Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 134: Lớp 11/9
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:08:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy nghĩa là, Ân Tuyết tặng em một món quà nhỏ, cuối cùng hôn em một cái?”
Trong phòng khách, Hạ Thanh Châu bưng một bát mì trộn gạch cua, sofa em gái kể đầu đuôi ván game . Nghe đến đoạn Ân Tuyết chúc phúc, thấy khó tin.
“Hai các em … mập mờ ?”
Hạ Tinh Lê liếc : “Đầu óc vấn đề ?”
“Thế em giải thích cho xem, cô hôn em ý nghĩa gì? Thà cho thêm ít điểm tích lũy lúc quyết toán, tặng thêm một mảnh ghép trò chơi thực tế hơn ?”
“Ban đầu em cũng nghĩ cô chỉ hôn một cái thôi, nhưng đó em phát hiện hẳn .” Cô sờ túi, lấy bùa bình an màu tím mà Hàn Ngọc tặng, đưa mặt . “Anh xem, góc bên của bùa bình an thêm một ấn ký hình bông tuyết. Trước đây chắc chắn , em khẳng định.”
Hạ Thanh Châu nhận lấy, kỹ, mặt bừng tỉnh: “Hình như đúng thật. Chẳng lẽ hoa văn bông tuyết là đại diện cho Ân Tuyết?”
“Có lẽ . Tạm thời vẫn nó tác dụng cụ thể gì, nhưng chắc chắn lợi chứ hại. Cứ chờ lúc nào nó phát huy tác dụng.”
“Nhìn thì cái bùa bình an đắt cũng lý do, dựa NPC trong màn chơi để kích hoạt.” Anh chợt nhớ , sang hỏi Hạ Tinh Lê. “ , Hàn Ngọc ? Cậu dùng Thẻ Hội Ngộ với em nữa ?”
“Hàn Ngọc đồng đội lâu dài của chúng , chắc sẽ đến .” Hạ Tinh Lê bình tĩnh . “Anh cũng đừng mong nữa, chắc tổ đội với .”
Hạ Thanh Châu cạn lời: “Cậu tổ đội với , chẳng lẽ tổ đội với em ? Một em trai nhỏ tuổi chân thành trai như thế, mà em chẳng hiểu ý tứ gì cả.”
“Hoàn ngược . Em thấy mới là ‘thông suốt’ quá mức, nên trong đầu ý nghĩ , suốt ngày đòi ông tơ bà nguyệt loạn xạ cho em gái .”
“Anh loạn, chỉ cố gắng cho em thêm lựa chọn thôi. Còn hợp , em quyền tự do, ép.”
Hạ Tinh Lê đẩy ly sữa bàn cho , nhẹ nhàng ngắt lời: “Được , đừng nữa, uống sữa .”
“Lần em đưa cho Hàn Ngọc ly sữa hâm nóng thêm đường, còn đưa cho thì đổ thẳng từ hộp ly luôn ? Anh cũng thêm đường.”
Cô đảo mắt, dậy bưng ly sữa bếp: “Được, để em thêm cho , ngọt c.h.ế.t luôn.”
Hạ Thanh Châu càng nghĩ càng tức, lẩm bẩm lưng cô: “Không hiểu cái tên Diêu Thương sức hút gì mà khiến em sắt đá đến . Lục căn thanh tịnh, đoạn tình tuyệt ái, dù hạ độc thì ngần năm cũng giải phong ấn chứ?”
“Lục căn của em thanh tịnh. Với ai em đoạn tình tuyệt ái?”
Lời còn dứt, tiếng khóa cửa khẽ vang lên. Diêu Thương mặc đồ ngủ, từ phía phòng ngủ.
“Em đoạn tình tuyệt ái lúc nào? Với , rõ ràng sức hút là em . Người bản lĩnh trói chặt trái tim khác cũng là em .”
Hạ Thanh Châu cau : “ nhắc nữa, nhớ đổi cánh cửa khác. Đừng lúc nào cũng từ phòng ngủ của em gái như .”
Ván game ở Khách sạn Tượng sáp, lúc Diêu Thương thương, những lời Hạ Tinh Lê bên giường bệnh, đó cả hai đều nhắc . Không rõ, nhưng bầu khí giữa họ đổi tinh tế. Tinh thần của Diêu Thương thoải mái hơn nhiều, còn thái độ của Hạ Tinh Lê với cũng còn xa cách như , mối quan hệ dần định.
