Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 138: Thư viện và Phòng tranh

Cập nhật lúc: 2025-12-18 11:32:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chung Thư Ngọc là cựu học sinh của trường dẫn đường nên Dương Tĩnh thậm chí cần xem bản đồ. Anh chỉ việc theo cô , thong thả đỡ tốn sức.

 

Hai tới thư viện, dựng xe máy ở cửa bậc thang ngước lên.

 

“Thư viện trường các cô trông hoành tráng thật đấy.” Dương Tĩnh nhận xét. “Cảm giác nếu cho phép du khách tham quan thì nơi thể thành điểm chụp ảnh check in cố định luôn.”

 

Chung Thư Ngọc gật đầu: “Trường Thanh Hòa đúng là mở cửa cho khách thứ Bảy hằng tuần. Đi thôi, chúng trong.”

 

chút do dự, trực tiếp đẩy cánh cửa nặng nề . Bước chân cô chậm mà chắc, suốt quãng đường đều phía dẫn lối cho Dương Tĩnh, hề lộ vẻ sợ hãi.

 

Dương Tĩnh khỏi khen: “Lớp trưởng Chung gan thật đấy. Môi trường tối đen thế mà cô dường như sợ chút nào.”

 

Chung Thư Ngọc hỏi ngược: “Ông chủ Dương nghĩ con gái ai cũng nhát gan ?”

 

“Không , ý phân biệt giới tính.” Dương Tĩnh vội . “Nam nữ đều thể sợ mà. Ngay khi mới bước , thấy sống lưng lạnh .”

 

“Có lẽ vì hồi còn học, thư viện tra tài liệu bao nhiêu , nên với nơi cảm giác thuộc, bài xích lắm.” Giọng Chung Thư Ngọc luôn từ tốn, dịu dàng như đang kể chuyện, vô hình trung trấn an tâm trạng của đồng đội. “Anh yên tâm . Tuy hiện tại hiểu rõ cơ chế ván game , nhưng am hiểu ngôi trường . Không chỉ thư viện, lát nữa đến nhà thi đấu, tin cũng giúp .”

 

“Được, trông cậy cả lớp trưởng Chung.” Dương Tĩnh xong, thấy cô đang sờ soạng bàn việc của quản lý, liền hỏi: “Cô đang tìm gì thế?”

 

nhớ đây bàn một chiếc đèn cầm tay trang trí. Chúng thể dùng để chiếu sáng.”

 

Vừa dứt lời, Chung Thư Ngọc quả nhiên xách lên một chiếc đèn đặt cạnh bàn. Chiếc đèn công tắc ở đế, trông giống mấy món đồ lưu niệm kỳ quái dịp Halloween. Bật lên thì ánh đèn tỏa màu vàng cam. Phạm vi chiếu sáng rộng, nhưng đủ để họ rõ đường và môi trường xung quanh trong tầm hai ba mét.

 

Dương Tĩnh nhớ : “Nhiệm vụ của cô là đến phòng 3 tầng 2 thư viện để lấy giáo trình Ngữ văn, đúng ?”

 

.” Chung Thư Ngọc xách đèn suy nghĩ. “ nhiệm vụ mang giáo trình về khu giảng dạy đem , nên đoán giáo trình cần dọn mà là một manh mối gợi ý.” Cô . “Ông chủ Dương, còn nhớ trang quái đàm về thư viện trong sổ tay ?”

 

“Là sự kiện t.ử vong do t.a.i n.ạ.n tại thư viện.” Dương Tĩnh . “Ảnh chụp còn bàn, nhưng trang dán tín vật một cái khe dài hình chữ nhật. Có lẽ đó là gợi ý về vật phẩm.”

 

, cũng nhớ. Một hình chữ nhật dài, nhưng liên tưởng là thứ gì.”

 

“Chắc là vật nhỏ và nhẹ, nếu cuốn sổ đó chứa nổi. Lát nữa tìm kỹ xem.”

