Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 128: Hỗn chiến
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:54:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì tiết kiệm thời gian, Tiết Nhân cuối cùng vẫn chọn giẫm lên vai Diêu Thương để leo tường, nhưng khi giẫm lên, cô bé lịch sự cởi giày cầm ở tay.
Hạ Tinh Lê ở bên trong tường tiếp ứng, giúp cô bé thuận lợi tiếp đất. Diêu Thương và Hàn Ngọc bám sát theo , nhanh chóng nhảy xuống từ đầu tường. Ai ngờ mới vững đầy hai giây, họ thấy tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn từ góc cua truyền đến.
Là đám bảo vệ biệt thự đang chạy tới.
“Tao ngay con khốn mày loại lành gì mà!” Đội trưởng bảo vệ thấy Hạ Tinh Lê đó nhận ngay. Anh tức giận tháo kính râm, chỉ cô hung dữ quát. “Bắt hết chúng nó cho tao, đ.á.n.h cho bã, xong việc thì vứt khỏi cổng, đừng để bẩn mắt Thường tổng!”
“Lùi phía , tự tìm chỗ mà trốn cho kỹ.” Hạ Tinh Lê bẻ khớp tay tiếng “rắc” giòn giã, cô dặn dò Tiết Nhân. “Mọi đ.á.n.h nương tay , đừng để bọn chúng bắt em.”
“Vâng !” Tiết Nhân lời, lập tức tìm chỗ nấp.
Diêu Thương và Hàn Ngọc mỗi tiến lên một bước, hai bên sườn Hạ Tinh Lê. Diêu Thương trông vẻ tâm trạng khá , ung dung : “Ba chúng lâu cùng đ.á.n.h đ.ấ.m thế nhỉ.”
“Ừ, suy cho cùng màn game nào cũng cường độ chiến đấu thuần túy như màn thây ma , nếu ba cái mạng của chúng cũng chẳng đủ để đền.”
Hàn Ngọc bình tĩnh ngước mắt:
“Hơn hai mươi , thật là sợ c.h.ế.t.”
Hơn hai mươi là chỉ lượng bảo vệ; còn câu “thật là sợ c.h.ế.t” hiển nhiên là để mỉa mai Thường Nhật Phong.
“Con một khi đến lúc c.h.ế.t, thì thuê bao nhiêu bảo vệ cũng vô dụng thôi.”
Hạ Tinh Lê hừ lạnh một tiếng. Lời còn dứt, cô lao vọt xa mấy mét như một mũi tên. Cô lướt theo hình chữ S, linh hoạt vật ngã tên bảo vệ đầu, thuận thế bẻ khớp tay đối phương.
Vào màn game , ngoài việc đạp xe chạy khắp nơi tìm manh mối thì chỉ chờ trong khách sạn, cô sớm thấy phiền chán, dùng đám để vận động gân cốt.
Diêu Thương và Hàn Ngọc kẻ như mãnh hổ vồ mồi, như ngựa hoang đứt xích, cứ túm ai là tung cú đ.ấ.m ngàn cân, tinh thần chẳng khác gì lúc vây công thây ma đây.
Lúc đầu ba còn đ.á.n.h bằng tay , cho đến khi Hạ Tinh Lê dần hưng phấn, cô nhặt một viên gạch gốc cây lên.
Đám bảo vệ bắt đầu thấy sợ. Ban đầu bọn họ cậy đông h.i.ế.p ít, tưởng rằng thể treo ba trẻ tuổi lên mà đánh, kết quả là ba kẻ điên cuồng đến mức đáng sợ, còn võ thật sự. Không chỉ áp đảo về khí thế, mà giờ đây xem chính bọn họ còn sắp đổ máu.
Thường Nhật Phong trả tiền ít, nhưng là kẻ khắc nghiệt. Lần nếu việc xong còn mang thương tích, ai “ông tổ” chịu trả tiền viện phí , khéo còn trừ lương, thật là lợi bất cập hại.
