Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 126: Nhiệm vụ mới
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:54:31
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu là nữ quỷ tự tuyên bố nhiệm vụ, thì nên lời nào thừa thãi vô nghĩa. Lúc đó Ân Vũ chính miệng chơi tìm tượng sáp, nguyên dáng vẻ ban đầu của chúng, mang trả về phòng.
Vậy vấn đề đặt là: thế nào mới gọi là nguyên dáng vẻ ban đầu của tượng sáp?
Mọi vây quanh bàn, im lặng hồi lâu cho đến khi Hạ Tinh Lê lên tiếng.
“Có lẽ…” cô ngập ngừng, “là chúng nguyên dáng vẻ của những bức tượng đó trong mắt Ân Vũ?”
Diêu Thương lập tức hiểu ý: “Ý em là, dáng vẻ lúc sống, mà là dáng vẻ của họ khi c.h.ế.t?”
“Chính xác.”
Ân Vũ căm thù những , mang cho họ cái c.h.ế.t tương xứng với tội ác mà họ gây . Giống như Vưu Hà (Hà Liên) khoét tim, Lý Thiên Hà nhét kim đầy miệng, Tưởng Văn Đào móc mắt và chặt đứt hai tay. Liên tưởng đến ảo giác đêm qua, khi lớp vỏ sáp nến tan chảy sẽ lộ t.h.i t.h.ể tàn phế bên trong.
Vì , chơi cải tạo tượng sáp thành trạng thái t.ử vong của t.h.i t.h.ể thì mới tính là nguyên theo đúng nghĩa thực sự.
Xác định phương hướng lớn , thần sắc đều trở nên thông suốt. Tiết Nhân là nhanh nhẹn nhất, cô bé lập tức dậy chạy bếp khách sạn, một lát bê thùng đựng đủ loại d.a.o kéo.
“Chúng bắt đầu cải tạo từ bức tượng nào ?”
“Lát nữa chia về phòng cải tạo là .” Hạ Tinh Lê hiệu cho cô bé đừng nóng vội, bởi vì hiện tại vẫn còn những vấn đề khác giải quyết. “Đường , công cụ cần khá đặc thù, khách sạn , lẽ nội thành ghé cửa hàng bách hóa để mua.”
Bởi vì tượng sáp trong phòng Đường Văn Chính là Lý Thiên Hà – vị luật sư nhét đầy kim thép trong miệng, lượng kim khâu lớn như cần mua chuyên dụng mới .
Cùng với việc t.h.i t.h.ể Kim Mẫn còn ở trong phòng hệ thống tự động xử lý, tóm đều gây đả kích tâm lý khá lớn cho Đường Văn Chính. Anh đầy vẻ lo âu, ngừng xoa hai bàn tay, lúng túng gật đầu đồng ý.
Lúc Hạ Thanh Châu mới lên tiếng: “Các bạn, ít nhất các bạn còn hướng để thao tác, nhưng phòng của bốn chúng thì ?”
Phòng của và Hàn Ngọc trưng bày tượng sáp minh tinh Sở Diệp; còn phòng của Diêu Thương và Vương Anh Kiệt trưng bày tượng Thường Nhật Phong. Hai hiện vẫn còn sống, Ân Vũ g.i.ế.c, nên đương nhiên thể cách c.h.ế.t cụ thể của họ để mà cải tạo tượng sáp.
Diêu Thương Hạ Thanh Châu một cái: “Bắt tới, đợi Ân Vũ g.i.ế.c quan sát thi thể.”
“Một là đại minh tinh lịch trình và thông tin cá nhân bảo mật tuyệt đối, một là tổng giám đốc công ty âm hiểm đa nghi, bắt là bắt ? Ít nhất cũng tìm cách tra nơi ẩn của hai họ chứ?”
“Chúng tra , nhưng cao thủ tra .”
Hạ Thanh Châu hiếm khi đồng ý với quan điểm của Diêu Thương, nhận trong đội ngũ còn một hacker núp bóng chuyên viên trang điểm: “Ồ… cũng đúng, La vẫn còn ở đây mà.”
