Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 124: Hãy tin tưởng tôi

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:54:28
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cây nến đỏ dùng để đếm ngược ở đại sảnh trưng bày bằng mắt thường cũng thấy cháy chỉ còn tới một phần ba.

 

Tiết Nhân đang xổm ở góc tường, tập trung quan sát một bức tượng sáp. Bức tượng ở đó, một bức tượng khác che khuất, nếu tìm kỹ thì thật sự dễ phát hiện.

 

Áo hoodie màu nâu, quần sẫm màu, đội mũ lưỡi trai để ngụy trang, đôi mắt thon dài trông lanh lợi, khóe miệng nụ đầy toan tính.

 

Không sai, chính là phóng viên Tưởng Văn Đào, cô bé chắc chắn nhầm.

 

Tượng sáp nặng hơn cô bé tưởng một chút. Thân hình cô bé nhỏ nên bế lên khá vất vả, nhưng cô bé vẫn dựa sức , kéo lôi, cố gắng chạy về phía cửa phòng trưng bày.

 

“Đồ khốn kiếp!” Cô bé dừng bước, miệng vẫn lầm bầm chửi. “Lúc sống việc , c.h.ế.t còn gây thêm rắc rối cho chúng !”

 

Cô bé ngẩng đầu về phía xa, thấy Hàn Ngọc cũng đang kéo một bức tượng sáp giống Sở Diệp với tốc độ cực nhanh. Bức tượng mặc nguyên đồ hiệu, trông như đang bay tới. Phía là Bạch Huyên Thảo, cô cũng vội vã kém.

 

Đường Văn Chính và Vương Anh Kiệt cũng hề tụt . Xem khả năng tìm kiếm và hiệu suất của đều . Bản năng sinh tồn luôn thể kích phát tiềm năng sâu nhất của con .

 

Năm vác năm bức tượng, kịp lao khi ngọn nến cháy hết, hối hả đẩy cửa phòng trưng bày.

 

sự cố và biến cố bắt đầu đúng từ khoảnh khắc .

 

Ngay khi đẩy cửa , Tiết Nhân cảm thấy tầm mắt mờ vài giây, giống như một thế lực vô hình che mắt. Đến khi , cô bé quan sát xung quanh và phát hiện phía trống rỗng. Những đồng đội nãy còn sát bên cạnh, giờ biến mất , để dấu vết.

 

Cô bé bắt đầu căng thẳng, liên tục gọi lớn: “Chị Huyên Thảo! Hạ ! Vương , Đường ! Mọi , thấy thì trả lời một tiếng !”

 

nửa phút trôi qua vẫn ai đáp. Dường như cả tầng một chỉ còn một cô bé. Nhiệt độ xung quanh ngừng hạ thấp, dần dần giống hệt trong phòng trưng bày, tràn ngập lạnh thấu xương thể xuyên qua cả lớp vải.

 

Tiết Nhân mơ hồ nhận gì đó . Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, cô bé cúi đầu xuống.

 

Trong vòng tay cô bé, bức tượng sáp Tưởng Văn Đào vốn đang nghiêng, nay cái đầu từ lúc nào xoay thẳng về phía cô bé. Nó nghiêng đầu một cách quỷ dị, đôi mắt chằm chằm, khóe miệng nhếch lên nụ ngày càng điên cuồng, như thể giây tiếp theo sẽ phá lên lớn.

 

Tiết Nhân ngẩn , nhưng theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, dám ném bức tượng . Cô bé bĩu môi, giọng nghẹn như sắp , hỏi nó: “Không lẽ vì nãy mắng là đồ khốn nên giận !”

 

 

Tính Tiết Nhân chỉ ngoài hơn bốn mươi phút, nhưng với Hạ Tinh Lê đang nhốt trong phòng, từng giây trôi qua dài như một năm.

 

Không hẳn vì tình cảm giữa Hạ Tinh Lê và cô bé sâu đậm đến mức đó. Hạ Tinh Lê đương nhiên mong cô bé bình an trở về, nhưng quan trọng hơn là cô thích cảm giác giao phận tiếp theo của tay khác. Cô hối hận vì lúc nãy chậm một bước. Nếu , cô tranh cửa , như chọn nhiệm vụ sẽ là cô.