Vì thế, khi thấy đội trưởng bảo vệ Diêu Thương quét trụ ngã nhào, Hàn Ngọc ấn chặt xuống đất, thấy Hạ Tinh Lê giơ viên gạch lên, một tên bảo vệ nhịn ôm cái hốc mắt tím bầm mà gào lên: “Được , ! Liều mạng gì chứ, cho họ ! Chút nữa mà vỡ đầu thì chúng tự bệnh viện!”
Tiếng gào đó như thức tỉnh những tên bảo vệ khác. Bọn họ bò dậy bỏ chạy, lập tức còn ham chiến, tự giác nhường một con đường.
“Thường tổng ở tầng ba, , mau .”
Hạ Tinh Lê vứt viên gạch trong tay xuống, định gọi Tiết Nhân cùng , nhưng đầu thì phát hiện cô bé biến mất tăm.
“… Em ?”
Diêu Thương về phía xa:
“Có lẽ nhân lúc hỗn loạn lẻn trong biệt thự .”
“Vậy thôi, trong tìm.”
Hàn Ngọc vô cảm buông tay đang ấn đội trưởng bảo vệ , dậy định đuổi theo hai . thấy đội trưởng bảo vệ vẻ cam tâm định ngăn cản, liền từ cao xuống đầy đe dọa. Cuối cùng, gã đội trưởng xìu xuống, bệt đất giả c.h.ế.t.
Nghe thấy Hạ Tinh Lê gọi: “Hàn Ngọc, mau qua đây.”
“Đến đây.” Cậu lập tức rảo bước nhanh hơn.
…
Tiết Nhân thực sự trốn bên trong biệt thự. Không chỉ , khả năng hành động của cô bé còn mạnh hơn tưởng tượng nhiều, vô tình tìm thấy Thường Nhật Phong ở tầng ba cả nhóm.
Lúc đó, Thường Nhật Phong thấy hơn hai mươi bảo vệ ngăn nổi ba Hạ Tinh Lê, vốn định xuống lầu chạy trốn bằng cửa , ngờ chạm mặt Tiết Nhân. Thế là cô bé vớ ngay một vật trang trí bằng gỗ trong phòng khách, phang thẳng gáy một phát.
Cho nên khi Hạ Tinh Lê bước , liền thấy Thường Nhật Phong gục ở chỗ ngoặt cầu thang, gáy chảy máu, còn Tiết Nhân thì ôm vật trang trí bằng gỗ với khuôn mặt đầy vẻ lúng túng.
“Lúc nãy em cấp bách quá nên đập , em cũng ngờ sức lớn như . Hắn chắc c.h.ế.t nhỉ?”
“C.h.ế.t .” Diêu Thương thong thả . “Chỉ cần còn tàn để mang về khách sạn gặp Ân Vũ là .”
Thường Nhật Phong ngất lịm. Cơn đau và sự choáng váng khiến tạm thời thể cử động, nhưng rõ mồn một cuộc đối thoại của họ. Hắn đột nhiên tỉnh táo , ánh mắt sắc lẹm về phía họ: “Các quả nhiên là vì Ân Vũ mà đến. Ai sai các đến?”
“Ông quản chắc?” Tiết Nhân đáp trả đanh thép. “Ông chỉ cần rằng những kẻ nhận tiền của ông để chuyện ác c.h.ế.t gần hết . Giờ đến lượt kẻ chủ mưu màn như ông. Đêm nay cứ đợi mà nhận sự thẩm phán của Ân Vũ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-128-hon-chien.html.]
“Thẩm phán?” Thường Nhật Phong sững một lát, bỗng nhiên một cách điên dại. “Cái con tiện nhân đó tư cách gì mà thẩm phán ? Khi còn sống còn thể chơi c.h.ế.t nó, chẳng lẽ c.h.ế.t nó mạnh hơn ? Nó cũng giống như em trai thôi, là một cặp kẻ yếu thời thế, dù c.h.ế.t thì hai kẻ yếu đó cũng vĩnh viễn ở bên !”