 

Hai cùng lên tầng hai. Càng gần hành lang tầng hai, luồng âm khí bao quanh càng đậm đặc, nhiệt độ giảm xuống khiến cả hai dựng cổ áo đồng phục lên.

 

Dương Tĩnh hạ giọng: “Lớp trưởng Chung, cô thấy tiếng gì ? Hình như đang học bài.”

 

Chung Thư Ngọc đặt ngón tay lên môi hiệu im lặng, chỉ về phía cánh cửa bên trái xa. Đó chính là phòng 3. Cô cũng thấy, và xác nhận âm thanh phát từ bên trong. Mơ hồ đó là một bài thơ của Lý Bạch.

 

“Hải khách đàm Doanh Châu, yên đào vi mang tín nan cầu. Việt nhân ngữ Thiên Mẫu, vân hà minh diệt hoặc khả đổ. Thiên Mẫu. Thiên Mẫu. Phù. Phù. Buồn ngủ quá. Sắp thi mà vẫn ôn xong, vẫn ôn xong.”

 

Nghe giọng thì là một nữ sinh trẻ tuổi, âm thanh lộ rõ vẻ mệt mỏi và buồn ngủ cực độ. Bài thơ chỉ nửa chừng, nửa lẩm bẩm như mê, cứ lặp .

 

“Buồn ngủ quá, mệt quá, vẫn ôn tập xong.”

 

Một lát bỗng một tiếng bộp trầm đục, như thứ gì đó ngã xuống đất.

 

Thấy Chung Thư Ngọc định tiến gần cửa, Dương Tĩnh theo bản năng đưa tay ngăn cô , hiệu để . Hai cùng xổm cạnh cửa. Đợi một lúc động tĩnh gì, họ mới khẽ đẩy cửa một khe nhỏ để .

 

Phòng cửa sổ. Rèm kéo kín nên một luồng ánh trăng xuyên qua khe hở, chiếu đúng đất. Đó là một nữ sinh mặc đồng phục Thanh Hòa, đeo kính cận dày cộp. Bên cạnh là một cuốn sách Ngữ văn rơi xuống. Cô gái nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh mét, tiều tụy đến tội nghiệp. Không rõ là ngất c.h.ế.t.

 

Tám phần là c.h.ế.t. Chung Thư Ngọc và Dương Tĩnh cùng kết luận đó.

 

Xem nhiệm vụ của ủy viên học tập lấy giáo trình thực chất là dẫn đến chỗ nữ sinh c.h.ế.t trong phòng 3. Sự kiện t.ử vong do t.a.i n.ạ.n tại thư viện lẽ ám chỉ việc nữ sinh thức đêm học quá sức, cuối cùng đột t.ử vì thiếu ngủ trầm trọng.

 

Dương Tĩnh ghé sát tai Chung Thư Ngọc bàn: “Gần góc tường một xấp giáo trình khui. Có xem ?”

 

“Chắc chắn .”

 

“Vậy sẽ cử động nhẹ, đừng tỉnh giấc đứa trẻ đáng thương .”

 

Hai quyết định bò trong. Tư thế kỳ cục nhưng là cách nhất để giảm cảm giác hiện diện. Sàn lạnh buốt. Dương Tĩnh bò phía , nín thở tiến về góc tường. đang bò, bỗng thấy gì đó . Không hiểu gáy cứ luồng gió lạnh thổi . Dù dựng cổ áo vẫn ngăn .

 

Đột nhiên, cảm thấy Chung Thư Ngọc phía kéo nhẹ gấu quần như nhắc nhở. Anh khựng hai giây chậm rãi đầu sang.

 

Nữ sinh còn im, giờ cái đầu bỗng xoay ngược một trăm tám mươi độ một cách phi lý, đôi mắt thâm quầng sâu hoắm lặng lẽ .

 

“Mệt quá mất.” Cô gái đeo kính lệch xệch, cằm tì xuống sàn, từ trong cổ họng phát từng chữ đanh . “Các thể ở giúp ôn tập ?”

