Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 143: Ban ngày u ám

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:33:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi rời khỏi phòng tranh, Hạ Thanh Châu và Diêu Thương vẫn cùng đường để đến tòa nhà văn phòng khu cũ.

 

Tòa nhà văn phòng khu cũ lẽ là công trình lâu đời nhất của trường Thanh Hòa. Suốt những năm qua, trường nhiều tu sửa nhưng bao giờ đụng đến tòa nhà . Ngay cả những ngày mở cửa cho khách tham quan, trường cũng cho phép du khách tùy tiện lai vãng quanh đây.

 

Bởi , phạm vi trăm mét quanh tòa nhà trông vô cùng hoang vu. Cây cối ai cắt tỉa nên mọc um tùm, bừa bãi. Nhiều viên gạch xuất hiện những vết nứt li ti, cỏ dại chen chúc mọc lên từ các kẽ hở.

 

Bậc thang tòa nhà phủ một lớp rêu xanh ẩm ướt dày, giẫm lên khá trơn. Cánh cửa gỗ từ lâu gió cát và nước mưa bào mòn đến mức méo mó, mạng nhện giăng kín các góc. Chưa kịp gần ngửi thấy mùi ẩm mốc nồng nặc.

 

Hạ Thanh Châu hỏi: “Tòa nhà đây rốt cuộc xảy chuyện gì? Sự kiện ‘đàn chị áo đỏ ở tòa nhà cũ’ trong sổ tay là truyền thuyết của trường các ?”

 

.” Diêu Thương gật đầu. “Năm đó một đàn chị lớp 12 vì chuyện gia đình mà trầm cảm, ở trường bạn học bắt nạt. Sau đó, cô giáo viên chủ nhiệm động viên nên hạ quyết tâm sẽ hát một bài trong buổi liên hoan trường. Kết quả, bộ lễ phục do giáo viên tặng nhóm bắt nạt tạt sơn đỏ ngay giờ lên sân khấu. Đó là giọt nước tràn ly.”

 

“Trời đất, đều là học sinh với kẻ ác độc như thế. Rồi đó thì ?”

 

“Sau đó, đàn chị đ.â.m c.h.ế.t ba kẻ cầm đầu nhóm bắt nạt, mặc bộ lễ phục giáo viên tặng và treo cổ tự sát ngay trong tòa nhà .”

 

Hạ Thanh Châu sững hồi lâu, thở dài. “Nói thể lệch lạc, nhưng dù kết cục của đàn chị đáng tiếc, thì ít nhất cũng kéo theo bọn bắt nạt. Còn hơn là tự sát một cách nhu nhược.”

 

“Ừm, chỉ tội cho giáo viên chủ nhiệm của cô . Cô quan tâm đàn chị như hiền, tin xong cũng sang chấn tâm lý, xin nghỉ hơn nửa năm mới dạy tiếp.”

 

Trước khi đẩy cánh cửa , Hạ Thanh Châu vẫn đang suy tư. “Tín vật của tìm , còn tín vật của vẫn tìm ở . dự cảm, tín vật lẽ liên quan đến vị giáo viên chủ nhiệm , vì đàn chị lúc sống kính trọng cô , ngay cả khi tự sát cũng mặc bộ lễ phục đó.”

 

“Hình dạng tín vật của trong sổ tay là gì, còn nhớ ?”

 

“Không nhớ , mà là nó kỳ quái quá. hình dung , cũng liên tưởng nổi đó là thứ gì.”

 

“Vậy thì tìm cảm hứng xem.”

 

Diêu Thương xong liền bật chiếc đèn pin mang từ phòng tranh . Đèn pin trong danh sách đạo cụ kho hàng nên thể dùng tự do.

 

Hai chính thức bước tòa nhà văn phòng khu cũ. Bên trong tối đen, gần như thấy gì. Ánh trăng bên ngoài cây cối che gần hết, họ chỉ thể dựa ánh đèn pin yếu ớt để đường. Lớp sơn tường bong tróc gần như sạch, những thứ thể dọn đều dời . Chỉ còn vài bộ bàn ghế hỏng và những cuốn sách giáo khoa cũ bỏ từ lâu, trông như một phế tích sắp phá dỡ.

 

Hạ Thanh Châu hạ giọng hỏi: “Cậu quen nơi ? Biết dụng cụ vệ sinh để ở ?”

 

“Không quen.” Diêu Thương thật. “Trước đây dụng cụ vệ sinh để ở đây. Đây vốn là tòa nhà bỏ hoang, học sinh bình thường chẳng ai rảnh mà đến.”

 

Mùi ẩm mốc quá nặng, hai che mũi miệng, rảo bước tìm khắp tầng một. Cuối cùng họ cũng gặp may. Trong một văn phòng sâu nhất hành lang, họ tìm thấy dụng cụ vệ sinh theo yêu cầu, gồm chổi, hốt rác, thùng nước, giẻ lau và cây lau nhà.

 

Căn phòng đó giống nơi chứa đồ tạp vụ, nhiều dụng cụ tương tự nhưng bẩn thỉu. Hạ Thanh Châu đành chọn vài món sạch nhất mang .

 

“Có thùng với cây lau , nhưng còn tìm nước. Tòa nhà chắc cắt nước lâu nhỉ?”

 

Diêu Thương chỉ về một hướng. “Vừa nãy lúc thấy nhà vệ sinh, đó tìm vòi nước xem.”

 

“Được.”

 

khi nhà vệ sinh, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên. Gián và chuột chạy loạn, vòi nước thì nổi một giọt. Quả nhiên cắt nước từ lâu.

