Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 140: Kế hoạch
Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:03:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ đang phóng xe phân khối lớn rong ruổi trong khuôn viên trường. Gió đêm mỗi lúc một mạnh hơn, cả hai giảm tốc để tiện chuyện.
“Cô đối đầu với hệ thống Âm Thành ?” Hạ Tinh Lê nhận ý định của Tần Hoài Vũ, trong phút chốc thấy thể tin nổi. “Tâm trạng của cô thì hiểu, cũng thường xuyên nghĩ như . chúng còn chẳng trò chơi bắt nguồn từ , ai thao túng, thì đối kháng kiểu gì? Cho dù cô thật sự kế hoạch, thì ít nhất cũng thoát khỏi đây chứ?”
“ sẽ thoát ngoài, chỉ cần sống sót qua ván .” Tần Hoài Vũ . “Người chơi thông quan từ hai mươi ván trở lên quyền hạn tặng mảnh ghép. một vị học trưởng gom giúp gần đủ bộ mảnh ghép Hải Thành, hiện tại chỉ còn thiếu đúng một mảnh. Anh ủy thác cho đồng minh của . Đợi ván đối phương cũng vượt qua hai mươi ván, sẽ lấy mảnh cuối cùng.”
Quy tắc Hạ Tinh Lê từng Diêu Thương nhắc tới. Ban đầu cô và Diêu Thương cũng định dùng cách để đưa Hạ Thanh Châu rời khỏi trò chơi.
Cô gật đầu: “Có thể trở về thế giới thực đương nhiên là , nhưng về thì ? Vị học trưởng đó của cô cao kiến gì?”
“Gia đình bối cảnh quân đội. Thực tế, ngay từ khi trò chơi, cha nhắc tới hệ thống Âm Thành .”
Lời dứt, Hạ Tinh Lê loạng choạng một cái, chân suýt trượt khiến xe mất thăng bằng. Cô cúi giữ , kinh ngạc sang Tần Hoài Vũ: “Bối cảnh quân đội? Ý cô là hệ thống Âm Thành …”
Tần Hoài Vũ mở lời thì rõ ràng chuẩn tâm lý hết, kéo Hạ Tinh Lê cuộc, vì thế cô giấu giếm.
“Không sai. Theo lời học trưởng, hệ thống Âm Thành vốn là một hệ thống tuyệt mật do quân đội thiết kế để sàng lọc nhân tài đặc biệt. Không ngờ chương trình cốt lõi trong nội bộ tiết lộ, một tổ chức ngoại bang lợi dụng, cải tạo thành trò chơi hại như bây giờ. Mục đích của chúng là phá hoại trật tự xã hội sẵn , gây biến động.”
Dù Hạ Tinh Lê bình thường thông minh đến , lúc đầu óc cô cũng như một lúc. Cô im lặng hồi lâu thử hỏi: “Cô mới đột ngột quyết định kéo kế hoạch đúng ? Nghĩa là chuyện gì đó xảy khiến cô kiên định hơn. chỉ nghĩ đến phó hiệu trưởng Diêm.”
“Cô cũng thấy đó. Phó hiệu trưởng Diêm là một NPC nên xuất hiện trong ván game . Thực tế là âm thầm sửa đổi nội dung trò chơi ở những chi tiết nhỏ, ảnh hưởng đến tiến trình chung để tránh tổ chức ngoại bang nghi ngờ, nhưng thể dùng để cảnh báo cho một chơi trong game.”
Hạ Tinh Lê nhớ những gì xảy . Phó hiệu trưởng Diêm gần như chỉ chuyện với cô, dường như để ý Tần Hoài Vũ cạnh, hơn nữa lúc cuối còn cố ý dặn một câu.
“Hạ Tinh Lê, gửi lời hỏi thăm cha em nhé, bản em cũng cố gắng lên. Nhớ lấy, em là cô gái sẽ nên chuyện lớn đấy.”
Tại hỏi thăm cha cô? Còn nữa, “ chuyện lớn” là chuyện gì?
Sống lưng Hạ Tinh Lê lạnh toát: “Đây là cố ý ám chỉ ? Chẳng lẽ họ theo dõi cha ?”
“Không thể dùng từ theo dõi . Hơn nữa, những chơi nhận gợi ý trong game là những quân đội lựa chọn, chứ tổ chức ngoại bang. Cô thể yên tâm.”
“Thế thì gì khác ?”
Tần Hoài Vũ kiên nhẫn giải thích: “Để đập tan âm mưu và giành quyền kiểm soát hệ thống Âm Thành, quân đội thể trực tiếp thông báo cho công chúng. Họ chỉ thể âm thầm tìm kiếm những công dân địa vị xã hội nhất định, hoặc thực lực tổng hợp mạnh, để cùng phá cục.”
Vì độ tuổi tham gia trò chơi Âm Thành giới hạn từ mười tám đến ba mươi tám tuổi, nên sẽ những thể hỗ trợ quân đội về tài lực hoặc kỹ thuật từ bên ngoài. Còn con cái họ, tức là những đủ điều kiện tham gia trò chơi, sẽ tuyển chọn game, chờ phối hợp “trong đ.á.n.h , ngoài đ.á.n.h ”.
Tần Hoài Vũ đó chuyện với Hạ Thanh Châu, Hạ Tinh Lê vô tình nhắc tới. Cô nhận cha của hai em nhà họ Hạ thật sự địa vị xã hội nhất định. Thêm đó, phó hiệu trưởng Diêm xuất hiện như một tín hiệu nhắc nhở dành riêng cho Hạ Tinh Lê, cô cuối cùng xác nhận rằng Hạ Tinh Lê chính thức chọn.