Mối quan hệ càng định thì Hạ Thanh Châu, đồng đội cùng tổ, càng thấy giày vò. Từ đó về , ba cùng vượt thêm năm sáu ván game. Màn chơi dễ khó, Hạ Thanh Châu vẫn cảm giác gạt ngoài. Đôi khi thấy giống khách hàng trả tiền để thuê hai bảo vệ. Nếu , tại hai cứ đoàn kết một lòng, nhận hết nhiệm vụ phức tạp, kiếm đủ lý do để tách ?
Với nghi ngờ của , Hạ Tinh Lê trả lời: “Không tách , đó là bảo sinh lực. Anh là vũ khí bí mật của bọn em, đến lúc mấu chốt thì cần tay. Đợi khi hai đứa em gặp nguy hiểm, xuất hiện cứu viện, lúc đó ngầu bao.”
“Tốt . Giờ em coi như đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt đúng ?”
“Đừng giận. Em hứa với , ván việc gì nặng nhọc dơ bẩn, em sẽ ưu tiên cho . Em sẽ trốn lưng , ?”
“Anh nhớ em hứa ở ván , ván nữa, và ván nữa .”
Màn hiện tại là ván thứ 17 của Hạ Tinh Lê, còn Diêu Thương và Hạ Thanh Châu là ván thứ 20. Cả ba vẫn cửa phòng khách như thường lệ, chờ xuất phát.
【 Trò chơi sắp bắt đầu, mời chơi bước cửa khi thời gian đếm ngược kết thúc. 】
Một thử thách mới đến.
Trong ván , bản đồ Hạ Tinh Lê chọn là Chiếu Thành.
Nếu về thành phố cô quen nhất, ngoài Thiên Thành nơi đang sống, chắc chắn là Chiếu Thành. Thời học sinh của cô đều ở đây, đến khi chia tay Diêu Thương bốn năm mới chuyển nhà sang Thiên Thành.
Ban đầu cô chọn đại, nghĩ cũng như khi, địa điểm trò chơi sẽ ở những góc khuất khó phát hiện trong thành phố, nơi ngay cả bản địa cũng khó phân biệt thật giả. Ai ngờ cô đoán sai. Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt ghép trúng ngay nơi mà cô dù hóa thành tro cũng nhận .
Đó là ngôi trường cấp ba cô và Diêu Thương từng học: Trường Trung học Thanh Hòa.
Đứng ở cổng trường, tấm bảng bốn chữ “Trường Trung học Thanh Hòa” vẫn sáng lấp lánh dù qua bao năm, Hạ Thanh Châu như thấu hồng trần.
“Hay lắm. Lần về trường cũ, nơi bắt đầu duyên phận của hai luôn. Hai cứ ôn chuyện xưa, nhen tình cũ . Người như đúng là dư thừa, càng ngày càng dư thừa.”
Hạ Tinh Lê cạn lời liếc : “Em yêu cầu hệ thống chọn trường cấp ba ? Em quyền quyết định ?”
“ cũng cái lợi.” Diêu Thương . “Ít nhất chúng đủ quen tình hình ở đây, dù cũng sẽ ưu thế trong nhiệm vụ.”
“Chưa hệ thống sẽ đưa nan đề cụ thể gì.”
“Vào trường xem thử.”
Hai về phía sân vận động, Hạ Thanh Châu ủ rũ theo . lúc đó, loa phát thanh của trường vang lên giọng nữ máy móc đủ rõ để :
【 Mời các ủy viên lớp nhanh chóng tập trung tại phòng học lớp 11/9 để họp. 】
【 Mời các ủy viên lớp nhanh chóng tập trung tại phòng học lớp 11/9 để họp. 】
Không sai, năm xưa học cấp ba, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương đúng là học lớp 9, ban 9. Hai , đầu về phía tòa nhà giảng dạy ngay gần đó, cách họ đầy 500 mét.
Trung học Thanh Hòa là trường trăm năm tuổi, cũng là một biểu tượng của Chiếu Thành. Vì từ thiết kế bên ngoài đến trang trí bên trong khu giảng dạy đều mang cảm giác cổ điển, đầy thở sách vở và nền tảng văn hóa.
