Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 132: Cáo biệt

Cập nhật lúc: 2025-12-18 08:54:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Thanh Châu, Hàn Ngọc và Bạch Huyên Thảo trải qua một trận ác chiến, cuối cùng cũng hợp lực tiêu diệt lệ quỷ Sở Diệp. Cả ba đều nhuốm đầy vết máu, rõ là m.á.u của Sở Diệp lột da là m.á.u từ vết thương của chính .

 

La Thất Hỉ vốn luôn giữ vẻ cà lơ phất phơ, lúc hiếm khi lộ vẻ khẩn trương. Anh tiến gần cẩn thận kiểm tra khắp Bạch Huyên Thảo, thỉnh thoảng hỏi han khe khẽ. Bạch Huyên Thảo lắc đầu, một mặt ôn tồn đáp , một mặt vỗ nhẹ tay như để an ủi.

 

Hàn Ngọc vẫn luôn giữ vẻ mặt thẫn thờ. Cậu quanh bốn phía, hiển nhiên đang cân nhắc bước tiếp theo nên , để ý đến Hạ Thanh Châu đang cạnh. Hạ Thanh Châu thấy thì cạn lời: “Đừng nữa, chuẩn lên lầu tìm chị Lê Lê của đây, ?”

 

Hàn Ngọc chần chừ một lát: “Tầng một, Ân Vũ.”

 

“Ân Vũ… À đúng , lúc nãy dẫn Thường Nhật Lâm đến chỗ Ân Vũ ?”

 

Lúc vì mải đối phó với Sở Diệp nên kịp hỏi kỹ tình hình. Nghe giọng điệu của Hàn Ngọc, phỏng chừng phía Ân Vũ mấy lạc quan, dù Thường Nhật Lâm cũng Đường Văn Chính khống chế.

 

La Thất Hỉ đề nghị: “Hay là và Huyên Thảo xuống lầu xem , hai lên lầu tìm Cao tiểu thư bọn họ, nhất là mau chóng g.i.ế.c Đường Văn Chính. Đường Văn Chính mà c.h.ế.t, sợ đêm nay chuyện quái lạ sẽ còn xảy mãi.”

 

Hạ Thanh Châu gật đầu định đồng ý thì bỗng thấy tiếng bước chân từ phía hành lang. Ngay đó bóng dáng Tiết Nhân xuất hiện trong tầm mắt . Cô bé ôm hộp cứu thương tìm từ quầy lễ tân, thở hổn hển, ánh mắt sáng lên khi thấy họ: “Mọi vẫn chứ? thấy Thường Nhật Lâm và Ân Vũ đang ôm đại sảnh kìa!”

 

Bốn sững sờ: “… Ôm ?”

 

, tận mắt thấy mà!” Tiết Nhân khẳng định chắc nịch. “ tìm hộp t.h.u.ố.c cho Vương , lúc thấy Thường Nhật Lâm ở chỗ sofa ôm Ân Vũ. đoán Đường Văn Chính c.h.ế.t nên pháp thuật mất hiệu lực ? À đúng , Cao Lê Lê và Diêu đang ở mật đạo tầng ba , hai họ g.i.ế.c Đường Văn Chính, vẫn ?”

 

“…”

 

Đoạn hội thoại chứa đựng quá nhiều thông tin khiến bốn mặt im lặng tiêu hóa vài giây, nhưng nhanh chóng chắt lọc trọng điểm: tầng ba mật đạo, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương đang ở bên trong.

 

Hạ Thanh Châu và Hàn Ngọc cùng lúc xoay , hai tăng tốc lao , chớp mắt biến mất góc cầu thang.

 

 

Vì mật đạo chật hẹp thể chứa tất cả chơi cùng lúc, nên cuối cùng chỉ Hạ Thanh Châu tự tìm . Có thể thấy Hàn Ngọc cũng , nhưng đối phương dù cũng là trai ruột của Hạ Tinh Lê, cuối cùng chỉ đưa chiếc đèn pin lấy từ quầy lễ tân cho Hạ Thanh Châu.

