Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 129: Xử quyết
Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:54:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo lời Hạ Thanh Châu, bức thư điện t.ử nặc danh hẳn là gửi cho từng tên ác nhân từng hãm hại Ân Vũ, chỉ là hiện tại họ mới tìm thấy thư của Sở Diệp. Hơn nữa, tuy thư danh nghĩa của Ân Vũ, nhưng chắc thực sự do bàn tay cô , mà khả năng cao là kẻ lợi dụng phận của Ân Vũ để đóng vai phát ngôn, gửi thông điệp t.ử vong cho những kẻ thủ ác .
Hạ Tinh Lê xổm cạnh t.h.i t.h.ể Sở Diệp, im lặng hồi lâu như đang suy ngẫm: “Thực … cho dù chúng tìm thấy những bức thư nhắc nhở , hẳn cũng con đường khác để đoán cách c.h.ế.t của Sở Diệp và Thường Nhật Phong.”
Diêu Thương lập tức hiểu ý: “Ví dụ như cái c.h.ế.t của Kim Mẫn đêm qua?”
“ .”
Căn cứ nội dung thư, đối phương rõ ràng lột da Sở Diệp. Vì lúc Sở Diệp cố ý bày mưu tạo scandal với Ân Vũ, cho rằng nhờ nhan sắc của là thể tiến xa hơn trong giới giải trí, bất chấp lương tâm thủ đoạn. Thế nên, hủy hoại lớp vỏ bọc bên ngoài , khiến c.h.ế.t thây chính là sự trừng phạt tàn độc nhất.
Và trùng hợp , đêm qua Kim Mẫn cũng c.h.ế.t theo cách đó. Có thể mạnh dạn đoán rằng, nếu đêm qua c.h.ế.t chỉ một Kim Mẫn, thì cách c.h.ế.t của Thường Nhật Phong cũng xuất hiện .
Bạch Huyên Thảo lộ vẻ chần chừ, cô : “Nói cách khác, dù chúng tìm thấy manh mối mấu chốt, cũng bắt hai họ tới đây, thì chỉ cần đêm qua thêm hai đồng đội nữa bỏ mạng là nhiệm vụ tượng sáp vẫn thể thành?”
“Cũng hẳn, đó chỉ là một loại suy đoán. Nếu kết hợp với manh mối hiện , chúng chắc liên tưởng đến phương diện .” Hạ Tinh Lê lắc đầu. “Hơn nữa hệ thống sẽ mở một con đường tắt phi lý như . Đi đường tắt tất yếu sẽ gặp bẫy rập khác, thể hiện tại chúng đang đúng trục nhiệm vụ chính.”
“Vậy tiếp theo thế nào, ý tưởng gì ?”
Diêu Thương chỉ về hướng nhà bếp: “Cứ nhốt xác Sở Diệp chung với Thường Nhật Phong , tối nay đưa đến phòng trưng bày xem Ân Vũ xử lý thế nào.”
Tiết Nhân ló nửa khuôn mặt lưng Hạ Tinh Lê, cô bé lo lắng hỏi: “Đợi Ân Vũ xử lý xong bọn họ nguyên tượng sáp, chị và em thể rời ?”
“Ai mà chứ?” Hạ Tinh Lê thở dài. “Có lẽ xem Ân Vũ bằng lòng thả chúng .”
“Ân Vũ lương thiện như , chắc sẽ khó chúng nhỉ?”
“Mong là thế.”
Lúc , Hàn Ngọc nãy giờ vẫn im lặng chợt chỉ tay về phía bức tượng Thường Nhật Lâm đang dán đầy bùa chú, hỏi: “Cái , tính đây?”
“Chịu thôi.” La Thất Hỉ uể oải đáp, : “ và Huyên Thảo đều thử , lột bùa , đêm xuống là xé .”
Còn việc khi lột bùa sẽ xảy chuyện gì, tất cả đều chờ màn đêm buông xuống mới câu trả lời.
Bên ngoài khách sạn, mặt trời khuất núi, bóng tối bắt đầu bao phủ.
Trời tối hẳn, tạm thời về phòng nghỉ ngơi chỉnh đốn. Trước đó, họ nhốt xác Sở Diệp cùng Thường Nhật Phong đang hôn mê bếp, đồng thời đặt bức tượng dán đầy bùa của Thường Nhật Lâm ngay cửa phòng trưng bày.