Vừa dứt lời, Tiết Nhân báo tay một nữa, vung khối gỗ đập thêm một phát đầu . Lần lực tay rõ ràng nặng hơn, khiến Thường Nhật Phong ngất lịm ngay tại chỗ, m.á.u từ trán chảy đầy mặt.
“Thằng khốn, đến giờ còn hối cải!” cô bé giận dữ . “Để xem c.h.ế.t đến nơi ông còn mạnh mồm !”
Hạ Tinh Lê ngoài quan sát: “Được , bảo để một tàn, em đúng là chỉ để đúng một thật.”
Tiết Nhân sực tỉnh, ngượng ngùng gãi đầu: “Tại em thấy kiêu ngạo quá nên bực , nhất thời nhịn , xin chị.”
“Thôi , quan trọng.” Hạ Tinh Lê . “Chúng chia lục soát biệt thự một nữa xem sót manh mối gì , mười phút tập hợp ở phòng khách đưa về khách sạn.”
Sau khi lục soát biệt thự với tốc độ nhanh nhất, bốn Hạ Tinh Lê cầm chìa khóa xe tìm , trực tiếp trưng dụng chiếc xe thể thao của Thường Nhật Phong, chở ngang nhiên ánh mắt kinh ngạc của đám bảo vệ đầy sân.
Trên đường , Tiết Nhân vẫn còn chút lo lắng, thận trọng hỏi Hạ Tinh Lê: “Liệu bọn họ báo cảnh sát chị?”
Hạ Tinh Lê lạnh: “Không , báo thì báo. Trời sắp tối , đợi cảnh sát khách sạn thì khi tất cả Ân Vũ g.i.ế.c sạch, chị xem ai dám đến.”
“À… cũng lý nhỉ.”
Cứ thế, họ thuận lợi trở về khách sạn, dùng hộp y tế ở quầy lễ tân băng bó qua loa vết thương đầu Thường Nhật Phong, đó khóa nhà bếp ở tầng một.
Không lâu , hai nhóm đồng đội còn cũng trở về thuận lợi, và xem chừng thu hoạch cũng hề đơn giản.
La Thất Hỉ và Bạch Huyên Thảo kiếm một chiếc xe cá nhân, từ xe khiêng xuống một vật thể hình trụ dài bọc trong ga giường. Khi mang đại sảnh và mở , đó là tượng sáp của Thường Nhật Lâm đang mặc áo sơ mi trắng — nhưng điều quái dị là bức tượng dán đầy những lá bùa vàng cũ kỹ.
“Tượng sáp tìm thấy trong tủ quần áo tại nhà Ân Vũ.” La Thất Hỉ . “Cạnh bức tượng còn một bức thư tay, rằng đây là món quà sinh nhật Thường Nhật Lâm đặt cho cô . Lúc đó qua đời, nhưng hy vọng bức tượng thể thế bên cạnh cô , mong cô kinh doanh khách sạn tượng sáp Hoàng Hôn.”
“Vậy nên rõ ràng di nguyện của Thường Nhật Lâm là tặng khách sạn cho Ân Vũ, chính Thường Nhật Phong nhúng tay gây khó dễ.” Bạch Huyên Thảo bổ sung. “ những lá bùa là thế nào, hai chúng thử , tài nào xé , cứ như một sức mạnh nào đó phong ấn lên .”
Đang lúc Hạ Tinh Lê và Diêu Thương xổm cạnh bức tượng định quan sát kỹ hơn, thì cửa khách sạn vang lên tiếng động lớn. Hạ Thanh Châu, Đường Văn Chính và Vương Anh Kiệt cũng khiêng một vật thể hình chữ nhật bọc ga giường xông .
Hạ Thanh Châu buông tay, vật thể rơi xuống đất phát một tiếng “bịch” nặng nề.