 

Nhờ ánh đèn pin, Hạ Thanh Châu quá xa thấy Hạ Tinh Lê và Diêu Thương đang dừng ở đó, cùng với xác của Đường Văn Chính mới c.h.ế.t. Cả hai đều thương ở các mức độ khác , cho thấy Đường Văn Chính hề dễ đối phó. Tuy nhiên Diêu Thương rõ ràng thương nặng hơn, vai vật sắc nhọn đ.â.m xuyên, m.á.u nhuộm đỏ nửa bên áo trông đáng sợ.

 

Nếu Diêu Thương tránh, chấp nhận ăn trọn cú đ.á.n.h của Đường Văn Chính, thì lẽ Hạ Tinh Lê thể nhắm chuẩn sơ hở của đối phương để tung đòn kết liễu nhanh đến thế. Đây là một màn phối hợp mỹ nữa của hai , chỉ là mỗi như đều trả giá bằng một cái giá nhất định.

 

Hạ Thanh Châu cúi , vội vã xác nhận tình trạng của em gái, cẩn thận kiểm tra vết thương cổ cô.

 

“Chỗ vẫn đang chảy máu, trúng động mạch để xem!”

 

“Không .” Hạ Tinh Lê quỳ tại chỗ ôm lấy Diêu Thương. Vì lúc nãy gáy đập vách đá cứng nên giờ cô vẫn choáng váng. “Đỡ em một tay, mau chóng cầm m.á.u cho Diêu Thương.”

 

“Còn xác Đường Văn Chính…”

 

“Cứ vứt đây , c.h.ế.t hẳn , sống .”

 

Giọng cô cực kỳ khẳng định khiến Hạ Thanh Châu nhịn Đường Văn Chính thêm một cái. Lúc mới phát hiện cái c.h.ế.t của Đường Văn Chính thực sự thê thảm, chỉ c.ắ.t c.ổ mà còn trúng nhiều nhát dao, nhát nào cũng trúng chỗ hiểm, thể hình dung là em gái đ.â.m liên tiếp.

 

Hành hạ đến c.h.ế.t vốn phong cách của Hạ Tinh Lê. Cô hẳn là vì lo lắng Đường Văn Chính pháp thuật sẽ hồi sinh, và lẽ còn cả sự phẫn nộ cá nhân trong đó. Tại phẫn nộ? Vì Đường Văn Chính trợ trụ vi ngược, là một kẻ tiểu nhân thực thụ, và kẻ tiểu nhân còn khiến Diêu Thương thương.

 

Hạ Thanh Châu thở dài, thêm gì nữa, chỉ bồi thêm một cái đạp xác Đường Văn Chính đỡ Hạ Tinh Lê dậy, lượt đưa hai khỏi mật đạo.

 

Hàn Ngọc đợi sẵn bên ngoài. Thấy sắc mặt Hạ Tinh Lê , ánh mắt trầm xuống, hỏi nhỏ: “Muốn xem Ân Vũ ?”

 

Hạ Tinh Lê gật đầu, cô hiệu cho Hạ Thanh Châu: “Anh, đưa Diêu Thương về phòng 302 , Vương Anh Kiệt cũng ở đó, em xuống tầng một một chuyến.”

 

Trùng hợp lúc Tiết Nhân ló đầu từ phòng 302, tay cầm cuộn băng gạc: “Hạ , giúp một tay ?”

 

Hạ Thanh Châu vác cánh tay Diêu Thương lên vai, rảo bước nhanh hơn: “Được, mau lên, cầm m.á.u nhanh sợ c.h.ế.t mất.”

 

“Vâng !”

 

...

 

Đại sảnh tầng một.

 

Bạch Huyên Thảo, La Thất Hỉ, Hạ Tinh Lê và Hàn Ngọc, bốn đang xổm dãy tượng sáp trong phòng trưng bày, nín thở quan sát Thường Nhật Lâm và Ân Vũ đang quỳ ôm cách đó xa.