 

Kim đồng hồ tường tích tắc đều đặn, thời gian từng phút từng giây trôi qua. Hạ Tinh Lê chắp tay lưng tới lui trong phòng. Hạ Thanh Châu ở đây, Diêu Thương cũng ở đây, cô thậm chí ai để bàn bạc, cũng nhiệm vụ bên ngoài tiến triển thuận lợi .

 

Tất nhiên cô rằng đêm nay Hạ Thanh Châu và Diêu Thương cũng đều nhốt trong phòng, cả ba đều ngoài .

 

Cho đến khi Hạ Tinh Lê thấy tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền đến, từ xa đến gần, như đang chạy nước rút. Cô gần như lao tới cửa, nhưng lý trí khiến cô do dự hai giây. Trước khi hé cửa, cô cài chặt hai vòng dây xích chống trộm ở phía trong.

 

“Tiết Nhân !”

 

“Lê Lê!” Giọng Tiết Nhân căng thẳng, kèm tiếng nấc nghẹn như sắp . “Mau mở cửa , em lấy tượng sáp !”

 

Lấy tượng sáp nghĩa là gì! Hạ Tinh Lê theo bản năng liếc cái bục gỗ cửa sổ, trong lòng đoán phần nào. khi cô ngẩng lên ngoài cửa là ai, cô lập tức lạnh toát sống lưng, suy đoán trong chớp mắt trở nên còn quan trọng.

 

Bởi vì ngoài cửa căn bản Tiết Nhân, mà là một mặc đồ nâu, đội mũ lưỡi trai, phóng viên Tưởng Văn Đào.

 

Không, chính xác hơn, đó là tượng sáp của Tưởng Văn Đào. Bề mặt da bóng loáng, ngũ quan và tứ chi mất cân đối tạo cảm giác quỷ dị. Nó chằm chằm Hạ Tinh Lê, đôi môi đỏ tươi mấp máy, nhưng phát là giọng của Tiết Nhân: “Chị Lê, chị ! Sao em như thế, mở cửa ! Chúng đặt tượng sáp trong phòng!”

 

“Đặt tượng sáp nào phòng cơ!” Hạ Tinh Lê khựng , cố gắng bình tĩnh đáp. “Chẳng bây giờ em chính là tượng sáp !”

 

“Hả! Chị đang linh tinh gì thế, em là Tiết Nhân, Tiết Nhân đây! Trong tay em ôm cái mới là tượng sáp!”

 

“Vậy em đặt tượng sáp xuống đất cho chị xem nào!”

 

“Em đặt xuống ! Chị Lê, chị rốt cuộc gì, đến cả chị cũng trở nên kỳ lạ !”

 

Giọng điệu của Tiết Nhân lộ rõ nôn nóng và bất an, nhưng khuôn mặt Tưởng Văn Đào chút d.a.o động nào, vẫn giữ nụ c.h.ế.t lặng, chỉ cái miệng là mấp máy.

 

Hạ Tinh Lê nhận , theo âm lượng ngày càng dồn dập của Tiết Nhân, khi cô liên tục nhấn mạnh đặt tượng sáp xuống, bức tượng Tưởng Văn Đào bắt đầu đổi. Nói chính xác hơn là bức tượng đang tan chảy.

 

Giống như nung nóng liên tục, từ đầu Tưởng Văn Đào chảy xuống những dòng sáp nến ngừng, trông như một cây kem đang chảy. Khi lớp sáp rút , thứ lộ bên trong vật liệu độn, mà là xương thịt thật.

 

Hay đúng hơn, đó là t.h.i t.h.ể thật của Tưởng Văn Đào. Một xác c.h.ế.t nát bét phủ lớp sáp nến nhầy nhụa, sững tại chỗ. Đôi mắt móc rỉ chất lỏng đỏ. Hai tay chặt đứt sát tận gốc, chỗ khớp vai lộ xương và thịt nát, dòi trắng bò , phủ đầy khắp thể.

 

Rõ ràng c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn nữa, mà nó vẫn chuyện bằng giọng của Tiết Nhân: “Chị Lê, chị nghi ngờ em là quỷ ! Em thực sự ! Cầu xin chị mở cửa , cuối hành lang thắp nến đấy, nến tắt là em sẽ c.h.ế.t mất!”

