Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 122: Mỗi tổ một người

Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:01:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong ấn tượng của , cuối hành lang tầng một của khách sạn vốn là cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai.

 

lúc , từ khi nào, ở đó xuất hiện thêm một cánh cửa. Hoặc cũng thể nơi vốn dĩ một cánh cửa ngầm, chỉ là đến bây giờ, thông qua một phương thức nào đó, nó mới hiện trong tầm mắt của chơi.

 

Trên cánh cửa khắc một hàng chữ mạ vàng: Khu trưng bày đặc biệt, mở cửa lúc 0 giờ đêm.

 

Đường Văn Chính lo lắng thở dài một tiếng: “Chỗ gì mà lành, mở cửa ban đêm? Rõ ràng là bảo chúng tự chui đầu bẫy.”

 

là bẫy thì chúng cũng thể .” Hạ Thanh Châu quan sát cánh cửa, phát hiện nó khóa chặt, thể đẩy . “Qua đêm nay, thời hạn của chúng chỉ còn hai ngày. Muốn tìm mấu chốt để thúc đẩy nhiệm vụ, chắc chắn chủ động tay.”

 

Hạ Tinh Lê liếc ngoài khách sạn, thấy ánh hoàng hôn dần mây che khuất, màn đêm sắp buông xuống.

 

: “ đề nghị xuống bếp nấu chút đồ ăn, đó về phòng nghỉ ngơi. Chờ 0 giờ đêm thì tập trung ở đây. Đi cùng chắc chắn sẽ an hơn một chút.”

 

Tiết Nhân vội vàng phụ họa: “ đúng, nhất định tập hợp ở đây, tuyệt đối đừng một , nguy hiểm lắm.”

 

Không ai phản đối đề nghị . Khi còn rõ tình hình bên trong khu trưng bày, ai một đối mặt với những nguy hiểm .

 

Đoàn kết là sức mạnh, đạo lý ai cũng hiểu.

 

...

 

Có lẽ vì cả ngày chạy tới chạy lui nên quá đói, Tiết Nhân về phòng một ăn hết ba hộp sữa, hai hộp thịt hộp và một túi bánh mì lớn.

 

Hạ Tinh Lê bên cạnh cô bé, thầm nghĩ nếu cô gái ở ngoài đời mà livestream ăn uống thì chắc chắn hút xem, bởi vì chỉ cần cô bé ăn thôi cũng khiến khác thấy thèm.

 

Nhận Hạ Tinh Lê đang , Tiết Nhân ngại, đỏ mặt đặt túi bánh mì xuống.

 

“Em ăn nhiều quá ?”

 

“Ăn là phúc.” Hạ Tinh Lê nghiêm túc đáp. “Đặc biệt là trong trò chơi , ăn thêm một miếng là tích lũy thêm một chút thể lực. Sau nếu đối đầu với quỷ quái chạy trốn, em sẽ thêm một chút cơ hội.”

 

“Nghe cũng lý nhỉ...”

 

“Ăn xong thì em nên ngủ bù một lát. Dù qua 12 giờ chúng còn khu trưng bày, đêm nay e là yên .”

 

Tiết Nhân thở dài, vẻ mặt đầy phiền não. Cô bé suy nghĩ một hồi nhịn hỏi: “Lê Lê, chị thấy tối nay nếu gặp Ân Vũ thì nguy hiểm ? Cô hại chúng ?”

 

“Nãy em chẳng còn Ân Vũ là lương thiện ?”

 

“Em thấy cô vô tội, lúc còn sống chịu quá nhiều oan ức. Đường cũng sai, giờ cô cũng thành quỷ, lỡ như đem tất cả oán hận lúc còn sống trút lên đầu chúng thì ?”

 

“Điều chị thể đảm bảo cho em.” Hạ Tinh Lê bình tĩnh . “Chỉ thể khuyên em cố gắng giữ tâm thái định. Trong trò chơi đủ loại quỷ quái, lệ quỷ hung ác phân biệt đúng sai, cũng hảo quỷ rõ thị phi và giàu nghĩa khí. Một phần là do vận may, phần còn là do cách chúng ứng phó.”

 

Tiết Nhân kinh ngạc: “Hóa còn hảo quỷ nghĩa hiệp thật ?”

 

Hạ Tinh Lê gật đầu chắc chắn: “Có chứ. Chị nhớ từng tham gia một ván game chủ đề nhà tù, trong đó một nữ quỷ áo đỏ xem như bảo hộ của chị. Suốt hành trình cô luôn theo chị tìm manh mối, chị còn nghiên cứu sở thích và yêu cầu của cô . Nhìn thì giống như giám sát, nhưng thực chất là bầu bạn cùng chị vượt qua màn chơi đó. Cô cá tính, cuối cùng chọn ở nơi đó để chị rời . Đến bây giờ thỉnh thoảng chị vẫn nhớ tới cô .”

 

Tiết Nhân mà ngẩn ngơ, đó thành tâm cầu nguyện: “Hy vọng Ân Vũ cũng là một quỷ như , để chúng thể rời an .”