Vương Anh Kiệt cũng vội phụ họa: “ , La ở đây, chắc chắn cách tra hành tung của Sở Diệp và Thường Nhật Phong!”
La Thất Hỉ ngay lập tức trở thành tiêu điểm của cả căn phòng, vô ngữ xoa cằm: “Thật là thừa thãi khi cho các phận của , trong trò chơi đóng vai lao động giá rẻ lương.”
Bạch Huyên Thảo trách móc vỗ nhẹ lên vai , cô : “Màn coi như là chiến đấu đồng đội, lợi ích tập thể cao hơn lợi ích cá nhân, giúp cũng chính là giúp chính .”
“Được cô nương, bảo là giúp , tra thì tra thôi.” La Thất Hỉ hỏi. “Vậy ngay bây giờ ?”
“Chúng nên chia tổ , xem hành động thế nào cho thỏa?”
Hàn Ngọc, nãy giờ vẫn giữ im lặng, lúc bỗng nhiên chen một câu báo : “Chờ .”
Thế là ánh mắt tập trung hết lên .
Hạ Tinh Lê như suy nghĩ điều gì: “Cậu nhớ chi tiết gì ?”
Hàn Ngọc cô, nghiêm túc gật đầu: “Câu đầu tiên của Ân Vũ.”
“Câu đầu tiên là gì?”
“Khách sạn vài chỗ thiếu tượng sáp.”
Vì lúc đó mặt tại hiện trường nên Hạ Tinh Lê nhất thời phản ứng kịp ý của , liền truy vấn thêm một câu: “Chẳng lẽ cho rằng ngoài những bức tượng trong phòng chúng , còn những bức tượng khác?”
Ánh mắt Hàn Ngọc sáng lên: “ , còn Thường Nhật Lâm.”
“Thường Nhật Lâm?”
“Ừm, đoán .”
Hạ Thanh Châu thì kinh ngạc: “Em trai , lời đêm qua em với ?”
“Xin , quên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-126-nhiem-vu-moi.html.]
“...”
Hóa lúc ở cùng thì mang theo não, cứ hễ thấy Tinh Lê tỷ của là khôi phục trí nhớ ngay ?
Nhắc đến đây, Bạch Huyên Thảo cũng sực nhớ , sắc mặt cô khẽ biến đổi.
“ thật, nhớ khi Ân Vũ giao nhiệm vụ cho chúng , gần đó hai cái bục. Cái bục bên đặt tượng sáp của chính Ân Vũ, còn cái bục thì trống , phủ vải đỏ. nghi ngờ nơi đó vốn dĩ nên đặt tượng sáp của Thường Nhật Lâm.”
Tiết Nhân bày tỏ sự tán đồng. Cô bé : “Ân Vũ cứ quanh hai cái bục đó mãi, em đoán đây khả năng cao là một cặp tượng sáp, là món quà Thường Nhật Lâm tặng cô đại loại thế, dù tình cảm của hai họ như mà.”
Vương Anh Kiệt : “ đêm qua thấy tượng Thường Nhật Lâm ở phòng trưng bày… Không đúng, chúng thậm chí còn chẳng Thường Nhật Lâm trông như thế nào.”
Đường Văn Chính khàn giọng, ngữ khí rầu rĩ cực độ: “Chẳng lẽ đêm nay một chuyến nữa ?”
“Đường , đừng sợ .” Hạ Tinh Lê chậm rãi an ủi một câu, cô như đang suy nghĩ. “Thực cho rằng, tượng sáp của Thường Nhật Lâm ở khách sạn.”
Diêu Thương hiển nhiên đồng ý với quan điểm của cô: “Nếu ở khách sạn, Ân Vũ sớm tự mang tượng sáp của yêu về chỗ cũ , còn cần chúng giúp tìm ?”
“Ừm, cho nên tượng sáp của Thường Nhật Lâm chắc hẳn đang thất lạc ở đó, mà Ân Vũ hiện tại nhốt ở khách sạn, chỉ thể dựa chúng mang tượng sáp về.”
