Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 125: Từ bỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:54:29
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhiệm vụ kỳ quái đêm nay khiến tình cảm và sự tin tưởng giữa các tổ đồng đội tăng thêm một bậc, cũng giúp họ hợp tác cùng vượt qua khó khăn.

 

… Thế nhưng, ngoại trừ tổ của Kim Mẫn và Đường Văn Chính.

 

Bởi vì Kim Mẫn mở cửa cho .

 

Khi Đường Văn Chính cực khổ, lo sợ đề phòng khiêng tượng sáp trở phòng 305, vội vàng thúc giục đồng đội mau chóng mở cửa, nhưng Kim Mẫn ở trong phòng thấy một viễn cảnh khác.

 

Đứng ngoài cửa là Lý Thiên Hà, chính xác là tượng sáp của Lý Thiên Hà. Bức tượng từ lúc bắt đầu gọi cửa một cách máy móc, c.h.ế.t lặng, cho đến khi lớp vỏ ngoài dần tan chảy như kem chocolate vỏ giòn ánh mặt trời, lộ bên trong là một t.h.i t.h.ể trắng bệch, hình thù đáng sợ.

 

Trong miệng t.h.i t.h.ể nhét đầy những cây kim khâu sắc nhọn, những mũi kim lộ ngoài đ.â.m xuyên qua môi, còn những cây kim nuốt thì đ.â.m thủng cổ họng. Nó giống như một con nhím m.á.u me đầm đìa, ánh sáng tối tăm của hành lang toát lên một vẻ lạnh lẽo đỏ sẫm.

 

Nó giơ cánh tay cứng đờ, từng nhát một đập ván cửa, nhưng trong cổ họng phát là giọng của Đường Văn Chính: “Kim tiểu thư, mở cửa , rốt cuộc giải thích thế nào thì cô mới tin đây? Đây là nhiệm vụ của Ân Vũ, nếu bê tượng sáp phòng, đêm nay chúng thể sẽ c.h.ế.t hết đấy!”

 

Cách hai vòng xích chống trộm, Kim Mẫn qua khe cửa, lạnh lùng chằm chằm nó, đáy mắt cô tràn ngập sự hoài nghi.

 

: “Chỉ sợ cho cái tượng sáp phòng, mới thực sự c.h.ế.t chắc.”

 

“Không !” Đường Văn Chính càng thêm nóng nảy nâng tông giọng. “Cô , cuối hành lang đang thắp nến, đợi nến tắt là thời gian nhiệm vụ kết thúc, cô cho !”

 

“…”

 

là cộng sự của cô mà, hôm nay chúng phối hợp chẳng ? Không ước định sẽ dễ dàng từ bỏ đối phương ?!”

 

Kim Mẫn do dự trong thoáng chốc, nhưng cũng chỉ là thoáng chốc mà thôi, sắc mặt cô nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm.

 

“Rất xin , tiền đề của việc bỏ rơi đối phương là đảm bảo an tính mạng cho chính — hơn nữa thật nhé, Đường , sự phối hợp hôm nay của chúng cũng bình thường thôi. thấy từ chỉ thông minh đến khả năng ứng biến của đều lắm, còn lời, vốn dĩ định chọn đồng đội .”

 

Nói xong, cô dứt khoát đóng cửa phòng , mặc kệ Đường Văn Chính bên ngoài van xin thế nào, cô tàn nhẫn giường ngủ.

 

Theo suy đoán của cô , chỉ cần mở cửa, đợi đến khi hết giờ, Đường Văn Chính sẽ thu hút nữ quỷ đến và bỏ mạng. Cho nên dù đang giường, lòng cô vẫn như treo một tảng đá, tài nào chợp mắt yên tâm , cứ luôn chú ý đến động tĩnh ở hành lang.

 

Kết quả đợi mãi vẫn thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Đường Văn Chính, cô cảm thấy gì đó , nhịn dậy xem xét.

 

 

Bước chân cô khựng một giây khi xuống giường, cứ ngỡ gặp ảo giác, đó kinh ngạc đầu cửa sổ.

 

Chỉ một cái liếc mắt đó, lạnh như tia chớp xộc thẳng lên sống lưng cô .

 

Cửa sổ từ lúc nào hé mở một khe nhỏ, gió đêm thổi bay một góc rèm cửa, ánh trăng mờ ảo lộ bên ngoài… một đôi mắt đen ngòm.

 

...

 

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu phòng, những chơi trải qua một đêm ngủ ngon giấc lượt bước hành lang, chuẩn xác nhận tình hình của các đồng đội khác.