 

Cơ thể Thường Nhật Lâm gần như bán trong suốt, xung quanh tỏa từng sợi khí đen, e là cầm cự bao lâu nữa. thần trí khôi phục tỉnh táo, lúc yêu trong lòng với ánh mắt tràn đầy dịu dàng, áy náy và xót xa.

 

“Tiểu Vũ.” Anh khàn giọng , “Anh xin , khi c.h.ế.t em chịu nhiều uất ức như , chẳng gì cả, bảo vệ em, còn gián tiếp hại c.h.ế.t em, thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn phiền em…”

 

“Đó của , lúc còn sống bảo vệ em . Em gì để trách cả, em vẫn luôn yêu .” Ân Vũ dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt , đôi lông mày nhợt nhạt đượm vẻ ai oán nhưng đầy lưu luyến. “Em trừng phạt những kẻ ác đó , thể gặp , em còn gì hối tiếc nữa. Em vốn nhốt ở đây nữa, chúng cùng rời nhé, ?”

 

Trong mắt Thường Nhật Lâm bỗng chảy hai hàng huyết lệ, nức nở: “ sắp tan biến , chúng lẽ sẽ kiếp …”

 

“Ngốc ạ, khi c.h.ế.t em g.i.ế.c bao nhiêu , nghiệp chướng nặng nề, cũng kiếp chứ.” Ân Vũ mỉm hôn lên mắt . “Không cả, khi còn sống chúng chúc phúc, c.h.ế.t cũng chỉ là một cặp cô hồn dã quỷ, mặc kệ khác nghĩ gì, dù chúng cũng sẽ luôn bên . Nhật Lâm, em bao giờ hối hận.”

 

“Anh cũng , bao giờ hối hận.”

 

Ân Vũ xong, vẫn giữ tư thế ôm Thường Nhật Lâm, nhưng mặt về phía , đối diện trực tiếp với dãy tượng sáp. Cô im lặng, nhưng bốn đang ẩn nấp cảm nhận rõ, cô đang đợi họ bước tới.

 

Đợi họ đến, tự tay cho cô một sự giải thoát.

 

Bạch Huyên Thảo nhận : “Có chỉ con d.a.o dán lá bùa mới thực sự g.i.ế.c ?”

 

La Thất Hỉ chậm rãi gật đầu: “ nghĩ , cô chúng giúp đỡ.”

 

“Vậy… ai thì thích hợp?”

 

Lúc Hàn Ngọc lên tiếng: “Để .”

 

Con d.a.o mang theo cũng vặn phù hợp điều kiện. Nói xong câu đó, đợi trả lời, dứt khoát dậy tiến về phía Ân Vũ. Cậu bước đến mặt cô , thấy Thường Nhật Lâm và Ân Vũ cùng , khẽ gật đầu, giọng bình thản trầm thấp: “Mạo phạm , nhưng hai thực sự đôi.”

 

Ân Vũ mỉm , cô tựa đầu vai Thường Nhật Lâm, tà váy tím lấp lánh như thể trở về vị minh tinh phong tình vạn chủng thuở nào. Cô : “Cảm ơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-132-cao-biet.html.]

 

Thường Nhật Lâm kề mặt sát mái tóc dài của cô, cũng chân thành : “Cảm ơn.”

 

Hàn Ngọc nhắm chặt mắt một giây, giơ tay c.h.é.m xuống, cắm lưỡi d.a.o sáng loáng giữa lưng Ân Vũ, lực đ.â.m cực mạnh, sâu tận cán dao. Cậu buông tay, xoay rời . Chẳng mấy chốc, từ lưng bay lên vô hạt bụi sáng li ti quấn quýt trong làn khói đen. Khói và ánh sáng cuối cùng hòa quyện tan biến trung, còn dấu vết, như thể họ từng đến thế gian .

 

Đây chắc cũng coi là một sự viên mãn ở mức độ nào đó. Có lẽ là .

 

Ba còn tận mắt chứng kiến cảnh . Bạch Huyên Thảo và La Thất Hỉ , nét mặt chút đắn đo.

 

“Thế là kết thúc ?”

