Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 137: Nhà Ăn
Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:32:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại xem , phòng học lớp 11/9 chính là khu vực nghỉ ngơi của ván game . Vì , khi sắp xếp xong việc phân nhóm cơ bản, bộ chơi ghép bàn ghế với , đặt báo thức điện thoại tranh thủ chợp mắt một lát.
Chuông báo thức reo đúng 11 giờ 50 phút, lập tức khiến bật dậy. Dương Tĩnh hình cao lớn, còn đang mơ màng lật mạnh một cái, vô tình đá văng Long Ngạo Phi đang bàn xuống đất.
Long Ngạo Phi kêu “oái” một tiếng. Hạ Tinh Lê cảnh giác bật dậy, ngay đó Diêu Thương cạnh đưa tay che trán cho cô, còn khẽ xoa nhẹ như trấn an.
“Đừng dậy gấp quá, dễ đau đầu.”
Khổng Toàn đang tựa đầu lên vai Chung Thư Ngọc, ngáp ngắn ngáp dài. Cô đảo mắt thấy Long Ngạo Phi đất, liền thắc mắc: “Ơ, chê nóng nên xuống sàn ngủ ?”
“Thật đá xuống!”
Dương Tĩnh vội lên tiếng nhận , đỡ dậy: “Xin , xin , ngủ mơ thiếu ngăn nắp.”
“Huynh , là Tào Tháo , g.i.ế.c trong mộng ?”
Dương Tĩnh ha hả: “Ha ha ha, cũng hài hước thật đấy.”
Tần Hoài Vũ bàn, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Cô đưa tay tìm kính một cách chậm chạp.
Hạ Thanh Châu nhặt chiếc kính đưa cho cô : “Đây.”
“Cảm ơn.”
Anh thấy hốc mắt cô đỏ hoe, là do ngủ nhiều nên sưng là , bất giác sững một chút. Sau đó hạ giọng hỏi thử: “Gặp ác mộng ?”
“Chỉ là mơ thấy chuyện cũ.” Cô khẽ thở dài, thêm mà sang Hạ Tinh Lê. “Chúng nên nhà ăn chứ?”
Hạ Tinh Lê gật đầu: “ . Ăn cơm là phụ, chủ yếu là lấy huy chương mà quy tắc nhắc tới.”
“Vậy thôi.” Khổng Toàn cúi buộc dây giày, nhét điện thoại túi cẩn thận, sẵn sàng lên đường. “Chúng ghé bãi đỗ xe khu giảng dạy , xem tìm phương tiện nào phù hợp .”
“Không vấn đề.”
Cả nhóm rời khỏi lớp 11/9, bước nhanh về phía bãi đỗ xe tòa nhà.
Bãi đỗ xe trống trơn, lẽ vì đang là kỳ nghỉ hè nên chiếc ô tô nào. dọc theo các vạch kẻ hai dãy xe máy xếp ngay ngắn. Một bên là xe tay ga hạng nhẹ, một bên là xe phân khối lớn.
Không cần nghi ngờ nữa, dự đoán của Khổng Toàn đúng. Ở đây thật sự phương tiện , còn vẻ như hệ thống cố ý chuẩn để chơi tự chọn.
Hạ Tinh Lê chỉ một chiếc xe tay ga, hiệu cho Khổng Toàn và Chung Thư Ngọc: “Loại khá nhẹ, mạnh hơn xe điện bình thường nhưng dễ điều khiển. Hai thấy ?”
“Được đấy.” Khổng Toàn . “Xe phân khối lớn thì chịu, lái nổi .”
Chung Thư Ngọc cũng đồng tình: “Cứ chọn cái thỏa. Trước đây tớ xe điện còn từng ngã.”
Hạ Tinh Lê sang bàn với Tần Hoài Vũ: “Trường Thanh Hòa rộng. Hai chúng thuộc nhóm chi viện bốn phương, xe phân khối lớn sẽ nhanh hơn. Cô tự một chiếc để chở?”
“ tự một chiếc, vì chắc lúc nào hai đứa cũng hành động cùng .”
“Được.”
Ở phía bên , Long Ngạo Phi chọn một chiếc xe tay ga màu đen nhỏ gọn. Anh định gọi Hàn Ngọc thì sững .
Hàn Ngọc dắt một chiếc xe phân khối lớn , mũ bảo hiểm đội xong, đợi bên cạnh.
Long Ngạo Phi bỗng thấy mất mặt. Trẻ con thời nay đều gan thế . tự nhủ an là hết, cần đua đòi. Lỡ ngã gãy chân thì còn mất mặt hơn.
Hạ Thanh Châu và Diêu Thương chọn xe phân khối lớn. Dương Tĩnh chọn một chiếc xe tay ga nhỏ. Với vóc dáng cao mét chín, chiếc xe nhỏ xíu khiến đôi chân dài trông như chỗ duỗi.
Thấy em chằm chằm, Dương Tĩnh hì hì: “ thạo xe phân khối lớn. Cho chắc ăn thì tạm cái .”
“Chẳng là vận động viên năng khiếu ?”