 

Hạ Tinh Lê tốc độ nhanh nhất, cô kéo Tiết Nhân chạy bộ một mạch, tiên qua phòng 203, thuận lợi hội quân với Bạch Huyên Thảo và La Thất Hỉ, đó trực tiếp lên lầu. Đi ngang qua phòng 302, họ gặp Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc mới khỏi cửa.

 

Không lâu , Diêu Thương và Vương Anh Kiệt cũng từ tầng bốn xuống.

 

“Mọi đều bình an vô sự, quá .” Tiết Nhân mỉm . “Chúng quả nhiên là một đội quân may mắn.”

 

Bạch Huyên Thảo quanh, khỏi nhíu mày. Cô hỏi: “Thiếu hai , Đường Văn Chính và Kim Mẫn ? Không lẽ giờ vẫn còn ngủ?”

 

“… Đêm qua Đường nhiệm vụ cùng chúng em.” Giọng Tiết Nhân khựng một chút, trở nên chắc chắn. “Vậy Kim tiểu thư… chắc là mở cửa cho chứ?”

 

Có thể thấy, đều nhiều niềm tin Kim Mẫn. Nếu cô mở cửa, thì Đường Văn Chính sẽ gặp nguy hiểm.

 

Mọi băng qua góc rẽ hành lang, thẳng đến phòng 305. Kết quả đến nơi thì phát hiện Đường Văn Chính vẫn đó nguyên vẹn, trong tay vẫn ôm bức tượng Lý Thiên Hà.

 

Cửa phòng 305 khép hờ, dường như mở . Đường Văn Chính ngây cửa, thấy tiếng bước chân mới sực tỉnh đầu . Sắc mặt tái nhợt, run rẩy về phía họ.

 

“Kim… Kim Mẫn cô …”

 

Chưa hết câu, đột nhiên thấy dày cồn cào, cúi nôn thốc nôn tháo.

 

Dự cảm chẳng lành lập tức ập đến, Diêu Thương ở phía ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc. Anh giơ tay hiệu chờ một chút, đó nghiêng đẩy hẳn cánh cửa .

 

Hạ Tinh Lê tiến lên phía , qua vai trong. Chỉ một cái liếc mắt, cô nhanh chóng ngăn Tiết Nhân đang định tới, đồng thời che mắt cô bé .

 

Cô thở hắt một , bụng khuyên nhủ: “Ai khả năng chịu đựng kém thì nên .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-125-tu-bo.html.]

 

Mọi chuyện đều ngoài dự tính của . Rõ ràng đêm qua nhiệm vụ là Đường Văn Chính, nhốt ngoài cửa cũng là , nhưng cuối cùng c.h.ế.t là Kim Mẫn.

 

Kim Mẫn c.h.ế.t ngay cạnh giường, những vệt m.á.u lớn b.ắ.n tung tóe nhuốm đỏ cả ga trải giường và sàn nhà, thể thấy cảnh tượng lúc đó t.h.ả.m khốc đến mức nào.

 

c.h.ế.t dứt khoát, vũ khí sắc bén cắt đứt cổ họng. chỉ thế, nữ quỷ khi g.i.ế.c lột sạch lớp da , bao gồm cả da mặt. Thi thể đó giờ là một khối huyết nhục mơ hồ, còn một tấc da nguyên vẹn.

 

Ngoại trừ Tiết Nhân, những khác đều chọn tận mắt chứng kiến t.h.i t.h.ể Kim Mẫn. Tự nhiên, khi thấy, sắc mặt ai nấy đều mấy .

 

Không khí nhất thời trở nên nặng nề, Hạ Thanh Châu đề nghị: “Xuống đại sảnh , chúng cần thảo luận một chút.”

 

Không ai phản đối, chỉ Đường Văn Chính là hai chân bủn rủn vững. Hạ Tinh Lê liếc bức tượng sáp bên cạnh , suy nghĩ một lát bê bức tượng phòng 305, đặt nó lên cái bục gỗ.

 

Cô xoay , phát hiện Hàn Ngọc từ lúc nào theo , cách đó một cô.

 

Cô bỗng thấy cạn lời: “Cậu gì thế?”

 

Hàn Ngọc trả lời thản nhiên: “Để phòng hờ, ngộ nhỡ.”

 

“Phòng cái gì mà ngộ nhỡ, chẳng lẽ t.h.i t.h.ể còn thể bật dậy đ.á.n.h lén ?”

 

Hai bước qua những vết m.á.u dính nhớp sàn để khỏi phòng, thấy bên ngoài Diêu Thương dùng lực kéo Đường Văn Chính dậy. Ba , gì, chỉ gật đầu cùng đội ngũ rời .