 

Quả nhiên, tình tiết cần kích hoạt thì vẫn kích hoạt. Muốn tránh cũng . Thấy hai im lặng, nữ sinh chống tứ chi, dần dần dấu hiệu dậy. Cái đầu phát tiếng khục khục như máy móc, xoay từ từ , đủ một vòng ba trăm sáu mươi độ.

 

Đồng thời cô lặp lặp : “Muốn ở giúp ôn tập ? Muốn ở giúp ôn tập ?”

 

“Thành tích của , để tớ giúp .” thời điểm mấu chốt, Chung Thư Ngọc dậy, bình tĩnh chắn mặt Dương Tĩnh. “Đồng chí Dương, còn đến nhà thi đấu sắp xếp thiết ? Anh .”

 

Dương Tĩnh sững sờ: “Không , chuyện …”

 

“Việc sắp xếp thiết cũng quan trọng.” Cô , ánh mắt ôn hòa nhưng nghiêm nghị. “Chưa chắc bên đó dễ hơn bên .”

 

Nói cách khác, đêm nay ai cũng nhiệm vụ riêng. Nếu lãng phí quá nhiều thời gian ở đây sẽ kéo lùi tiến độ cả nhóm. Dương Tĩnh hiểu điều đó. Anh thở dài, chỉ thể dặn dò cô một cách ẩn ý: “Vậy cô cố gắng bồi dưỡng cô học nhé. Nhất định tận tâm.”

 

Chung Thư Ngọc đến góc tường, xé mở một cuốn giáo trình Ngữ văn mới tinh chỗ cũ. Dù là lớp trưởng năm xưa là cô giáo Chính trị bây giờ, lúc đều vô cùng chuyên nghiệp.

 

“Yên tâm.” Cô gật đầu, mỉm nữ sinh. “Nào, mở trang . Tớ sẽ giảng bài Mộng du Thiên Mẫu ngâm lưu biệt cho một nữa để dễ học thuộc.”

 

...

 

Cùng lúc đó, Hạ Thanh Châu và Diêu Thương tiến phòng tranh. Khác với thư viện, hành lang và đại sảnh ở đây đèn. Dù chỉ le lói vài bóng nhưng đủ để họ phân biệt phương hướng. Dưới sự dẫn dắt của Diêu Thương, hai băng qua đại sảnh, quen đường tìm thấy cầu thang, thẳng lên tủ kính trưng bày ở tầng ba.

 

Hạ Thanh Châu rời mắt khỏi những khung tranh trang trí tường hành lang, tủ kính mặt. Hầu hết việc sắp xếp xong, chỉ thiếu một bức tranh ở giữa. Tờ giấy vẽ trống đóng khung trông cao cấp.

 

“Trên giấy nên vẽ gì?”

 

“Tòa nhà thí nghiệm Tư Minh của trường Thanh Hòa.” Diêu Thương thản nhiên đáp. “Năm đó bức tranh đặt ở đây chính là hình tòa nhà đó, do một cựu sinh viên nổi tiếng tặng.”

 

“Vậy nhớ vẽ thế nào ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-138-thu-vien-va-phong-tranh.html.]

 

“Nhớ. từng chép nó.”

 

Hạ Thanh Châu định bảo vẽ nhanh lên nhưng chợt nhận xung quanh màu cọ nào cả.

 

“Có chúng kho tìm cọ ? Nhiệm vụ của còn mục kiểm kê đạo cụ mỹ thuật trong kho đúng ?”

 

.”

 

“Đi thôi. Khớp còn gì.”

 

Hạ Thanh Châu xung phong , Diêu Thương theo , hững hờ hỏi: “Sao trông còn tích cực hơn cả ?”

 

“Tất nhiên tích cực.” Hạ Thanh Châu kìm lườm một cái. “Lo xong việc của . còn qua tòa nhà văn phòng khu cũ nữa. Cậu vẽ bức mất bao lâu?”