Từ khi rời Chiếu Thành, Hạ Tinh Lê từng đây. May mà bố cục trường đổi nhiều, cô quen đường tìm lớp 11/9. Cô đẩy cửa hé một khe, cẩn thận trong, định quan sát tình hình khi bước .
Kết quả , cô sững .
Ở dãy bàn đầu hai chơi nữ đang . Người bên trái mặc đồ công sở màu sáng, tóc dài búi thấp, chỉ bóng lưng toát vẻ dịu dàng, trí thức. Người bên dáng mảnh khảnh, cổ cao như thiên nga, tóc đen dài buộc nửa, mặc áo thun và quần jean đơn giản nhưng thắt thêm nơ bướm màu hồng, giản dị phá cách, trông xinh và tinh nghịch.
Hạ Tinh Lê thấy hai quen mắt kỳ lạ. Cô Diêu Thương hỏi ý, nhưng cũng lắc đầu, hiệu nhớ rõ. Cô đành gõ cửa lớp, cẩn thận hỏi: “Xin , hai vị cũng đến tham gia trò chơi ?”
Chưa dứt lời, hai chơi nữ cùng đầu. Bốn , tính cả Diêu Thương, chằm chằm . Tất cả sững vài giây, đồng thanh thốt lên: “Lê tỷ! Có Lê tỷ ?”
“Hạ Tinh Lê và Diêu Thương? mơ chứ?”
“Hai là… Chung Thư Ngọc và Khổng Toàn?”
“Hình như đúng là Chung Thư Ngọc và Khổng Toàn thật.”
Hạ Thanh Châu phía : “Chung Thư Ngọc với Khổng Toàn là ai?”
Hạ Tinh Lê kéo Diêu Thương lớp, giới thiệu với Hạ Thanh Châu: “Đây là Chung Thư Ngọc, lớp trưởng hồi cấp ba của em, bụng và trượng nghĩa. Trước đây hai đứa em trốn học nhờ bao che. Lớp trưởng, đây là trai tớ.”
Hạ Thanh Châu lịch sự bắt tay Chung Thư Ngọc: “Vất vả cho cô quá. Em gái từ nhỏ phản nghịch, phiền lớp trưởng nhiều .”
Chung Thư Ngọc mỉm : “Đâu . Hồi đó Hạ Tinh Lê cũng giúp nhiều lắm. Nhờ mà lớp mới giữ hòa bình.”
“À, hiểu , chắc nó dùng bạo lực để thực thi chính nghĩa chứ gì.”
“A… Có thể , nhưng cũng …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-134-lop-119.html.]
Hạ Tinh Lê gạt tay Hạ Thanh Châu, tiếp tục giới thiệu cô gái thắt nơ bướm: “Đây là Khổng Toàn, bạn học năm xưa của em, sinh viên ưu tú của Học viện Vũ đạo Hải Thành. Nghe khi nghiệp lập studio riêng ?”
“ , còn nhớ ?” Khổng Toàn phấn khích ôm lấy cánh tay cô, lắc qua lắc như hồi xưa. “ tớ hỏi . Hồi đại học chúng còn liên lạc đều, bốn năm và Diêu Thương đột ngột cắt đứt liên lạc với ? Tớ về Chiếu Thành chuyển nhà, Diêu Thương cũng như bốc khỏi nhân gian. Rốt cuộc hai ?”
Nghe , Chung Thư Ngọc cũng tò mò ghé . Ánh mắt hai quá hiếu kỳ, đến Hạ Tinh Lê vốn ít khi ngại cũng lúng túng. May mà Diêu Thương thoải mái hơn, bình thản trả lời: “Cũng gì. Chỉ là chia tay bốn năm, giờ tình cờ gặp thôi.”
“Haiz.” Khổng Toàn thở dài. “Thế sự vô thường. Vậy hai với ?”
Diêu Thương liếc Hạ Tinh Lê, ánh mắt đầy ẩn ý: “Coi như đang trong giai đoạn thử thách để .”
“Ồ.” Khổng Toàn thở phào, nắm tay Chung Thư Ngọc. “Thấy , duyên nợ thì cũng gặp .”
Chung Thư Ngọc mừng rỡ gật đầu: “Tóm vẫn ở bên là .”
Hạ Thanh Châu lẩm bẩm: “Bạn học của em cũng nhiều chuyện thật.”
“Lâu ngày gặp, hỏi thăm chút thôi.” Hạ Tinh Lê sợ trai buột miệng câu khó , vội bịt miệng . “Anh nghỉ chút .”