 

“Chị kể chuyện đó chỉ để em bớt căng thẳng.” Hạ Tinh Lê nhắc nhở. “ nghĩa là phép lơ là cảnh giác. Không quỷ nào cũng dễ dàng tha cho chúng . Hơn nữa, trùm cuối của ván đó cũng nữ quỷ áo đỏ . Trò chơi tàn khốc, nhất đừng đặt hy vọng những khả năng mong manh.”

 

“... Em hiểu , em ngủ bù đây.”

 

Tiết Nhân giống như một học sinh tiểu học giáo viên dạy bảo, ngoan ngoãn đáp lời leo lên giường chui chăn.

 

Cô bé thò đầu hỏi: “Lê Lê, chị nghỉ một lát ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-122-moi-to-mot-nguoi.html.]

 

“Cũng .”

 

Hạ Tinh Lê từ chối. Dù cũng ngủ bao lâu là dậy.

 

xuống Tiết Nhân ôm ngang eo. Tiết Nhân tựa đầu vai cô, nhỏ giọng :

 

“Nói thật là em vẫn sợ, nhưng chị bên cạnh thì em thấy yên tâm hơn hẳn. Lê Lê, ai với chị rằng chị mang cho khác cảm giác an lớn ?”

 

“Cảm ơn lời khen của em.” Hạ Tinh Lê nhắm mắt nghỉ ngơi. “ chị cơ thể khí chất gì. Lúc cần căng thẳng thì chị vẫn căng thẳng thôi.”

 

“Nếu lát nữa gặp nguy hiểm, chị sẽ bảo vệ em chứ?”

 

“Trong điều kiện chị còn giữ mạng thì lẽ sẽ bảo vệ em. Còn nếu ngay cả bản cũng khó giữ thì khuyên em đừng trông chờ gì ở chị.”

 

Tiết Nhân bật : “Chị đúng là miệng thì độc mà lòng thì mềm.”

 

“Chị khuyên cái miệng nhỏ của em nên nghỉ ngơi . Nói thêm mấy câu nữa là đến 12 giờ .”

 

Đồng hồ tường điểm đúng 12 giờ đêm. Tất cả chơi đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu lượt dậy, chuẩn tiến đến khu trưng bày đặc biệt ở tầng một.

 

Tiết Nhân dụi đôi mắt buồn ngủ, ngáp một cái. Cô bé chậm rãi bước ngoài, định mở cửa đợi Hạ Tinh Lê. Hạ Tinh Lê cũng đang từ cạnh giường về phía cửa. Nhịp điệu của hai gần như trùng khớp, theo lý thuyết thì sẽ vấn đề gì.

 

biến cố xảy chỉ trong tích tắc.

 

Ngay khi chân trái của Tiết Nhân bước qua ngưỡng cửa, một lực đẩy cực mạnh đột ngột xuất hiện, hất cô bé bay xa mấy mét, cả loạng choạng ngã mạnh bức tường hành lang.

 

Cánh cửa phòng lập tức đóng sầm với một tiếng rầm, nhốt Hạ Tinh Lê còn kịp bước ở bên trong.

 

Cả hai đều chấn kinh. Tiết Nhân hoảng loạn tột độ, cơn buồn ngủ tan biến , cô bé gần như lao tới cửa, dùng hai tay đập liên hồi.

 

“Lê Lê! Có chuyện gì Lê Lê!”

 

“Chị .” Hạ Tinh Lê ở trong phòng cũng đầy mờ mịt, thử vặn cửa nhiều nhưng vẫn mở . “Cửa phong tỏa , hình như chị ngoài .”

 

“Không ! Chẳng lẽ em một đến khu trưng bày !”

 

“Có khả năng... cơ chế nhiệm vụ đêm nay là mỗi tổ chỉ phép một đến khu trưng bày.”

 

Theo tình hình hiện tại, chơi nào bước khỏi cửa sẽ trở thành chọn cho nhiệm vụ, là ngẫu nhiên.

 

Giọng Tiết Nhân run run như sắp : “ chị, em sợ lắm.”

 

“Không , vẫn còn bốn đồng đội khác cùng em.” Hạ Tinh Lê bình tĩnh dặn dò. “Cũng may chúng ở tầng hai, quá xa. Khi xuống lầu em nhanh một chút, bám sát tường, dù thấy tiếng gì cũng đừng đầu , nhớ kỹ !”

 

“Ừm... nhớ .”

 

“Ngoan. Đến khu trưng bày thì sát đội ngũ, ít , chú ý quan sát các chi tiết. Chị sẽ đợi em ở đây.”

 

Cùng lúc đó, Vương Anh Kiệt cũng trở thành chơi chọn. Anh cuống cuồng ở hành lang tầng bốn, hạ giọng :

 

“Diêu , lỡ như nhiệm vụ quan trọng thì một nổi!”

 

Diêu Thương cách cánh cửa xa, bình tĩnh đáp: “Không nổi cũng . Vợ đang ở trời đấy, nên cố gắng cho trò.”

 

“... Ờ ờ, .”

 

 

Loading...