 

“Chắc là kết thúc .” Hạ Tinh Lê suy đoán hợp lý. “ theo cốt truyện, lẽ chúng còn đợi đến sáng, vì thời hạn nhiệm vụ của ủy thác vẫn tới. Chúng là thám tử, thù lao vẫn nhận , khả năng thành điều kiện thông quan.”

 

Bạch Huyên Thảo đồng tình: “ , suýt nữa thì quên, chúng là thám tử, còn lấy thù lao nữa chứ.”

 

La Thất Hỉ thuận tay ôm vai Bạch Huyên Thảo: “Đêm nay khả năng cao sẽ còn chuyện gì xảy nữa, chúng thể về phòng ngủ bù một giấc, sáng mai xem tình hình thế nào.”

 

“Được.”

 

Hai nhanh chóng rời khỏi phòng trưng bày. Hạ Tinh Lê và Hàn Ngọc tụt phía một . Cho đến khi tin chắc đối phương lên cầu thang, Hàn Ngọc mới dừng bước, Hạ Tinh Lê.

 

Hạ Tinh Lê nghi hoặc : “Sao thế?”

 

“Cái cho chị.” Cậu đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch tìm trong ngăn kéo bàn ở khu nghỉ ngơi.

 

“Cảm ơn.” Hạ Tinh Lê nhận lấy khăn tay, buộc lên cổ để che vết thương. Cô bước vài bước, thấy vẫn yên tại chỗ thì dường như hiểu điều gì đó. “… Hàn Ngọc, chuyện với ?”

 

“Vâng.”

 

“Vậy , ở đây ngoài.”

 

Hàn Ngọc chăm chú quan sát đường nét gương mặt cô, ánh sáng trong mắt lúc đậm lúc nhạt như sóng triều, rõ là cảm xúc gì. Cậu tiến gần, cách cô một bước chân. Ngón tay ẩn trong ống tay áo do dự đưa , định thôi, cuối cùng chỉ thở dài hỏi một câu: “Chị thấy thích và yêu là gì?”

 

Câu hỏi ngoài dự kiến của Hạ Tinh Lê. Cô sững một lát nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Yêu đương nhiên sâu đậm hơn thích, thậm chí thể vượt qua cả sinh tử, giống như Thường Nhật Lâm và Ân Vũ .”

 

“Chưa từng trải qua sinh t.ử thì xứng gọi là yêu ?”

 

“Không thể thế , chỉ là lấy ví dụ thôi.” Hạ Tinh Lê thở dài. “Thôi bỏ , đợi lớn thêm chút nữa, gặp cô gái nào khiến sẵn sàng hy sinh tất cả, lẽ sẽ hiểu.”

 

Cô vội về phòng nên xua tay hiệu theo , ai ngờ giây tiếp theo nắm chặt góc áo kéo chỗ cũ.

 

“Chị yêu Diêu Thương.”

 

Đó thậm chí một câu hỏi, mà là một câu khẳng định. Hạ Tinh Lê kinh ngạc : “Hàn Ngọc, gì vô lý thế?”

 

Hàn Ngọc thẳng mắt cô, tâm tư thầm kín của thiếu niên cố gắng che giấu, đôi môi mỏng mím chặt, bình thản mà quật cường. Cậu : “Chị hề phủ nhận, thậm chí chị còn dám phủ nhận.”

 

“…”

 

“Chuyện sinh t.ử và Diêu Thương, đối với chị cái nào quan trọng hơn?”

 

Cậu đích trải qua, trong màn thây ma thập t.ử nhất sinh đó, Diêu Thương nhiễm thành thây ma d.ụ.c vọng cấp cao nhất, và cái gọi là nguồn gốc d.ụ.c vọng chính là Hạ Tinh Lê. Phải một chấp niệm mãnh liệt đến nhường nào mới như . Còn trong tình thế thực lực chênh lệch, Hạ Tinh Lê liều cả mạng sống để đ.á.n.h thức thần trí Diêu Thương. Chuyện mà khác nghĩ cũng dám nghĩ, mà cô .