Họ hẹn đúng mười hai giờ đêm sẽ tập trung tại phòng trưng bày.
… thực tế, Hạ Tinh Lê định đợi đến mười hai giờ mới ngoài.
Đồng hồ treo tường chỉ mười một giờ, cô cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả bàn giắt thắt lưng, sang dặn dò Tiết Nhân: “Em cứ ở trong phòng chờ, chú ý quan sát bên ngoài. Nếu đến mười hai giờ vẫn động tĩnh gì thì hãy ngoài tìm chị.”
Tiết Nhân ngạc nhiên, cô bé hỏi: “Em thể cùng chị ?”
“Đi thì cũng , nhưng cần thiết. Ở trong phòng khả năng cao là an hơn.”
“Em hiểu .” Tiết Nhân nghiêm túc gật đầu, cô bé : “Vậy em sẽ đợi thêm lát nữa, vướng chân chị.”
“Tốt.”
Hạ Tinh Lê gì thêm, cô hé cửa quan sát hành lang. Thấy bên ngoài im ắng gì bất thường, cô mới đóng cửa rời . Cô cố ý dừng nửa phút ở đoạn cầu thang nối giữa tầng hai và tầng ba. Chẳng mấy chốc, ba đồng đội thiết còn mặt đông đủ. Bốn tụ một chỗ, di chuyển xuống đại sảnh thảo luận.
“Ba các thực sự tới .”
“Không tới ? Em hiệu ám chỉ rõ ràng như thế mà.” Hạ Thanh Châu hỏi. “Em đang nghi ngờ chuyện gì ?”
“Chính xác mà , là cả ba chúng đều đang nghi ngờ.”
Hạ Thanh Châu sững , đó như sực tỉnh về phía Hàn Ngọc: “Bảo lúc nãy trông cứ lạ lạ, hóa tỏng mà thèm với ?”
Hàn Ngọc bình tĩnh giải thích, : “Ra ngoài sẽ hiểu, cần thiết .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-129-xu-quyet.html.]
“Anh còn là đồng đội gốc của các thế? Anh thấy còn nắm bắt tình hình kém hơn cả cô bé họ Tiết đấy.”
Lúc thấy Diêu Thương báo cáo với Hạ Tinh Lê: “Lúc nãy xuống lầu ghé qua phòng 305 xem thử, Đường Văn Chính ở đó.”
“Ừm, về cơ bản thể xác định kẻ chụp ảnh chung với Thường Nhật Phong chính là .”
Hạ Thanh Châu đột ngột đầu: “Đường Văn Chính ? Anh cũng thấy , đó thể hiện là một nhát gan cẩn thận, mà thể bốc đồng một g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Diệp. Mà ảnh chụp chung gì cơ?”
“Chúng tìm thấy một bức ảnh trong ngăn kéo biệt thự của Thường Nhật Phong. Đó là ảnh Thường Nhật Phong chụp cùng một đàn ông mặc áo dài đeo mặt nạ. Người đó cúi đầu nên rõ mặt, nhưng góc bên dòng chữ vàng ghi ‘Thính T.ử Hình Sư’.”
Thính T.ử (Nghe án), Văn Chính.
Nếu chỉ là tên tương tự thì đủ để định tội cho Đường Văn Chính, nên chuyện Hạ Tinh Lê chỉ âm thầm báo cho Diêu Thương và Hàn Ngọc để hai lưu tâm, ngay cả Tiết Nhân cô cũng tiết lộ.
Cho đến khi khách sạn, tận mắt thấy Đường Văn Chính chuyện hoang đường, thấy đó cứ vô tình hữu ý gần bức tượng Thường Nhật Lâm, ngoài mặt thì thảo luận nhưng ánh mắt cứ liếc về phía những lá bùa.
Hạ Tinh Lê bỏ qua những chi tiết đó, nên cô quyết định ngoài sớm hơn giờ hẹn để thăm dò xem đêm nay khách sạn sẽ xảy chuyện gì, và kẻ nào đang toan tính điều gì.
Bốn áp sát tường di chuyển xuống tầng một. Khi đến phòng trưng bày, họ thấy cửa vẫn đóng kín vì đến giờ, nhưng bức tượng Thường Nhật Lâm cửa biến mất.
