Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 139: Phó Hiệu trưởng

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:03:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Với tốc độ truy kích của những bức tượng thạch cao bay lơ lửng, bình thường gần như khả năng trốn thoát. Sau khi Diêu Thương đỡ đòn cho Hạ Thanh Châu và cả hai cùng ngã xuống cầu thang, Hạ Thanh Châu lập tức rạp xuống đất, che chắn chặt cho Diêu Thương.

 

Anh gầm lên: “Cậu c.h.ế.t . Cậu mà c.h.ế.t thì ăn thế nào với Lê Lê?”

 

Khoảnh khắc đó, ý định bỏ chạy một . Nếu Diêu Thương thật sự c.h.ế.t ở đây mà bỏ mặc đối phương, thì đến việc tình cảm em với em gái rạn nứt, e rằng nửa đời cũng sống trong ác mộng vì lương tâm c.ắ.n rứt.

 

Anh thích Diêu Thương, cảm thấy Diêu Thương phiền em gái , nhưng nghĩa là Diêu Thương c.h.ế.t. Huống chi, Diêu Thương còn c.h.ế.t vì cứu . Nghĩ , thà cùng chịu chung phận còn hơn.

 

Anh giữ nguyên tư thế đó, đầu óc trống rỗng, thậm chí nhận tiếng vo ve phía xa dần. Những bức tượng thạch cao tỏa ánh đỏ rực biến mất để dấu vết. Ánh đèn mờ ngoài hành lang sáng trở , phòng tranh về vẻ tĩnh mịch vốn .

 

Một lát , bỗng vỗ nhẹ lên vai . Ngay khi kịp phản ứng, đó dùng sức đẩy .

 

“Không tránh là xương sườn đè gãy mất mấy cái đấy.”

 

Hạ Thanh Châu sửng sốt. Anh trừng mắt Diêu Thương từ đất bò dậy, phủi bụi quần áo với vẻ mặt thản nhiên, cứ như thương.

 

“Cái quái gì thế ? Cậu ?”

 

“Đừng nghi ngờ. Vừa c.h.ế.t là thật, c.h.ế.t ngay tại chỗ.”

 

Hạ Thanh Châu chộp lấy cánh tay , ép . Những vết thương ở lưng lưỡi d.a.o xuyên thấu quả thực khép ngay, ngay cả vết m.á.u cũng biến mất sạch.

 

“Chẳng lẽ giữ chức ủy viên tuyên truyền thì chỉ một mạng?”

 

“Không . Bảy trong ban cán sự chúng , mỗi đều ba mạng.”

 

Diêu Thương chỉ chiếc huy chương kỷ niệm cổ áo. Trên huy chương ban đầu ba ngôi mạ vàng, giờ chỉ còn hai. Trong khi huy chương của Hạ Thanh Châu vẫn đủ ba ngôi .

 

Suy đoán xác thực. Hóa những ngôi huy chương đại diện cho mạng của chơi trong ván game . Chỉ khi ngôi cuối cùng biến mất, chơi mới chính thức loại.

 

Lý trí , lúc Hạ Thanh Châu mới thật sự yên tâm. Anh quanh, vẻ mặt kỳ quái.

 

“Mấy bức tượng thạch cao đó hình như về kho .”

 

“Có lẽ g.i.ế.c một mục tiêu là chúng ngừng truy đuổi.”

 

“Vậy chẳng thiệt thòi quá ?”

 

Diêu Thương khẽ , chống tay dậy: “Cơ chế kiểu gì cũng một c.h.ế.t. c.h.ế.t cũng . Ba ngôi của cứ giữ lấy, sai sót cho phép sẽ cao hơn.”

 

“Cậu thế thấy hẹp hòi quá.” Hạ Thanh Châu theo , thấy ngược lên cầu thang liền đoán ý định. “Cậu định kho ?”

 

. Nhặt màu vẽ và cọ mang trả. Nhiệm vụ là kiểm kê và sắp xếp kho đạo cụ. Mấy thứ đều lượng, nếu khớp danh sách thì chừng gặp rắc rối.”

 

Hai im lặng suốt quãng đường, cho đến khi mang màu và cọ về kho. Những bức tượng thạch cao vẫn yên giá, như hề chuyện gì xảy .

 

Diêu Thương cẩn thận kiểm kê bộ dụng cụ mỹ thuật thêm một . Lần phát hiện một điểm bất thường. Trong hộp dụng cụ khắc một con d.a.o khắc cán gỗ dài 80 milimét. Anh cầm lên, chăm chú quan sát.

 

Hạ Thanh Châu liên tưởng đến manh mối: “Trong cuốn Sổ tay quái đàm Thanh Hòa, trang về sự kiện tượng thạch cao sống dậy, phần tín vật gợi ý hình dáng ?”