“Chậc.”
Hạ Thanh Châu kịp ấm chỗ, nhóm bạn cũ bốn cũng kịp mấy câu, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Ngay đó, cửa lớp đẩy mạnh . Một thanh niên tóc vàng, ngậm điếu thuốc, bước với dáng vẻ nghênh ngang.
“Hô, ván nhiều mỹ nữ ?”
Mọi đồng loạt . Hạ Tinh Lê thấy cũng quen mắt, nhưng nhớ nổi là ai trong lớp 9 năm xưa. Cô nhỏ giọng hỏi Chung Thư Ngọc: “Lớp trưởng, nhận ai ?”
Chung Thư Ngọc bối rối lắc đầu: “Không ấn tượng. Chưa chắc những đến đây đều là bạn cùng lớp của chúng .”
Chung Thư Ngọc , nhưng Khổng Toàn nhận . Im lặng hơn mười giây, Khổng Toàn chỉ thẳng , hét lên: “Lê tỷ, đây chẳng Long Ngạo Phi !”
Cùng lúc đó, thanh niên tóc vàng quanh một vòng, như mở ký ức. Vẻ kiêu ngạo biến mất, bằng vẻ ngơ ngác kiểu “ngây thơ”.
Anh lùi nửa bước: “Ai? Khổng Toàn? Ai? Hạ lão đại. Đây là… đây là thuộc hạ của Hạ lão đại.”
Khổng Toàn nghiêm túc sửa : “Không thuộc hạ, bây giờ là bạn trai .”
“Cái gì? Hắn dựa nhan sắc để thăng hạng ?”
“Nói năng kiểu gì thế!”
Người “dựa nhan sắc để thăng hạng”, Diêu Thương, chẳng buồn chấp, cũng liếc một cái. Anh sang nhắc Hạ Tinh Lê: “Long Ngạo Phi, năm xưa quấy rối Khổng Toàn em đ.á.n.h mấy trận. Cuối cùng để tỏ vẻ phục tùng, dạy cho em ngón nghề bẻ khóa gia truyền. Là cái tên côn đồ đó.”
Long Ngạo Phi cuống lên: “Quấy rối gì chứ? Đó là ái mộ chân thành, theo đuổi bình thường. còn giúp Khổng Toàn sửa xe đạp nữa mà.”
Khổng Toàn bực buồn : “Cậu còn chẳng học sinh trường . Ngày nào cũng đến cổng Thanh Hòa căng băng rôn chặn đường , thế mà gọi là quấy rối ? mất hết mặt mũi vì .”
“Thì… lúc đó tuổi trẻ bốc đồng.”
Hạ Tinh Lê cuối cùng cũng nhớ . Thảo nào Chung Thư Ngọc , vì Long Ngạo Phi là học sinh trường bên cạnh. Năm đó vì liên lụy đến Khổng Toàn nên mới chút giao thiệp với cô và Diêu Thương. Trong đám “thiếu niên cá biệt” từng cô đánh, để ấn tượng sâu vì dạy cô kỹ năng bẻ khóa gia truyền. Kỹ năng hữu dụng, thường giúp cô đẩy nhanh tiến độ ở nhiều ván game.
Hạ Thanh Châu nãy giờ, chợt ngộ : “Hóa em bẻ khóa giỏi là học từ ?”
“.” Hạ Tinh Lê gật đầu. “Sự thật chứng minh khả năng học đôi với hành của em .”
“Sao còn tự khoe khoang thế ?”
Long Ngạo Phi chắc hiếm khi gặp nhiều quen trong game như nên tâm trạng , hớn hở chạy đến nịnh bợ Hạ Tinh Lê.
“Hạ lão đại, các cái trò chơi quái quỷ từ bao giờ? Hai là ai?”
“Vào lâu .” Hạ Tinh Lê . “Đây là trai , còn đây là lớp trưởng Chung Thư Ngọc của năm xưa.”
“À , chào lớp trưởng, chào trai của Hạ lão đại.”
Hạ Thanh Châu mặt méo: “Chào , nhưng cái cách gọi sai sai.”
“Không sai trai. Anh yên tâm, tôn trọng như tôn trọng Hạ lão đại , trai.”
“Đừng gọi như thế, cảm ơn.”
“Oa, trai còn thẹn thùng nữa.”