 

“Hai tiếng. Vẽ xong ba giờ rưỡi sáng, sẽ đưa qua khu cũ. thuộc chỗ đó.”

 

Cách phân nhóm của Hạ Tinh Lê khoa học. Mỗi tổ đều một là cựu học sinh Thanh Hòa để hỗ trợ đồng đội quen môi trường nhanh nhất.

 

Hạ Thanh Châu lẩm bẩm: “ nhớ đường bản đồ , cần dẫn. Xong việc ở đây cứ tìm Lê Lê. tự qua tòa văn phòng .”

 

“Không .”

 

“Không ?”

 

“A Lê dặn , hành động cùng , đặc biệt là .” Diêu Thương lạnh lùng liếc một cái. “Cô ở đây, đảm bảo an tuyệt đối cho .”

 

“Chiến lược từ bao giờ thế?” Hạ Thanh Châu càng nghĩ càng thấy . “Diêu Thương, thật cho . Hai lén thỏa thuận gì lưng ? Từ ván ở bệnh viện Nhân Hòa, Lê Lê lạ lắm. Dạo cứ cảm giác trai nó mà giống khách hàng của nó. thuê hai vệ sĩ ?”

 

Diêu Thương im lặng một lát, mắt thẳng, tiếp tục bước: “Không hiểu đang gì.”

 

“Bốc phét. Chắc chắn rõ.”

 

Nói đoạn, hai đến kho hàng ở cuối tầng bốn. Cửa kho khóa, xoay nhẹ tay nắm là mở . Hạ Thanh Châu cảm nhận rõ khi cửa mở, Diêu Thương đưa tay chắn phía một chút.

 

“Đây cũng là Lê Lê dặn ?”

 

“Vạn nhất cơ quan gì đó, b.ắ.n vẫn hơn b.ắ.n .”

 

“Xéo . Cậu mà mệnh hệ gì thì Lê Lê để yên ?”

 

Trong kho đèn. Trên bàn nhỏ cạnh cửa một chiếc đèn pin và một bản danh sách. Diêu Thương bật đèn pin soi trong, thấy kho bừa bộn kinh khủng, đạo cụ mỹ thuật chất đống bám đầy bụi. Anh đưa đèn pin cho Hạ Thanh Châu, kỹ danh sách : “Chúng phân loại đạo cụ theo lượng trong danh sách, đó lấy cọ tủ kính để vẽ. Vẽ xong thì mang cọ trả đây.”

 

“Nghe rắc rối. Làm nhanh thôi.”

 

Có thể thấy cả hai đều mặn mà hợp tác với đối phương, nhưng vẫn giữ đạo đức tối thiểu, việc tỉ mỉ. Diêu Thương phân loại, Hạ Thanh Châu kiểm kê, cả hai cùng xếp đồ lên giá.

 

“Xong ?” Hạ Thanh Châu đống màu và cọ, sang hỏi. “Cậu chọn cái nào để vẽ?”

 

Diêu Thương chọn một hộp màu sơn dầu và vài cây cọ tay, bình thản hiệu: “Đi, xuống lầu.”

 

đến cửa, như cảm nhận điều gì, trong kho, dừng mắt ở hai dãy tượng thạch cao bán đặt giá sát vách trong cùng. Những bức tượng nam nữ, hình thái khác . Nhờ khuôn đúc cao cấp nên trông sống động như thật. Dù tô màu nhưng vẫn khiến cảm giác như chúng sự sống.

 

Hạ Thanh Châu dừng bước, theo tầm mắt hiểu ngay vấn đề, hạ giọng: “Cậu thấy mấy bức tượng đó vấn đề ?”

 

“Khả năng cao là .” Diêu Thương đáp. “Đừng quên quái đàm ở đây tên là sự kiện tượng thạch cao sống dậy.”

 

nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn. Chừng nào tượng cử động thì họ vẫn tiếp tục công việc.