 

. Nếu đoán sai thì chính là con d.a.o khắc , hình dáng trùng khớp .”

 

“Lát nữa thử xem .”

 

lúc , Hạ Tinh Lê nhắn tin cho cả hai để hỏi tình hình.

 

Hạ Tinh Lê gửi cho Hạ Thanh Châu: “Anh, qua tòa nhà văn phòng khu cũ ? Vẫn cùng Diêu Thương chứ?”

 

Hạ Tinh Lê gửi cho Diêu Thương: “Ván em dự cảm lành. Nhất định trông chừng trai em thật kỹ. Hai chắc đến tòa văn phòng nhỉ? Lát nữa em qua đó chụp ảnh.”

 

Hạ Thanh Châu nhắn trả lời em gái hỏi bâng quơ: “Con bé cũng nhắn cho ? Nhắn gì thế?”

 

“Hỏi chúng đến tòa văn phòng .” Diêu Thương nhanh chóng trả lời Hạ Tinh Lê. Anh nhét con d.a.o khắc và điện thoại túi, nghiêng đầu hiệu cho Hạ Thanh Châu. “Đi thôi. Lát nữa cô sẽ qua đó chụp ảnh.”

 

Theo phong cách thường thấy của hệ thống, chụp ảnh là việc diễn ban đêm. Trời sáng lẽ ảnh chụp sẽ mất hiệu lực. Thời gian gấp, đêm nay họ cần nắm càng nhiều tình hình càng để nền cho ba ngày tiếp theo.

 

...

 

Tại tòa nhà hành chính

 

Quay ngược thời gian một chút, Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ đang phóng xe nhanh về phía tòa nhà hành chính ở phía Bắc khuôn viên trường. Phòng hiệu trưởng tầng bốn. Nhờ Hạ Tinh Lê dẫn đường, cả hai thẳng một mạch hề lạc.

 

Tần Hoài Vũ khỏi cảm thán: “Trong tòa nhà bao nhiêu văn phòng mà cô vẫn nhớ rõ thế? Trước đây cô tới đây ?”

 

“Không hẳn là thường xuyên, nhưng cũng tới vài .” Hạ Tinh Lê . “Hồi đó tham gia đại hội thể thao của trường, còn đại diện trường thi đấu nên khen thưởng vài . Hơn nữa với hiệu trưởng là bạn cũ, nên là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-139-pho-hieu-truong.html.]

 

“Nên là ?”

 

“Nên là thỉnh thoảng phạm sẽ hiệu trưởng gọi lên giáo d.ụ.c riêng.”

 

Đang , cô cửa phòng hiệu trưởng. Tấm biển kim loại lau sáng bóng, ngay cả kiểu ổ khóa cũng giống hệt năm xưa, như từng đổi. Cô thử vặn cửa, nhưng cửa khóa chặt, chìa thì mở .

 

“Chỗ .” Hạ Tinh Lê sang Tần Hoài Vũ. “ nhớ chức năng của phó lớp trưởng là kịp thời báo tiến độ với phía nhà trường. Có lẽ cô kích hoạt điều kiện nào đó mới chìa khóa, hoặc là…”

 

Tần Hoài Vũ trầm ngâm: “Hoặc là liên kết với văn phòng phó hiệu trưởng?”

 

trong sổ tay quái đàm cũng một vụ gọi là sự kiện phó hiệu trưởng tự sát. Mà văn phòng phó hiệu trưởng ngay gần đó.

 

nhớ gợi ý tín vật của vụ trong sổ tay là hình một cây bút.” Hạ Tinh Lê suy nghĩ. “Có lẽ là bút máy.”

 

“Bút máy…” Ánh mắt Hạ Tinh Lê sáng lên, ký ức xa xăm ùa về. “Phó hiệu trưởng trường năm đó nổi tiếng là thích bút máy. Trên túi áo ông luôn cài một cây, hàng hiệu nước ngoài, đắt tiền lắm.”

 

“Vậy phó hiệu trưởng của các cô tự sát ?”

 

“Dĩ nhiên là . Thiết lập trong ván game nhất thiết đều là chuyện thật ngoài đời, cũng là truyền thuyết đô thị của trường . Giống như bóng ma ở sân vận động phía Tây, đó chẳng là chuyện ở trường của Long Ngạo Phi ? Nó trộn lẫn đây thôi.”

 

Tần Hoài Vũ gật đầu. Cô định gọi trong danh bạ ghi là Hiệu trưởng, nhưng bên vẫn chỉ tiếng máy lạnh lẽo, thể kết nối.

 

“Vậy giờ chúng ?”

 

Như để trả lời câu hỏi, ngay đó cánh cửa văn phòng phó hiệu trưởng vốn đóng chặt bỗng mở . Cùng với ánh đèn vàng ấm áp bên trong, một đàn ông trung niên nho nhã bước .