 

Ánh mắt Hạ Thanh Châu quét qua quét giữa ba họ một cách quái lạ. Anh cảm giác dù là trai nhưng căn bản thể xen cái từ trường vi diệu giữa ba , là một xem. Anh thực sự , màn game thây ma đó rốt cuộc luyện nên một sự ăn ý sâu sắc đến mức nào.

 

...

 

Vì cái c.h.ế.t t.h.ả.m của Kim Mẫn, sáng nay đều tâm trạng ăn uống, chỉ qua loa nhai vài miếng bánh mì cho đỡ đói. Đường Văn Chính càng ăn gì, thẫn thờ ghế sofa, trông như hồn lìa khỏi xác.

 

La Thất Hỉ cho cơ hội đó, vỗ mạnh hai cái lên đầu , ép tỉnh táo .

 

“Đường , , đêm qua rốt cuộc xảy chuyện gì? Đồng đội của c.h.ế.t như thế nào?”

 

Đường Văn Chính run rẩy lắc đầu: “ .”

 

“Anh ? Chỉ cách một cánh cửa mà ?”

 

thực sự , ban đầu cứ ngỡ sắp c.h.ế.t, ai mà ngờ cô c.h.ế.t chứ? Cô mở cửa cho , bỏ mặc , kết quả là cô c.h.ế.t?” Ngực Đường Văn Chính phập phồng dữ dội, rõ ràng cảm xúc vẫn bình phục, năng lộn xộn. “Lúc đó gọi thế nào cô cũng mở cửa, đó nến ở hành lang tắt lịm, ngất . Đến khi tỉnh thì trời sáng, cửa tự mở và thấy t.h.i t.h.ể của cô , xem, đây là của ? Các còn giải thích thế nào nữa?!”

 

Mọi . Rõ ràng lý do gì để dối, sống là sống, với tình trạng t.ử vong của Kim Mẫn thì chắc chắn do g.i.ế.c, tất nhiên là do nữ quỷ .

 

Vấn đề ở chỗ, tại nữ quỷ tha cho Đường Văn Chính mà g.i.ế.c Kim Mẫn?

 

Hạ Tinh Lê trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên lầm bầm một câu: “Thực chúng đều cho rằng Ân Vũ lúc sống là , khi c.h.ế.t cũng là một con quỷ tồi, đúng ?”

 

“Chắc là .” Bạch Huyên Thảo gật đầu đồng ý. “Kể cả đêm qua ở phòng trưng bày, cách gần như thế nhưng cảm nhận địch ý từ cô .”

 

“Có lẽ đêm qua, đáng đều thể sống sót.”

 

“Ý cô là ?”

 

Hạ Tinh Lê thở dài: “Vưu Hà (Hà Liên) c.h.ế.t thế nào? Bị Ân Vũ g.i.ế.c, vì Ân Vũ hận nhất là kẻ thất hứa bội nghĩa. Cô chỉ nhắm những kẻ bội tín.”

 

Thực tế, nhiệm vụ đêm qua nửa đoạn đầu là thử thách năm ở phòng trưng bày, nửa đoạn là thử thách năm ở trong phòng. Ngọn nến ở hành lang chỉ là một màn che mắt mà thôi.

 

Bất kể đối mặt với ảo giác mà vẫn từ bỏ đồng đội, lựa chọn mở cửa, thì mới thể sống sót. Ngược , nếu chọn từ bỏ tính mạng của đồng đội, sẽ Ân Vũ nấp trong bóng tối tự tay trừng trị.

 

Nhìn thì vẻ là đang quyết định vận mệnh của khác, nhưng thực chất là đang quyết định vận mệnh của chính . Có thể viên sống sót, cũng thể quân diệt, tất cả đều ở một ý niệm.

 

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân thực sự dẫn đến cái c.h.ế.t của Kim Mẫn, đồng loạt im lặng, thể thừa nhận rằng ai cũng chút rùng sợ hãi.

 

Cho đến khi Hạ Thanh Châu lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Vậy nên nhiệm vụ đêm qua coi như thành chứ? Chỉ cần mang tượng sáp về phòng là ?”

 

Hàn Ngọc chuyện luôn ngắn gọn, thể lược bớt là lược bớt. Cậu lo lắng bỏ sót thông tin mấu chốt nào đó nên xác nhận với những khác.

 

Bạch Huyên Thảo cẩn thận nhớ : “Ân Vũ hình như như , nhưng cũng dường như hẳn là .”

 

“… Thế là thế nào?”

 

Lúc Vương Anh Kiệt bổ sung thêm một câu: “Nguyên văn lời của Ân Vũ là: chúng nguyên những bức tượng sáp về dáng vẻ ban đầu của chúng.”

 

 

Loading...