“Ai quy định vận động viên năng khiếu xe phân khối lớn. chạy đường trường. Gặp nguy hiểm cõng các chạy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-137-nha-an.html.]
“Được .”
Chọn xe xong, đoạn đường từ bãi đỗ xe đến nhà ăn là lúc để quen với xe của .
May mắn là ai cũng thích ứng , ai tụt . 12 giờ 20 phút, cả nhóm tập trung cửa nhà ăn.
Theo những gì Hạ Tinh Lê , Thanh Hòa tu sửa nhiều khi cô nghiệp. cảnh tượng trong ván game dường như gần như y nguyên thời cô còn học, giống phiên bản cũ của trường, nên cả cách bố trí nhà ăn cũng quen thuộc vô cùng.
Ánh sáng trong nhà ăn tối, chỉ vài bóng đèn leo lét. Cả nhà ăn chỉ mở một cửa sổ phát cơm.
Khổng Toàn chỉ đó: “Tớ nhớ chỗ , ngày xưa chuyên bán canh thố đất.”
Mọi đến gần thì thấy đúng như cô . Thực đơn vẫn là hai loại canh thố kèm cơm trắng. Một là canh sườn ngô. Hai là canh gà ác đảng sâm.
Điều đáng là các phần canh chia sẵn. Trên mỗi khay đựng thố canh đều dán mẩu giấy ghi chức vụ của chín vị ủy viên ban cán sự.
Ngoại trừ lớp trưởng và phó lớp trưởng uống canh sườn ngô, bảy còn đều uống canh gà ác đảng sâm. Không rõ đằng ẩn ý gì.
Chín quanh một bàn dài. Theo yêu cầu của chiến dịch sạch đĩa, họ im lặng ăn hết phần canh của .
Dương Tĩnh ăn nhanh như gió. Chỉ loáng cái ăn sạch cả thố canh lẫn bát cơm, đến cả xương gà cũng gặm sạch.
Anh giơ thố canh lên soi ánh đèn kỹ, từ đáy thố cạy một chiếc huy chương kim loại mỏng, trông như huy hiệu kỷ niệm của trường Thanh Hòa. Dưới đáy bát cơm cũng một chiếc. Hai chiếc huy chương tự động hút cổ áo đồng phục.
“Trời ơi. Giấu đạo cụ trong canh. Không hiểu họ nghĩ cái gì nữa, vệ sinh chứ?!”
Huy chương một khi hút áo thì bám chặt kỳ lạ. Dù dùng sức thế nào cũng gỡ .
Trong vòng nửa tiếng, lượt ăn xong. Khổng Toàn ăn ít nhất nên suýt sạch đĩa. Long Ngạo Phi thấy cô ăn khó khăn, liền đổ nửa bát canh còn của cô bát .
“Quy tắc chỉ chiến dịch sạch đĩa, bắt buộc tự ăn hết phần của . Cứ ăn sạch là .”
Khổng Toàn liếc đầy ẩn ý: “Vậy thì cảm ơn .”
“Không gì. Sau bớt thành kiến với là . Dù bây giờ cũng là thanh niên năm tuân thủ kỷ luật, giúp .”
“Cảm ơn , thanh niên năm .”
Diêu Thương chú ý đến huy chương của Hạ Tinh Lê, cuối cùng phát hiện một điểm khác thường.
“Huy chương của chúng ba ngôi , nhưng hai chỉ một ngôi .”
Những ngôi mạ vàng dễ thấy. Quả thật bảy còn đều ba ngôi , chỉ riêng Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ chỉ một ngôi .
Tần Hoài Vũ đoán: “Có khi ngôi đại diện cho tiến độ thành nhiệm vụ? Hoàn thành một phần thì sẽ mất một ngôi ? Vì và Tinh Lê địa điểm nhiệm vụ cụ thể nên chỉ một ngôi chăng?”
“Hợp lý.” Hạ Tinh Lê gật đầu. “ cụ thể thế nào thì vẫn dựa thực tế.”
“ thấy thời gian cũng gần . Hay chúng tách hành động luôn?”
“Được.” Hạ Tinh Lê hỏi. “Mọi thấy ?”
“Xuất phát thôi.” Long Ngạo Phi xoa tay đầy hào hứng. “Sân vận động phía Tây xa lắm. còn đưa Khổng Toàn đến phòng múa . Phải ngay.”
Hạ Tinh Lê nghiêm túc dặn từng : “Nếu tình huống ngoài ý , nhất định gọi điện cho hai chúng ngay. Chưa chắc giải quyết hết, nhưng trò chơi đặt chức danh lớp trưởng chắc chắn ý nghĩa. Hơn nữa Hoài Vũ còn buff là thể liên hệ với hiệu trưởng.”
Mọi đồng loạt đáp lời.
Ngay khi tách nhóm, Diêu Thương khẽ nắm lấy tay cô, nhưng đầy hai giây Hạ Thanh Châu nhanh mắt gạt .
“Nhiệm vụ là quan trọng nhất. Ở đây khuyến khích lãng phí thời gian chuyện yêu đương.”
“…”