Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 119: Truyền thông công ty

Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:01:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi tra xong các tài liệu cần thiết, sáu tách rời khỏi tiệm internet, hẹn gặp tại khách sạn tượng sáp khi trời tối!

 

Hạ Tinh Lê và Tiết Nhân đến tòa soạn báo Hoa Hồng ở khá xa, tiền taxi đắt. Nghĩ đến việc mỗi nhóm nhiều tiền mặt, về còn nhiều việc cần dùng tiền, hai chọn xe buýt chuyển sang tàu điện ngầm.

 

Suốt quãng đường, Hạ Tinh Lê di chuyển nhanh. Tiết Nhân thậm chí chạy nhảy mới đuổi kịp. Cô bé chạy thở hồng hộc: “ là huấn luyện viên leo núi khác, thể lực của chị Lê Lê thật đấy! em huấn luyện viên, chị chậm một chút !”

 

Hạ Tinh Lê đầu, nhưng đưa tay nắm lấy tay cô bé, kéo cô bé tiến lên: “Thời gian của chúng còn nhiều . Trong trò chơi, ban ngày thường ngắn hơn thực tế nhiều, bóng đêm sẽ ập đến nhanh!”

 

“Hả? Có lẽ do em thông quan còn ít nên cảm nhận rõ lắm.”

 

“Tùy từng màn chơi. Ví dụ như hôm nay, chúng rời khách sạn lúc tám giờ sáng, đạp xe tới mười phút, tra tài liệu ở tiệm net một lúc, mà giờ xem, quá trưa ! Thời gian trôi nhanh ít nhất gấp ba bình thường.”

 

Nghe phân tích xong, Tiết Nhân cũng nhận điều bất thường, sắc mặt khẽ đổi, vội tăng tốc: “Thế thì đúng là kịp thật , đường xa thế , chúng mau lên tàu điện ngầm thôi!”

 

...

 

Tòa soạn báo Hoa Hồng trong một tòa nhà văn phòng kiểu cũ ở phía đông Quý Thành. Lúc đang là giờ nghỉ trưa, hành lang im ắng, nhân viên đều gục xuống bàn ngủ. Hai đang bàn xem nên gọi dậy một nhân viên nào đó để hỏi thăm , thì phía vang lên giọng nữ đầy nghi hoặc: “Hai vị tìm ai thế?”

 

Hạ Tinh Lê đầu , thấy một nữ phóng viên trẻ mặc đồ giản dị, đội mũ che nắng rộng vành, tay cầm máy ảnh, trán còn lấm tấm mồ hôi, rõ ràng săn tin về. Cô trấn tĩnh, hỏi thẳng: “Cho hỏi Tưởng Văn Đào việc ở đây ?”

 

Nữ phóng viên sững : “Tưởng Văn Đào? Cô là gì của ?”

 

là vị hôn thê ở quê của , còn đây là bạn của . Đã lâu liên lạc nên yên tâm, đến gặp một chút.”

 

Tiết Nhân kinh ngạc Hạ Tinh Lê, nhưng sợ lộ biểu cảm đúng sẽ hỏng việc, lập tức cúi đầu, coi như chuyện gì. Quả nhiên, thấy là của Tưởng Văn Đào, nữ phóng viên biến sắc, quanh hạ giọng: “Cô cũng liên lạc với ? Thú thật là Tưởng Văn Đào lâu đến .”

 

“Đã bao lâu ?”

 

“Gần hai tháng .”

 

Hạ Tinh Lê hỏi tiếp: “Chị ? Hoặc khi nghỉ, gì khác thường ?”

 

Nữ phóng viên lộ vẻ khó xử, như đang nhớ chuyện khó . Hạ Tinh Lê nắm tay đối phương, hốc mắt ửng hồng, giọng nghẹn ngào: “Chị ơi, nếu chị nội tình thì xin cho . Điều quan trọng với ! Dù còn yêu nữa, ít nhất chúng cũng nên chia tay trong êm . dùng im lặng để trốn tránh. thậm chí còn sai điều gì! Chẳng lẽ phụ nữ khác?”

 

“Ách, khác , chỉ là… quá cuồng kiếm tiền, cuồng đến mức… biến thái.”

 

Có lẽ sự đồng cảm giữa phụ nữ với khiến nữ phóng viên thở dài. Cô dẫn Hạ Tinh Lê và Tiết Nhân phòng nghỉ, rót cho mỗi một ly cà phê nghiêm túc : “Những điều sắp thể sẽ khiến cô sốc, cô cố giữ bình tĩnh nhé!”