Không nghi ngờ gì nữa, đây cũng là một trong những nhiệm vụ mấu chốt mà chơi cần thành.
“Có chúng bỏ sót một nơi ?” Hạ Thanh Châu bỗng nghiêm túc về phía La Thất Hỉ. “La , nếu nhớ lầm thì tờ đơn chuyển phát nhanh trong phòng các , địa chỉ gửi Vưu Hà (Hà Liên) ẩn , nhưng địa chỉ nhận Ân Vũ vẫn còn đó, đúng ?”
La Thất Hỉ vốn đang tựa lưng sofa, lúc đột ngột thẳng dậy, đáy mắt lóe lên tia sáng sắc sảo.
“ , nhà của Ân Vũ chúng vẫn đến. Lát nữa và Huyên Thảo sẽ một chuyến tìm manh mối.”
“Vậy đợi khi điều tra rõ thông tin liên quan, những còn chúng sẽ chia hai đường, lượt bắt Sở Diệp và Thường Nhật Phong về khách sạn.”
“ đoán phía Thường Nhật Phong sẽ khó nhằn. Với phận như , ngày thường bên cạnh chắc chắn ít vệ sĩ. Các vị, ai ở đây khả năng chiến đấu nhất?”
Câu hỏi chạm đúng trọng tâm. Nhiệm vụ bắt Thường Nhật Phong, Hạ Tinh Lê yên tâm giao cho khác, nên cô chủ động giơ tay.
“ cho, bình thường chạy .”
Tiết Nhân ôm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng bên tai: “Chị Lê, em với chị, em chung đội với khác.”
“Lúc đó chị chắc lo cho em .”
“Không , em sẽ theo sát chị.”
Diêu Thương lặng lẽ liếc Hạ Tinh Lê, thấy cô đáp ánh mắt thì trong lòng rõ, ý của cô là cùng.
“ cũng , về khoản đ.á.n.h đ.ấ.m thì cũng khá rành.”
Hàn Ngọc bình tĩnh lên tiếng: “Vậy thì, bốn chúng .”
Đứa trẻ , hễ cơ hội len chân là tuyệt đối bao giờ chần chừ.
Hạ Thanh Châu định mở miệng cướp lời: “… Mọi phân đội nhanh thật đấy? thể yên tâm để em trai tự ?”
Hàn Ngọc , khí định thần nhàn: “Anh, dẫn đội , bảo vệ .”
“Hai họ là đàn ông sức dài vai rộng, còn cần bảo vệ?”
Đường Văn Chính thở dài, quyết định gạt bỏ sĩ diện mà thật lòng: “Cũng thực sự cần đấy, phiền Hạ giúp đỡ.”
“…??”
Vương Anh Kiệt vốn theo Diêu Thương hơn, nhưng rõ thực lực của , sợ phiền Diêu Thương nên cũng lên tiếng: “Vậy ba chúng bắt nam minh tinh . Đánh ngất một ngôi mang về chắc quá khó.”
Hạ Tinh Lê dùng tách che khuất nửa khuôn mặt, ngầm lườm Hạ Thanh Châu một cái hiệu. Cô mấy tin tưởng Đường Văn Chính và Vương Anh Kiệt, lo lắng hai sẽ hỏng việc thời khắc mấu chốt, vì tổ đó buộc “ nhà”, và Hạ Thanh Châu là lựa chọn nhất.
Tất nhiên Diêu Thương và Hàn Ngọc dẫn đội cũng vấn đề gì, nhưng hai khó khăn lắm mới chớp cơ hội cùng cô, chắc chắn dễ thuyết phục, đành để trai ruột chịu thiệt thòi .
Nhận tín hiệu từ ánh mắt của cô, Hạ Thanh Châu dùng sức vò mặt một cái, đành cam chịu đồng ý.
“Được , , chúng vẫn theo quy tắc cũ, khi trời sẩm tối nhất định tập trung tại khách sạn.”