 

“Chị Lê, tượng sáp ở ngay đây, chẳng lẽ còn đủ chứng minh em nhiệm vụ ! Em cũng chuyện gì đang xảy , nhưng chị nhất định tin em!”

 

“Chị nhất định tin em!!!”

 

Thi thể Tưởng Văn Đào đột ngột tiến lên một bước. Nó tay nên chỉ thể cúi đầu, dùng đầu tông khe cửa, như đang liều mạng chui . Ở cách gần như , cảnh tượng thật khó diễn tả. Người bình thường thấy chắc chắn sẽ buồn nôn vì ghê tởm.

 

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Tinh Lê thật sự đóng sầm cửa . lý trí ngăn cô . Cô t.h.i t.h.ể Tưởng Văn Đào qua khe cửa.

 

“Tiết Nhân.” Cô hạ giọng hỏi. “Em thấy Ân Vũ !”

 

“Thấy , chính Ân Vũ bảo chúng em mang những bức tượng sáp về mà!” Tiết Nhân xong, như chợt nhận điều gì, giọng nhỏ dần. “Chẳng lẽ, chẳng lẽ xảy chuyện gì!”

 

“Nếu chị với em rằng hiện tại em còn là dáng vẻ ban đầu, mà đang mang hình dạng của Tưởng Văn Đào thì !”

 

“Cái gì!”

 

“Em biến thành bức tượng sáp đó.”

 

Tiết Nhân ngẩn . Dường như cô bé lùi nửa bước. Trong tầm mắt Hạ Tinh Lê, t.h.i t.h.ể Tưởng Văn Đào cũng ngừng phá cửa, thẳng nửa một cách cứng nhắc.

 

“Vậy em… em còn thể ?” Cô bé cẩn thận hỏi, giọng nghẹn ngào. “Chị Lê, em c.h.ế.t chắc ? Nếu em , chị cũng sẽ c.h.ế.t ?”

 

“Ừm, lẽ .”

 

“Vậy thôi bỏ .” Trong phút chốc cô bé như một chú ch.ó nhỏ bỏ rơi, lí nhí. “Chị từng cứu khác cơ sở tự bảo vệ , em hiểu mà. Lần do em , em… em nên…”

 

“Em nên yên đó, đừng nhúc nhích!”

 

Lời còn dứt, Hạ Tinh Lê đột nhiên vươn tay , dùng sức nắm lấy góc áo đối phương. Một chuyện kỳ lạ xảy . Theo lý thuyết, thứ cô chạm là cơ thể lạnh lẽo nhầy nhụa của Tưởng Văn Đào dính sáp nến. lúc , thị giác và xúc giác của cô khác. Thứ cô chạm là cảm giác khô ráo của vải áo sơ mi bông, gấu áo còn đường ren quen thuộc.

 

Đây rõ ràng là chiếc áo sơ mi Tiết Nhân đang mặc. Mắt lừa dối cô. Đây là ảo giác, một ảo giác nhắm ở bên trong cửa.

 

“Vào !”

 

Cô tháo dây xích chống trộm, mở cửa hiệu. Thấy đối phương vẫn im, cô dứt khoát túm cổ áo kéo phòng.

 

Rầm!

 

Cửa phòng đóng . Trong phòng tối bật đèn, Hạ Tinh Lê càng thấy mắt tối sầm. Cô lắc đầu kỹ , thấy mặt là Tiết Nhân bằng xương bằng thịt, và trong tay Tiết Nhân vẫn ôm bức tượng sáp hình Tưởng Văn Đào.

 

Mọi thứ trở bình thường. Có thể thấy ngay từ khoảnh khắc Tiết Nhân bước phòng, ảo cảnh tự động biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-124-hay-tin-tuong-toi.html.]

 

“Lê Lê!”

 

Tiết Nhân ném tượng sáp xuống, nấc nhào tới ôm Hạ Tinh Lê. Cơ thể cô bé ấm áp mềm mại, chắc chắn là con .

 

Hạ Tinh Lê một tay ôm cô bé, tay xoa đầu an ủi. “Được , đừng nữa, chẳng chị cho em !”

 

“Sao chị đột ngột đồng ý cho em , chị sợ em là quỷ !”