 

Cậu hồi tưởng , đó lẽ là mặt điên cuồng nhất trong xương tủy của Hạ Tinh Lê. Bởi vì trong màn game và cô đơn độc thông quan, dù đối mặt với tình thế nguy hiểm khẩn trương đến , cũng từng thấy một Hạ Tinh Lê như . Rõ ràng là cạnh tranh công bằng, nhưng trong lòng hiểu chẳng cơ hội thắng lợi nào, chẳng qua là cầu một câu trả lời mà thôi.

 

“Chị Lê, tình cảm của dành cho chị là thích, còn Diêu Thương dành cho chị là yêu, đúng ?”

 

Đây là đầu tiên gọi cô là “chị Lê”. Hạ Tinh Lê hít một thật sâu để bình cảm xúc, cô thấy những lời thật đúng lúc, nhưng thái độ của Hàn Ngọc quá chân thành nên cô trả lời qua loa cho xong chuyện.

 

“Hàn Ngọc.” Cô kiên nhẫn gọi tên . “Cậu còn quá trẻ, tuổi trẻ thường dễ bốc đồng. Có những tình cảm thuộc về tình đồng đội sinh tử, chắc là thích, sẽ hiểu thôi.”

 

“Vậy còn Diêu Thương thì ?”

 

“Diêu Thương giống . mười năm , đời mấy cái mười năm chứ?” Cô mỉm . “Thích yêu, giữa chúng đều từng cả. yêu cũng thể là sai lầm, nhất định sẽ kết cục .”

 

Cô vỗ vai , chân thành nhắn nhủ: “Hy vọng giống như , nhất là bớt vài đường vòng.”

 

Hàn Ngọc im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nhưng kiên định lắc đầu: “Không, em tình nguyện giống như chị.”

 

 

Nửa đêm hôm nay, cuối cùng thể ngủ một giấc bình yên, nhưng cũng định sẵn trong cơn ác mộng vĩnh viễn tỉnh .

 

Hạ Thanh Châu và Tiết Nhân tạm rời phòng. Diêu Thương khi băng bó vết thương đang ở phía bên giường. Mất m.á.u quá nhiều khiến lơ mơ, vốn dĩ sắp ngủ thì mơ hồ thấy Vương Anh Kiệt ở gần đó khẽ gọi tên .

 

“Diêu Thương, Diêu Thương, Diêu …”

 

Diêu Thương mở mắt, thấy Vương Anh Kiệt cách đó xa đang nghiêng đầu . Nhát d.a.o đ.â.m xuyên bụng quá nặng, đủ để cầm cự đến khi trò chơi kết thúc. Mặt và môi cắt còn giọt máu, hiện lên vẻ xám xịt còn sức sống, hốc mắt trũng sâu như thể già cả chục tuổi chỉ trong nháy mắt. mặt vẫn mang theo một nụ , như điều gì đó.

 

Diêu Thương chống tay dậy ghé sát , cúi đầu lắng . Vương Anh Kiệt cố sức nắm lấy tay , giọng khàn đặc nhưng đầy vẻ an lòng: “Đêm nay cũng coi như là… giúp việc lớn, ?”

 

, lắm. Nếu nhờ , chúng thể tìm thấy Đường Văn Chính, càng đừng đến việc g.i.ế.c .”

 

“Tốt quá, quá… Thế gặp vợ , cũng chuyện để kể …”

 

Diêu Thương thấp giọng: “Vâng, vợ sẽ tự hào về lắm.”

 

Vương Anh Kiệt khà khà, đó thở hắt một , lẩm bẩm trong cơn mê sảng: “… cuối cùng cũng sắp gặp cô cũng nhớ cô lắm…”

 

Anh chậm rãi nhắm mắt , thở ngừng hẳn, gương mặt thanh thản như thể thực sự chìm giấc ngủ. Diêu Thương trân trân hồi lâu, cuối cùng kéo chăn đắp kín mặt .

 

“Chúc lên đường bình an.”

 

 

Loading...