 

Hai bên , ai nấy đều bất ngờ. Hạ Tinh Lê thốt lên: “Phó hiệu trưởng Diêm?”

 

“Hạ Tinh Lê?” Phó hiệu trưởng Diêm gọi đúng tên cô, vẻ mặt mừng sợ. “Bao nhiêu năm , cuối cùng em cũng nhớ về trường thăm chúng ?”

 

“Ơ, em là…”

 

“Ha ha, .” Ông sảng khoái vỗ vai cô. “Các em ngoài xã hội đều bận rộn cả, hiểu mà. Thấy em vẫn tràn đầy tinh thần như xưa là yên tâm . Hiệu trưởng Trương gặp em chắc chắn cũng vui lắm.”

 

Hạ Tinh Lê im lặng nửa giây, ánh mắt dời về túi áo n.g.ự.c ông: “Phó hiệu trưởng Diêm, cây bút máy quý của thầy ?”

 

“Ôi, mất .” Phó hiệu trưởng Diêm thở dài ảo não. “Vừa mất hôm qua. nghi là hiệu trưởng Trương mượn dùng, chắc ở trong phòng bà . công tác , đến ngày mới về.”

 

Hạ Tinh Lê nắm thông tin quan trọng: “Hiệu trưởng Trương ngày mới về ?”

 

.” Phó hiệu trưởng Diêm xong như sực nhớ việc gì, ông mỉm trong, quên dặn. “ còn ít tài liệu sắp xếp xong. Em cứ tiếp tục tham quan trường . Hạ Tinh Lê, cho thầy gửi lời hỏi thăm bố em nhé. Bản em cũng cố gắng lên. Nhớ lấy, em là cô gái sẽ nên chuyện lớn.”

 

Ông đợi cô đáp mà bước nhanh phòng. Cánh cửa đóng , hành lang trở về yên tĩnh, như thể đàn ông từng xuất hiện.

 

Tần Hoài Vũ ngẩn một lát, hạ giọng hỏi: “Vị thật sự là phó hiệu trưởng của các cô ?”

 

là ông , ngay cả phong cách chuyện cũng y hệt.” Hạ Tinh Lê cau mày. “ thấy quá kỳ quái ? từng thấy NPC nào trong game khớp với thế giới thực như . Ông chơi nhưng nhận , thấy loanh quanh trong tòa nhà lúc nửa đêm mà cũng chẳng thắc mắc, cứ như chuyện bình thường. Điều hợp lý ?”

 

“Ông , ma. thấy bóng của ông .” Tần Hoài Vũ do dự một chút tiếp. “ lúc nãy chúng ngang đại sảnh tầng một, tường dán ảnh hoạt động của lãnh đạo trường, ảnh phó hiệu trưởng là ông .”

 

Nói cách khác, NPC của ván game vốn là hư cấu, nhân vật thật ngoài đời, nhưng hiểu phó hiệu trưởng xuất hiện thật sự biến thành vị lãnh đạo năm xưa của Hạ Tinh Lê.

 

.” Hạ Tinh Lê lấy điện thoại nhắn tin. “Chuyện quá vô lý, chắc tìm thêm manh mối mới suy luận . Hiệu trưởng ngày mới về, chắc phòng hiệu trưởng mở ngay. Chúng qua ký túc xá nam đón Hàn Ngọc .”

 

Tần Hoài Vũ yên tại chỗ, sắc mặt dần u ám và nghiêm trọng. Cô theo Hạ Tinh Lê xuống lầu, mỗi bước như đang tính toán điều gì.

 

Cuối cùng, cô gọi đối phương : “Tinh Lê, đợi chút .”

 

Hạ Tinh Lê nghi hoặc đầu: “Sao thế?”

 

vài lời với cô.”

 

“Không thể ? Thời gian gấp lắm.”

 

, Hạ Tinh Lê vẫn bước chậm , hiệu đang . Tần Hoài Vũ đặt tay lên vai cô, thẳng mắt đối phương. Cô chần chừ một lát như hạ quyết tâm lớn.

 

“Chuyện vẻ khó tin. vốn định kéo cô , nhưng hiện tại cảm thấy lẽ cô bắt buộc tham gia .”

 

Hạ Tinh Lê kinh ngạc. Bản năng cô sinh một tia đề phòng, nhưng phần lớn vẫn là tin tưởng bạn nên tránh né.

 

“Tham gia cái gì? Đừng hù dọa chứ Hoài Vũ?”

 

“Tham gia một kế hoạch.” Tần Hoài Vũ hạ thấp giọng nhấn mạnh. “Một kế hoạch liên quan đến hệ thống Âm Thành.”

 

 

Loading...