“ nghĩ nếu cơ hội ngoài, cô nên hỏi cha về chuyện . Đại khái là họ cũng nhận thông báo từ phía quân đội .”
Tiếng gió rít bên tai. Hạ Tinh Lê thẳng phía , hình dáng ký túc xá nam dần hiện rõ. Cuộc trò chuyện chỉ vài phút nhưng lượng thông tin quá lớn, khiến cô nhất thời sắp xếp lời thế nào. Cuối cùng cô chỉ hỏi Tần Hoài Vũ một câu.
“Vậy học trưởng của cô ? Tại ván lập đội với cô? Theo lời cô , mới là nhân vật trung tâm của kế hoạch mà.”
“Anh c.h.ế.t .”
“… Cái gì?”
“ là học trưởng c.h.ế.t .” Mái tóc dài của Tần Hoài Vũ gió đêm thổi rối tung. Hốc mắt cô đỏ hoe, nước mắt như chực trào nhưng giọng vô cùng bình tĩnh. “Ở ván nữa, c.h.ế.t trong cơ quan cổ mộ để cứu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-140-ke-hoach.html.]
Cô và học trưởng quen mười năm, hai năm yêu xa khi ở nước ngoài, năm năm ở hai thành phố khác . Họ luôn giữ liên lạc nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè, từng bước qua ranh giới. Cô kiêu ngạo, giỏi bày tỏ tình cảm. Đến lúc vĩnh biệt, cô mới đàn ông luôn dịu dàng mỉm cũng thật sự yêu , nhưng cứ nghĩ cô trong lòng nên mấy năm liền dám .
Vì dám , nên bỏ lỡ cả quãng đời còn .
c.h.ế.t yên nghỉ, sống vẫn tiếp tục tới. Cô sẽ thành sứ mệnh, đập tan âm mưu, đưa hệ thống trở quỹ đạo và đưa những vô tội cuốn trò chơi trở về thực tại.
“Học trưởng mang theo nhiệm vụ trò chơi, sớm chuẩn tâm lý hy sinh. Bây giờ , đến lượt tiếp sức.”
Xe dừng cửa ký túc xá nam. Hạ Tinh Lê cân nhắc hồi lâu, cuối cùng lời chỉ đọng thành một câu: “Chia buồn với cô. Những gì cô , hiểu.”
“Vậy cô…”
“Khi thứ sẵn sàng, sẵn sàng tham gia kế hoạch .”
Tần Hoài Vũ như trút gánh nặng, vẻ mặt hiện niềm vui vì lầm . Cô hạ giọng nhấn mạnh: “Kế hoạch nguy hiểm. từng nghĩ kết cục của học trưởng lẽ cũng sẽ là kết cục của chúng . Cô sợ ?”
“Ai mà chẳng sợ c.h.ế.t?” Hạ Tinh Lê sải bước ký túc xá, thản nhiên . “ nghĩ mà xem, nếu giải quyết tận gốc thì cứ ở trò chơi mãi. Ra ngoài chừng lúc nào cũng bắt . Lúc đó ai cũng c.h.ế.t. Thà đ.á.n.h cược một ván còn hơn.”
“Nếu điều kiện, khi kế hoạch chính thức thực hiện, cô thể triệu tập thêm một chơi từng tham gia cùng ván với chúng ? Chúng cần viện trợ từ cả bên trong lẫn bên ngoài.”
“Được thì , nhưng chuyện quyết định là xong. Người chắc đồng ý với .”
Tần Hoài Vũ khẽ : “Họ sẽ đồng ý thôi. Dù cô cũng sức hút, dễ khiến tin phục. Ván game chính là minh chứng, và bé Hàn Ngọc cũng là ví dụ rõ nhất.”
“Tự dưng nhắc đến Hàn Ngọc gì!” Hạ Tinh Lê thở dài. “Tính cách Hàn Ngọc bốc đồng, khi chắc chắn đến phút cuối thì chuyện thể cho .”
“Được, chừng mực thế nào đương nhiên do cô tự nắm.”
Vì nhiệm vụ của Hàn Ngọc là đến phòng 404 ký túc xá nam để thu hồi bộ cặp sách của học sinh nội trú, nên cả hai xác định mục tiêu rõ ràng, thẳng lên tầng bốn. Không ngờ mới lên đến tầng ba, Hạ Tinh Lê tiếng bước chân dồn dập. Cô ngẩng đầu, thấy Hàn Ngọc đang đeo bốn chiếc cặp vai, hớt hải chạy xuống.
Hai bên chạm mặt, cô tiện tay nhấc máy ảnh lên, chụp Hàn Ngọc một tấm. Cặp sách đeo lên thế , tính là thành một phần công việc chứ?
“Được , xong một tấm công việc ngoài lề.” Cô hiệu cho Hàn Ngọc gần. “Thế nào, thuận lợi chứ?”
Hàn Ngọc thấy cô, trong mắt thoáng hiện vui mừng. câu hỏi xong, sắc mặt u ám.
“Không… thuận lợi, nhưng cũng trong… dự tính.”
Hạ Tinh Lê hiểu ý ngầm, lo lắng nhíu mày: “Giữa chừng xảy chuyện gì ? Có thương ?”
“Không thương.”
“Không thương thì …”
“ mà… c.h.ế.t một .”
Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ lập tức kinh hãi đồng thanh: “C.h.ế.t một ?”
Hàn Ngọc gật đầu, chỉ chiếc huy chương cổ áo. Ở đó, ngôi mạ vàng chỉ còn hai cái.
“Năm phút , trong ký túc xá bốn con quỷ… chúng vặn gãy cổ .”