Long Ngạo Phi còn đang hào hứng định kéo Hạ Tinh Lê với Khổng Toàn ôn chuyện cũ, thì cửa lớp mở. Lại chơi bước . Theo quy luật đây, mỗi khi chơi mới tới, kiểu gì cũng khiến một bất ngờ. Lần cũng ngoại lệ.
Một trai cao 1m9, vai rộng eo thon chân dài, mày đậm mắt to, khí chất rạng rỡ nam tính bước . Anh em nhà họ Hạ đồng thời kêu lên: “Cái gì thế ! Dương Tĩnh!”
Chàng trai đó cũng thấy hai , giật vì sợ: “Cái đệch! Hạ Thanh Châu, Lê Lê.”
Người bạn học cấp ba, nhưng gắn chặt với cuộc sống thường ngày của em nhà họ Hạ. Anh là bạn nối khố mà Hạ Thanh Châu nhắc, cũng là ông chủ tiệm Mật thất nơi Hạ Tinh Lê việc, đồng thời là từng thầm mến cô, cựu học sinh chuyên thể thao, Dương Tĩnh.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tinh Lê là sang Diêu Thương. Thấy Diêu Thương cũng cô, cô vội vỗ vai : “Em , em chuyện .”
“Thật tình mà , cũng .” Dương Tĩnh với cô. “ bao giờ gặp chuyện hoang đường thế . Lúc đó đang ở nhà xem phim thì kéo trò chơi một cách hiểu nổi. Lê Lê, em cũng ?”
“Ai bảo . Em lúc đó còn đang hù dọa khách hàng thì kéo ván Ma sói đời thực.”
“Em lâu ?”
“Đây là ván thứ 17 của em.”
Dương Tĩnh lẩm bẩm tính: “Đây là ván thứ 10 của . ở ngoài đời, tin em bỏ việc. Theo ấn tượng của , hình như ngày game một ngày, vẫn gặp em.”
“ , mốc thời gian trong game và ngoài đời khác. Như cũng , ít nhất nhà sẽ sớm phát hiện điều bất thường.”
Dương Tĩnh gật đầu, định thêm với Hạ Thanh Châu, nhưng đầu thấy Diêu Thương. Nãy giờ kỹ, tưởng chỉ là đồng đội bình thường của Hạ Tinh Lê, giờ mới nhận thể từng gặp . Anh sững , mặt biến sắc: “Đây … Lê Lê, bạn trai cũ của em cũng game ?”
Diêu Thương lạnh: “Ngại quá, bạn trai cũ. và em đang trong giai đoạn thử thách để .”
Hạ Tinh Lê: “Cái đó gì đáng tự hào mà khoe?”
Hạ Thanh Châu kéo Dương Tĩnh một bên, tiếc nuối thì thầm: “Gần đây đúng là dấu hiệu . Không giúp , vẫn kiên trì chia rẽ hai họ. Vấn đề là em gái quá chung tình, khó giải quyết lắm.”
Dương Tĩnh đ.ấ.m vai : “Không thích thì thôi. từ sớm là dưa hái xanh ngọt . Ông cố tình chia rẽ gì? với Lê Lê còn hợp tác ăn, chuyện ảnh hưởng quan hệ.”
“Cái gì? Chẳng lẽ năm đó ông say mèm gào thét đòi dùng bốn cái tiệm Mật thất sính lễ để cưới em gái ?”
“Cái miệng ông nếu dùng thì đem quyên góp cho cần , ?”
Ngại bạn học với quen đều ở đây, Hạ Tinh Lê sợ hai mất mặt, vội đ.á.n.h trống lảng: “Hiện tại chúng tổng cộng bảy . Có chơi ván tập hợp đủ ?”
Chung Thư Ngọc và những khác cũng gật đầu, nghĩ chắc chỉ thôi. Ai ngờ một lát , cửa lớp đẩy . Một nam một nữ bước . Chàng trai tóc bạc, mắt phượng, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng bất cần. Người phụ nữ đeo kính gọng vàng, mặc đồ đen, tóc búi gọn, khí chất cao sang trí thức, lạnh lùng như một “ngự tỷ”.
Hai rõ ràng quen , nhưng khi rõ những trong lớp, vẻ mặt kinh ngạc của họ giống hệt. Phản ứng đầu tiên của họ là gọi tên:
“Lê tỷ.”
“Hạ Tinh Lê?”