Tiết Nhân tưởng rằng bọn họ cũng giống , đ.á.n.h ngất mục tiêu Sở Diệp để dễ vận chuyển, cô bé ân cần nhắc nhở:
“Nhẹ tay thôi Hạ , đừng để thương.”
“Không , hỏng bét hết .” Sắc mặt Hạ Thanh Châu âm trầm đáp. “Có rơi thế nào thì cũng chỉ là một cái xác thôi.”
“… Hả?!”
Hạ Tinh Lê lập tức dậy, bước nhanh tới vén một góc tấm ga trải giường. Bên trong đúng là Sở Diệp, nhưng quả thực là xác của Sở Diệp. Cái xác vẫn mặc đồ ngủ, đôi mắt trợn ngược đầy kinh hãi và cam lòng, n.g.ự.c một lỗ m.á.u ngay giữa tim.
Cô nghi hoặc Hạ Thanh Châu: “C.h.ế.t thế nào?”
Cô hiểu trai , Hạ Thanh Châu tuyệt đối sẽ g.i.ế.c mục tiêu một cách qua loa như , vì đây là để cho Ân Vũ, dễ gây hậu quả dây chuyền.
Quả nhiên, giây tiếp theo Hạ Thanh Châu trầm giọng :
“Cái em hỏi Đường . Sáng sớm thì sợ hãi đến mức đó, mà giờ thấy một sống sờ sờ g.i.ế.c là g.i.ế.c luôn, và Vương đều sững sờ.”
Trong nhất thời, ánh mắt đều đổ dồn Đường Văn Chính.
“Không , như !” Đường Văn Chính mặt mũi xám xịt, cuống cuồng xua tay giải thích như sắp . “Lúc đó xô chúng để chạy, thấy sắp lái xe thoát , chui ghế phụ để ngăn . Hắn đá c.ắ.n bóp cổ , nhất thời hoảng loạn nên…”
“Nên dùng d.a.o đ.â.m ?” Hạ Tinh Lê nhíu mày. “Dao ở ?”
“Thùng d.a.o mà Tiết tiểu thư bê sáng nay, tiện tay lấy một con để phòng .” Đường Văn Chính vội vã đưa dấu vết Sở Diệp cào cổ cho xem. “Mọi xem, dối, … cũng giúp một tay! ngốc quá! Xin , thực sự xin !”
Hạ Tinh Lê Hạ Thanh Châu, hiểu ý cô nên lập tức bổ sung: “Tình huống cụ thể thế nào cũng rõ lắm, vì nhà Sở Diệp hai tầng, lúc đó nhảy trực tiếp từ tầng hai xuống, Đường đuổi theo quá nhanh, và Vương thậm chí kịp thang máy xuống cùng. Đến khi tìm thấy chiếc xe ở phía thì Sở Diệp c.h.ế.t .”
Vương Anh Kiệt cũng thở dài:
“Trách , lúc đó dùng ga giường trói Sở Diệp , cứ tưởng trói chặt lắm nên mới bảo Hạ kiểm tra máy tính của , ai ngờ vẫn thể chạy thoát.”
La Thất Hỉ hừ lạnh một tiếng: “Vậy đêm nay ăn với Ân Vũ? Hiện tại còn thiếu hai bức tượng nguyên, đợi Ân Vũ g.i.ế.c Sở Diệp mà c.h.ế.t , chúng cách c.h.ế.t chính xác của trong mắt Ân Vũ?”
“Thực cũng hẳn là cách.” Hạ Thanh Châu . “Tuy Sở Diệp c.h.ế.t, nhưng và Vương tìm thấy một bức thư điện t.ử nặc danh trong máy tính của , gửi danh nghĩa của Ân Vũ.”
“… Gì cơ?”
“Trên đó : ‘Ta sẽ tự tay lột bỏ lớp da mà ngươi hằng tự hào , để xem thế gian liệu còn yêu thích một cái xác thối tha từ trong ngoài .’”