 

Quay tầng ba, Hạ Thanh Châu xem giờ, lúc hai giờ sáng. Anh tính toán, đợi Diêu Thương vẽ xong chắc cũng bốn giờ rưỡi. Công việc của chỉ là quét rác, chắc mất quá nhiều thời gian.

 

Nghĩ , liền giục: “Cậu vẽ nhanh lên nhé. Đừng tỉ mỉ quá. Không nhất thiết giống hệt bản gốc, quy tắc yêu cầu.”

 

Không ngờ dứt lời, Diêu Thương bỗng “ừm” một tiếng. Không đáp mà là một tiếng ngạc nhiên khó hiểu. Hạ Thanh Châu thấy lạ, vội ghé sát: “Sao thế?”

 

Diêu Thương trả lời, nhưng thấy.

 

Ngay lúc , mỗi khi đầu cọ dính màu của Diêu Thương chạm giấy, các họa tiết tranh tự động lan tỏa xung quanh. Thậm chí cần pha màu mà màu sắc tự hiện lên hảo. Trông giống Diêu Thương đang vẽ, mà như một thế lực quỷ dị nào đó đang thao túng bức tranh. Diêu Thương chỉ là vật trung gian nối cây cọ với tờ giấy.

 

“Cái hình như tòa nhà thí nghiệm mà .”

 

.

 

Khi bố cục bức tranh dần rõ, hai nhận thứ đang hiện lên chính là diện mạo bên ngoài của tòa nhà phòng tranh .

 

Bầu trời phía phòng tranh mịt mù khói đen. Trong làn khói đặc quánh thấp thoáng vô khuôn mặt . Họ nhận ngay đó chính là những bức tượng thạch cao giá trong kho.

 

Cùng lúc, một tiếng cạch vang lên. Diêu Thương như một lực mạnh chấn động, cây cọ rơi khỏi tay xuống đất. Bức tranh thành.

 

Giây tiếp theo, từ hướng cầu thang vang lên những tiếng vo ve như tiếng động cơ flycam. Đèn hành lang phụt tắt, nhưng trong tầm mắt vẫn thấp thoáng những bóng đen bao quanh bởi ánh sáng đỏ rực đang lao tới từ xa.

 

Khi những thứ đó gần, họ cuối cùng cũng rõ. Đó chính là những bức tượng thạch cao trong kho đang bay lơ lửng. Những cái đầu thạch cao giống như phi đầu man trong truyền thuyết, đôi mắt lóe ánh đỏ rực, bay lượn , lao tới truy đuổi chơi.

 

Hóa , một khi bức tranh trong tủ kính thành, quái đàm sẽ thành sự thật. Tượng thạch cao lập tức sống và hóa thành linh hồn đòi mạng.

 

Diêu Thương đột ngột đẩy mạnh Hạ Thanh Châu, bật chiếc đèn pin tìm trong kho lên chiếu sáng.

 

“Chạy mau.”

 

Hai tháo chạy xuống lầu, nhưng tiếng vo ve càng lúc càng sát. Khi rẽ ở góc cầu thang, Diêu Thương cảnh giác ngoái , đúng lúc thấy bức tượng dẫn đầu đang há cái miệng đen ngòm đầy quỷ dị ánh đỏ.

 

Cảm giác nguy hiểm ập tới. Không kịp nghĩ, nhanh chóng bước lệch sang, dùng che chặt cho Hạ Thanh Châu ở phía .

 

Gần như ngay lập tức, từ trong miệng bức tượng thạch cao b.ắ.n lưỡi d.a.o sắc lẹm, xuyên thấu lưng . Màn sương m.á.u bùng lên. Hạ Thanh Châu cũng cảm nhận nguy hiểm nhưng chậm nửa nhịp. Khi đầu , chỉ kịp thấy Diêu Thương hứng trọn đòn tấn công chí mạng.

 

“Diêu Thương.”

 

Diêu Thương đổ gục về phía . Hạ Thanh Châu bản năng lao tới đỡ nhưng kịp. Lực va chạm mạnh khiến cả hai cùng ngã nhào xuống cầu thang.

Loading...