Hạ Tinh Lê thấp giọng: “Dao mang theo hết chứ?”
Ba còn gật đầu: “Mang .”
“Lát nữa gặp Đường Văn Chính, nếu thấy dấu hiệu đe dọa, cần tay thì tay ngay.”
Hàn Ngọc vỗ nhẹ vai cô, rỉ tai nhắc nhở: “Có tiếng động.”
“Ở … ồ.”
Hạ Tinh Lê cũng thấy . Tiếng sột soạt nhỏ phát từ hướng nhà bếp. Đó là âm thanh mài mòn giữa kim loại và một chất liệu nào đó, từng tiếng một, chậm rãi và nhịp điệu. Cô lặng lẽ hiệu cho họ theo, đó nhẹ nhàng bước chân tiến về phía nhà bếp.
...
Cửa nhà bếp vốn khóa chặt bằng chìa khóa, nhưng giờ đây khép hờ. Âm thanh vẫn tiếp tục vang lên, khiến lạnh sống lưng. Bốn nghiêng bên cửa, đầu tựa sát trộm trong. Chỉ một cái liếc mắt, lạnh xộc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khiến cả bốn kinh hãi đến nghẹt thở.
Không ngoài dự đoán, Ân Vũ đang ở bên trong.
Cùng với đó là xác của Sở Diệp và Thường Nhật Phong đang thoi thóp.
Cô đang thi hành hình phạt.
như suy đoán đó, cái c.h.ế.t của Kim Mẫn chính là gợi ý cho cách c.h.ế.t của Sở Diệp. Lúc , bộ lớp da Sở Diệp d.a.o nhọn lột sạch sẽ. Tấm da mềm mại, nguyên vẹn đang treo tường bếp, còn cái xác m.á.u me đầm đìa thì ném góc, m.á.u đen nhầy nhụa vương vãi khắp sàn.
Còn đối với Thường Nhật Phong, Ân Vũ chọn cho án t.ử lăng trì.
Kẻ sát hại em ruột thịt, hãm hại vô tội chỗ bất nghĩa, một kẻ khởi xướng ích kỷ, đố kỵ và nham hiểm độc ác — đáng nhận kết cục như .
Bộ váy dài màu tím nhuốm đầy m.á.u đỏ tươi, toát lên một vẻ quỷ dị mà diễm lệ. Động tác của Ân Vũ chậm, chậm như đang điêu khắc một tác phẩm tinh xảo, nhưng mỗi nhát d.a.o hạ xuống đều chứa đựng lòng thù hận sâu nặng cách nào che giấu.
Cô cắt từng miếng thịt Thường Nhật Phong xuống. Có những chỗ lộ xương trắng hếu, lưỡi d.a.o cọ xương phát những tiếng sột soạt ghê .
Vì g.i.ế.c c.h.ế.t ngay bằng một nhát dao, Thường Nhật Phong vẫn còn thoi thóp tàn. Hắn biến dạng , đầu lưỡi cũng cắt mất, chỉ thể phát những tiếng khò khè khàn đục từ cổ họng, giống như một chiếc bễ rách. Hắn thể van xin, thậm chí thể c.h.ế.t một cách thống khoái.
Xem chừng cuộc hành hình còn kéo dài thêm một lúc, mà bốn cũng tiện nán lâu. Họ lặng lẽ rời khỏi hiện trường, quyết định nguyên tượng sáp của Sở Diệp và Thường Nhật Phong , đó mới tìm tượng sáp của Thường Nhật Lâm.
Bức tượng Thường Nhật Lâm rõ ràng giữ vai trò then chốt trong việc thành nhiệm vụ. Nếu kịp thời mang nó về chỗ cũ, đợi đến khi Ân Vũ xử quyết xong Thường Nhật Phong phòng trưng bày mà thấy yêu , thể sẽ phát sinh thêm biến cố.
Thế nhưng ngờ rằng, khi bốn nửa đoạn cầu thang, bỗng thấy tiếng bước chân dồn dập từ hướng tầng hai truyền xuống.
Vài giây , Bạch Huyên Thảo và La Thất Hỉ với tốc độ chạy nước rút, hớt hải xuất hiện trong tầm mắt của họ.