 

“Chị cứ , chịu .”

 

“Trong mắt cô, Tưởng Văn Đào là thế nào?”

 

“Anh cầu tiến, chu đáo, hiền lành và trách nhiệm với công việc.”

 

Nữ phóng viên lạnh: “Thứ cho thẳng, cô hiểu đủ sâu . Anh đúng là cầu tiến, nhưng hiền lành với trách nhiệm thì… tuyệt đối . Anh cầu tiến đến mức bất chấp thủ đoạn!”

 

Hạ Tinh Lê lộ vẻ kinh ngạc: “Sao thể chứ! Anh chuyện gì quá đáng ?”

 

“Cô lướt mạng ? Cô Ân Vũ ?”

 

“Hình như qua, là nữ diễn viên nổi tiếng tự sát dạo ?”

 

“Vậy cô thấy bao nhiêu tin về cô ?”

 

“Không nhiều, chỉ vài thấy tin cô yêu đương với đại gia, đa phần là tin đồn tiêu cực.”

 

Nữ phóng viên thở dài: “Nếu rằng, tám phần mười tin đồn tiêu cực sức ảnh hưởng rộng về Ân Vũ đều do Tưởng Văn Đào thì ?”

 

Hạ Tinh Lê sửng sốt: “Tại ?”

 

“Vì Ân Vũ là diễn viên hạng A, động tĩnh nào cũng thu hút dư luận. Anh nắm ‘mật mã lưu lượng’, tức là công thức kéo lượt xem.”

 

nhờ tra ở tiệm net, Hạ Tinh Lê vẫn diễn cho trọn, vẻ mặt thể tin: “Vậy… việc Ân Vũ tự sát cũng liên quan đến ?”

 

“Không trực tiếp, nhưng chắc chắn là gián tiếp. Bài bịa chuyện Ân Vũ nịnh bợ kim chủ khi bạn trai lâm bệnh nặng, chuyện mập mờ với đàn em trong công ty, cũng do . và đồng nghiệp từng khuyên thể hủy hoại cuộc đời cô , nhưng .”

 

Cả phòng chìm im lặng. Tiết Nhân chen đúng lúc: “Chẳng lẽ đuổi việc vì mấy bài đó?”

 

“Không . Ông chủ chúng coi lợi ích là hết, thậm chí còn thưởng tiền cho . Chính vì chuyện trái lương tâm nên đó mới thần hồn nát thần tính.”

 

“Thần hồn nát thần tính thế nào?”

 

“Khó tả lắm… Anh bắt đầu khác thường khi tin Ân Vũ tự sát bùng . Anh mất ngủ, gầy sọp, mắt trũng sâu, tinh thần uể oải. Đặc biệt, ở văn phòng luôn nghi thần nghi quỷ, như thể thấy thứ gì đó mà chúng thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-119-truyen-thong-cong-ty.html.]

 

Hạ Tinh Lê giả vờ sợ: “Có thứ gì sạch sẽ bám theo ?”

 

“Cô cũng tin chuyện đó ? còn sợ sẽ cô sợ. Rất tà môn. Sau đó lúc thì nôn nóng, lúc hưng phấn. Một ngày nọ, lẩm bẩm đến Khách sạn Tượng sáp Hoàng hôn để xem Ân Vũ để manh mối gì khi c.h.ế.t , tin nóng mới.”

 

“Anh dám đến nơi Ân Vũ tự sát?”

 

“Chúng cũng thấy lạ, ngăn nhưng nhất quyết , như thể một thế lực vô hình điều khiển .”

 

Tiết Nhân hỏi tiếp: “Sau khi thì ?”

 

rõ. Từ khi sẽ đến đó, bao giờ tòa soạn nữa. ở khách sạn đó xảy một vụ án mạng. Dù tin cảnh sát dập nhanh, vẫn nghi ngờ rằng…”

 

Nghi ngờ gì thì ai cũng hiểu. Người c.h.ế.t trong vụ đó thể chính là Tưởng Văn Đào.

 

Hạ Tinh Lê lập tức bật . Nhờ kỹ năng diễn xuất từng đóng vai NPC trong mật thất, cô khiến cũng thấy đau lòng: “Văn Đào nhà … lẽ nào c.h.ế.t …!”

