. Tuyến xe buýt 28 thẳng tới đó.”

 

“Được, lúc nãy xem , bến xe buýt cũng xa tiệm net lắm.”

 

Ngay đó, La Thất Hỉ quét tấm ảnh chữ ký mà Hạ Thanh Châu đưa. Rất nhanh, nhận đàn ông trong ảnh là tiểu sinh đang nổi Sở Diệp, nghệ sĩ thuộc Công ty Truyền thông AE.

 

“Có một điểm cần đặc biệt chú ý! Thông tin mạng cho thấy, Ân Vũ ban đầu cũng là nghệ sĩ của Công ty AE. Bài đăng báo tang về cô tài khoản chính thức của công ty vẫn xóa!”

 

“Hiểu .” Hạ Thanh Châu gật đầu. “Vậy hai chúng sẽ phụ trách tới Công ty AE điều tra Sở Diệp!”

 

La Thất Hỉ định tra nốt bức ảnh chụp chung của Ân Vũ và Thường Nhật Lâm. sang, thấy Hạ Tinh Lê ở máy bên cạnh, tự tra từ lúc nào !

 

“Cô Cao, cô đúng là đợi nổi hai phút mà!”

 

“Tranh thủ thời gian thôi. Dù tra bức ảnh của cũng khó.” Hạ Tinh Lê cuộn trang, giọng bình tĩnh. “Đây, tra .”

 

Cô tìm các từ khóa như 【Ân Vũ Thường Nhật Lâm chụp lén】 và 【Nghi vấn tình cảm Ân Vũ Thường Nhật Lâm】, cuối cùng khóa một tin giải trí kèm bức hình .

 

Tin từng lên hot search ngày đó. Người chụp kiêm bài là phóng viên Tưởng Văn Đào của tòa soạn báo Hoa Hồng.

 

Cô tìm tiếp và phát hiện Tưởng Văn Đào chỉ một bài. Hắn gần như biến chuyện tình cảm của Ân Vũ thành “cây rụng tiền” để thăng tiến. Nói thẳng là hút m.á.u cô !

 

Từ khi chuyện tình khui, bám riết Ân Vũ và Thường Nhật Lâm. Hễ chút động tĩnh là bài. Mười phần thì tám chín phần là bịa, suy đoán vô căn cứ, đạo đức nghề nghiệp!

 

Hắn quá hiểu cách dẫn dắt dư luận. Mỗi xô “nước bẩn” hắt lên Ân Vũ đều nửa thật nửa giả, khiến cư dân mạng bàn tán ầm ĩ. Thậm chí khi Thường Nhật Lâm qua đời, vẫn lợi dụng chuyện đó để bịa, rêu rao Ân Vũ là kẻ hám lợi, là “tra nữ” vong ân phụ nghĩa!

 

Xác định địa chỉ tòa soạn báo Hoa Hồng, Hạ Tinh Lê vô cảm tắt trang web.

 

“Thật đáng ch·ết!” Cô . “Thời buổi loại như thế cũng phóng viên !”

 

Tiết Nhân vỗ vai cô an ủi: “Đừng giận mà Lê Lê! Chúng cứ đến tòa soạn xem tên Tưởng Văn Đào còn !”

 

“Nếu còn thì !”

 

“Thì khi điều tra manh mối, em sẽ nghĩ cách trùm bao tải đập cho gã khốn đó một trận!” Tiết Nhân chân thành. “Chị là huấn luyện viên leo núi mà, sức để đập một trận chắc chắn , đúng !”

 

“…… À, ừ, đúng!”

 

 

Loading...