 

“Vừa nãy trông em đúng là giống quỷ thật. Lúc đầu biến thành tượng sáp Tưởng Văn Đào, đó tượng sáp tan chảy lộ t.h.i t.h.ể bên trong, đúng như cảnh đêm qua, mắt móc, mất hai tay, m.á.u me be bét, còn điên cuồng dùng đầu tông cửa ép chị mở cửa.”

 

Tiết Nhân miêu tả chân thực thì rùng . “Xem em gây rắc rối lớn cho chị . Cũng may đó là chị, đổi khác chắc chắn sẽ đóng cửa mặc kệ em!”

 

“Bởi vì so với những gì mắt thấy, chị thà tin trực giác của hơn.” Hạ Tinh Lê . “Vậy ở phòng trưng bày những ai, thấy gì ở đó?”

 

“Chị đoán mà! Chúng em gặp Ân Vũ, chính Ân Vũ giao nhiệm vụ đêm nay cho chúng em.”

 

Tiết Nhân kể chi tiết những gì mắt thấy tai trong phòng trưng bày cho Hạ Tinh Lê. Lúc Hạ Tinh Lê mới hóa Hạ Thanh Châu và Diêu Thương cũng nhốt trong phòng, đội ẩn của họ đêm nay chỉ mỗi Hàn Ngọc .

 

Cũng may Hạ Thanh Châu chung đội với Hàn Ngọc. Hạ Thanh Châu ngoài thì nghiêm túc nhưng thực tế trách nhiệm, chắc chắn sẽ phán đoán phận của Hàn Ngọc.

 

Tiết Nhân lo lắng hỏi: “Chị Lê, chị xem bốn thể phòng thuận lợi ! Chắc họ cũng gặp cảnh giống em. Nếu đồng đội chịu cho , đợi nến ở hành lang tắt, liệu họ gặp nguy hiểm ?”

 

“Cái chị thực sự thể đảm bảo.” Hạ Tinh Lê bê tượng sáp về phía cửa sổ, lắc đầu. “Chỉ thể chúc họ may mắn thôi.”

 

...

 

Cũng ở tầng hai, phòng 203, La Thất Hỉ cũng chứng kiến cảnh tượng rùng rợn khi cộng sự của biến thành t.h.i t.h.ể Vưu Hà, tức Hà Liên. Anh chỉ suy nghĩ hai ba phút, thậm chí đợi Bạch Huyên Thảo giải thích gì nhiều mở cửa cho cô .

 

Bạch Huyên Thảo còn kịp đặt bức tượng Vưu Hà xuống đất ôm chầm lấy. Cô sững , một lúc mới lí nhí hỏi: “Anh gì thế!”

 

“Sợ !” La Thất Hỉ vỗ nhẹ lưng cô , mỉm an ủi. “Anh em đang do dự. Anh còn gì, em lùi . Có em sợ liên lụy đến !”

 

Bạch Huyên Thảo im lặng. Anh luôn như , dễ dàng hiểu tâm tư của cô.

 

“Em thấy biểu cảm của , em đoán chắc biến thành hình dạng kỳ quái nào đó. Dù khỏi cửa phòng trưng bày là thấy chuyện lạ .”

 

“Không , em quên từng ! Bất kể em biến thành dáng vẻ thế nào, cũng nhận em!”

 

Hai mỉm .

 

...

 

Ngoài cửa phòng 302, bức tượng Sở Diệp mặc đồ hiệu đút tay túi đó, nở một nụ khó hiểu, chớp mắt chằm chằm Hạ Thanh Châu qua khe cửa, khiến lạnh cả sống lưng.

 

Hạ Thanh Châu cân nhắc hồi lâu, thử hỏi: “Ai đó, Hàn Ngọc hả?”

 

“Phải.”

 

“Là Hàn Ngọc lời nào?”

 

gõ cửa .”

 

“Gõ cửa thì ?! Hiện tại đang tráo đổi với tượng sáp Sở Diệp, ?”

 

“Không .”

 

“Không thì giờ cho đấy! Cậu nhất nghĩ cách chứng minh phận , nếu cho , sợ tay với !”

 

Hàn Ngọc liếc ngọn nến đang cháy ở cuối hành lang, cân nhắc xem cần cách trực tiếp hơn. Thế là thò một ngón tay qua khe cửa.

 

.”