 

Tiết Nhân cũng phối hợp thút thít, dù nước mắt, cô bé vẫn dùng tay áo che mắt để khỏi lộ sơ hở.

 

Nữ phóng viên mềm lòng, nhẹ nhàng khuyên: “Cũng chắc . Có khi kích động bỏ trốn, dám gặp ai. Hai cô… là báo cảnh sát xem ?”

 

“Báo cảnh sát là chắc chắn !” Hạ Tinh Lê uống vội một ngụm cà phê, nắm tay đối phương đầy cảm động: “ chị ơi, đó chị cho xem bàn việc của một chút ? thu dọn di vật cho !”

 

...

 

Ở phía bên , Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc đến Công ty Truyền thông AE. Hài hước là khi họ còn đang bàn cách lẻn , thì một gã mặc áo da, đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai kéo sụp chặn đường.

 

“Hai vị, cho hỏi…”

 

“Gì thế!” Hạ Thanh Châu giật nên gắt lên. “Công ty các quý đến mức ngoài cửa cũng cho ! Chúng phạm pháp !”

 

đeo kính râm nhưng trông vẫn cạn lời: “Không, bảo phạm pháp . Ý là, thấy ngoại hình hai vị lắm, hứng thú thử vai ?”

 

Hóa là một chuyên săn gương mặt mới. Gã đang tìm cho một dự án phim của công ty. Hạ Thanh Châu lập tức nảy ý, kéo Hàn Ngọc : “ việc , nhưng em trai thì . Nó mới mười chín tuổi, hợp nghệ sĩ. Hơn nữa hôm nay nó tới đây là để đuổi theo thần tượng của nó đấy!”

 

Hàn Ngọc: “……” Thôi kệ, xem ông định diễn gì.

 

hào hứng: “Đuổi theo thần tượng! Ai trong công ty chúng ?”

 

“Nó thích Sở Diệp.”

 

“Sở Diệp ?” Nhắc đến cái tên , gã tặc lưỡi tiếc rẻ. “Vậy mong em trai chung thủy một chút, chấp nhận thần tượng đang ở thời kỳ xuống dốc.”

 

“Xuống dốc? Sở Diệp gặp chuyện gì ? Dính scandal !” Hạ Thanh Châu giả vờ .

 

“Nghệ sĩ công ty chúng bao giờ dính scandal, chỉ là gần đây quá mệt, nên giảm lịch trình, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian.”

 

Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc liếc . Hàn Ngọc bất ngờ bước lên một bước, bình thản : “ thể… tham quan công ty ?”

 

Yêu cầu quá đáng. Gã đang hài lòng với gương mặt của Hàn Ngọc, nên đồng ý ngay để lấy lòng nghệ sĩ tương lai. Thế là hai thuận lợi bước cổng Công ty AE!

 

...

 

Nhóm của Diêu Thương và Vương Anh Kiệt cũng Công ty Húc Phong. Trong đại sảnh đông , họ thấy một cô gái trẻ tên Lệ Lệ , ôm một thùng đồ như đuổi việc. Cô một gã nhân viên nam va , đồ rơi tung tóe. Gã đó những giúp, còn buông lời mỉa mai.

 

Diêu Thương hiệu cho Vương Anh Kiệt thăm dò chỗ khác, còn tiến gần Lệ Lệ. Anh cố tình huých mạnh gã nhân viên .

 

“Mày là ai! Làm gì đấy!”

 

Gã nhân viên tức giận: “Mày cản đường tao!”

 

Diêu Thương lạnh lùng: “Biến ngay, tao dạy dỗ mày ngay tại đây bây giờ!”

 

Thấy Diêu Thương cao lớn và dữ dằn, gã nhân viên hậm hực bỏ . Diêu Thương cúi xuống nhặt đồ giúp Lệ Lệ. Một đàn ông trai còn tay giúp đỡ khiến Lệ Lệ đỏ mặt.

 

“Cảm ơn … chúng quen ?”

 

“Không quen, chỉ ưa kẻ bắt nạt khác thôi.” Diêu Thương cô gái thể chuyện nội bộ, liền hỏi: “Nếu đến đây để tìm hiểu vài chuyện của công ty, cô sẵn lòng giúp ?”

 

“Dạ…”

 

“Nếu tiện, mời cô một ly cà phê để chuyện kỹ hơn!”

 

 

Loading...