 

Hạ Thanh Châu nửa tin nửa ngờ sờ thử, đúng là da ấm của con . “Vậy biến thành cái bộ dạng quỷ quái ?”

 

“Ân Vũ bảo chúng tìm tượng sáp, đặt phòng.” Hàn Ngọc nghĩ một chút bổ sung. “Yên tâm, Hạ Tinh Lê mặt, cô quyền chủ động.”

 

Người trong phòng quyền chủ động hơn, vì việc mở cửa sẽ quyết định sống c.h.ế.t của đồng đội. Hạ Thanh Châu hiểu ý, điều cũng giúp kiên định việc mở cửa. Trong lúc căng thẳng mà còn nhắc đến việc Hạ Tinh Lê nhiệm vụ, đúng là Hàn Ngọc thật. Đứa trẻ ở một khía cạnh nào đó thật thà.

 

“Vào , .” Anh mở cửa kéo Hàn Ngọc phòng, bất đắc dĩ càm ràm. “Nói thật, dù là giả cũng dám mạo hiểm nhốt ở ngoài.”

 

“Tại !”

 

“Cậu là mà em gái bảo vệ. Lỡ xảy chuyện, ngày mai với nó? Nó sẽ nghĩ là ông vô dụng mất!”

 

Hàn Ngọc liếc một cái: “Nếu ngoài cửa là Diêu Thương, tính !”

 

“Diêu Thương á? Thế thì bất kể thật giả đều đóng chặt cửa nhé, ha hả!”

 

...

 

Ngoài cửa phòng 401, Vương Anh Kiệt đang chân thành giải thích, thuật thiếu một chữ những gì xảy ở phòng trưng bày cho Diêu Thương , cố gắng Diêu Thương tin chứ quỷ.

 

“Diêu , tin ! Là Ân Vũ bảo chúng tìm tượng sáp tương ứng với các phòng, nguyên dáng vẻ ban đầu, đặt đúng chỗ. Nếu cho , bức tượng cũng , chẳng nhiệm vụ đêm nay thất bại !”

 

Diêu Thương cầm dây xích chống trộm, lạnh lùng : “Anh hiện tại chính là tượng sáp !”

 

“Hả!”

 

“Tượng sáp Thường Nhật Phong.”

 

Vương Anh Kiệt lập tức phản ứng. “Vậy thì thể là ảo giác! và vợ đây gặp nhiều , chính là để lừa đồng đội, đừng mắc mưu!”

 

đây cũng thể là lời biện bạch của quỷ. Nếu cho , hậu quả khi còn nghiêm trọng hơn cả việc thất bại nhiệm vụ.”

 

“Sao thể ?!”

 

Diêu Thương trầm giọng: “Chẳng luôn chuẩn tâm lý xuống bầu bạn với vợ ! Bây giờ là thời cơ . Vừa bảo cho , toại nguyện cho . Vợ chắc cũng đợi lâu .”

 

 

Nhắc đến vợ, Vương Anh Kiệt thoáng thẫn thờ, ngây tại chỗ lâu nên lời. khi liếc thấy ngọn nến đếm ngược ở hành lang, như bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu phủ nhận.

 

“Không! Đây là một nghịch lý, nên dẫn dắt như !” Mắt đỏ hoe. “Lúc rõ ràng với , dù là để vợ nể mặt, cũng nên nỗ lực điều gì đó! Bây giờ rõ ràng còn sống, vẫn là một con bằng xương bằng thịt, tại c.h.ế.t vô nghĩa ở đây! Đêm nay nỗ lực, tìm tượng sáp, chỉ còn một bước nữa là thành nhiệm vụ, thể bỏ rơi !”

 

“Nếu cứ thế mà c.h.ế.t, xuống giải thích thế nào với vợ đây?!”

 

Bức tượng Thường Nhật Phong cửa im lìm c.h.ế.t chóc, đôi môi mấp máy máy móc đáng ghét. giọng của Vương Anh Kiệt phát từ cổ họng nó tràn đầy phẫn nộ và kiên định.

 

Diêu Thương chằm chằm bức tượng hồi lâu, khóe miệng như thoáng hiện một nụ . Cuối cùng buông dây xích chống trộm xuống.

 

“Phải !” Anh . “Vợ thấy chí tiến thủ như bây giờ, chắc cũng sẽ vui lắm!”

 

 

Loading...