 

Trong tình thế đó, Hạ Thanh Châu đề nghị xuống tầng hầm xem , vì đó mới là nơi cần dọn dẹp thật sự.

 

Cầu thang trong tòa nhà bằng gỗ, nhiều chỗ nối lỏng. Mỗi bước giẫm lên đều phát tiếng kẽo kẹt rợn , nhất là giữa đêm khuya yên ắng.

 

Đang , Hạ Thanh Châu bỗng dừng . Anh hạ giọng hỏi Diêu Thương: “Sắp đến tầng hầm ?”

 

“Chưa.” Diêu Thương cũng nhận bất thường. “Cầu thang dài quá, cảm giác mãi thấy điểm dừng.”

 

Chơi game lâu , cả hai đều kinh nghiệm. Thường tình huống nghĩa là họ gặp “ma dẫn lối”, kiểu vòng thoát . Nữ quỷ ẩn trong tòa nhà đêm nay dường như định để họ tìm thấy tầng hầm.

 

Diêu Thương thêm vài bậc, thấy Hạ Thanh Châu phía theo kịp, đang định đầu hỏi thì Hạ Thanh Châu gắt gao ngăn .

 

“Đừng đầu. Cậu cứ yên đó, đừng nhúc nhích.”

 

“Anh thế?”

 

Hạ Thanh Châu bất đắc dĩ khổ. “Không gì, chắc đàn chị treo cổ mệt quá, leo lên vai để tâm sự vài câu.”

 

Vừa dứt lời, cả Hạ Thanh Châu một sợi dây thừng kéo dựng lên, treo ngược lên trần nhà. Một tiếng rắc ghê vang lên vì cổ siết gãy. Đầu và cánh tay buông thõng xuống, nhanh chóng lịm , còn động tĩnh.

 

...

 

Nhóm bốn của Hạ Tinh Lê thực tế tới từ sớm, nhưng một sức mạnh vô hình chặn ngoài tòa nhà văn phòng khu cũ. Dù cố thế nào họ cũng đẩy nổi cánh cửa.

 

Mãi đến khi một chùm sáng lóe lên từ phía trong, ngay giây cửa đẩy mạnh , suýt tông trúng Hàn Ngọc đang . Cùng lúc đó, Hạ Thanh Châu thấy Hàn Ngọc, giật theo phản xạ mới kịp hiểu .

 

“Trời, các đến từ bao giờ thế?”

 

“Vừa mới đến thôi, nhưng nên đợi ngoài .” Hạ Tinh Lê liếc nhanh huy chương cổ áo và Diêu Thương, thấy cả hai đều thiếu một ngôi , cô kìm thở dài. “Xem các cũng chẳng suôn sẻ gì.”

 

“Đâu chỉ suôn sẻ, là quá đen.” Hạ Thanh Châu bực bội xoa cổ. “Cậu thì đám tượng thạch cao bay ở phòng tranh b.ắ.n nát , còn thì năm phút treo cổ trần tòa nhà . Em bảo t.h.ả.m ?”

 

Khổng Toàn ở bên cạnh bụng an ủi. “Không Hạ, nãy em còn một đám tù nhân xé xác đây .”

 

Long Ngạo Phi giật nảy, vội ngăn cô . “Thôi thôi, đừng nữa. Sức chịu đựng tâm lý của cô cũng mạnh quá đấy.”

 

Hạ Tinh Lê cau mày Diêu Thương. “Rốt cuộc chuyện gì xảy ?”

 

“Nói ngắn gọn là gặp ma dẫn lối trong tòa nhà, mãi cầu thang mà xuống tầng hầm.” Diêu Thương hất hàm về phía Hạ Thanh Châu. “Mãi đến khi treo cổ, ảo giác mới giải. tầng hầm khóa, tìm chìa mới .”

 

Hạ Thanh Châu gật đầu. “Vì tụi dám liều nữa. Dù mới là đêm đầu tiên, định về phòng học bàn với xem manh mối mới .”

 

“Nhiệm vụ của vẻ khó đấy.” Hạ Tinh Lê trầm tư. “Anh trai, khi treo cổ, phát hiện gì bất thường ?”

 

“Bất thường thì nhiều.” Hạ Thanh Châu . “Lúc đó nữ quỷ áo đỏ ghé sát tai , còn chuyện với nữa.”

 

“Nó gì?”

 

“Nó cứ hu hu, lẩm bẩm gì đó như ‘Món quà cô Chu tặng hỏng ’. Sau đó nó đổi giọng, hằn học hỏi ‘Người như thể lau sạch hiện trường ?’.”

 

“Rồi nữa?”

 

“Rồi nó treo cổ luôn, cũng chẳng hiểu đắc tội gì nó.”

 

Hạ Tinh Lê vỗ vai coi như an ủi. “Không . Không chỉ thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của ai cũng vấn đề cả. Về phòng học cùng bàn.”

 

lúc đó, ba chiếc xe máy lao tới, là Tần Hoài Vũ, Chung Thư Ngọc và Dương Tĩnh. Nhóm chín đông đủ. Hạ Tinh Lê theo thói quen kiểm tra huy chương, thấy Chung Thư Ngọc thiếu một , còn Dương Tĩnh vẫn đủ ba .

 

“Hoài Vũ, cô chụp ảnh công việc ngoài lề ở thư viện chứ?”

 

“Rồi.” Tần Hoài Vũ đáp. “Lúc đến thư viện, cô Chung đang hướng dẫn một học sinh NPC ngâm thơ. tưởng thuận lợi, ai dè chụp xong thì cô Chung …”

 

dừng , rõ ràng vẫn khó tin. Chung Thư Ngọc bình tĩnh tiếp lời. “Nữ sinh đó chắc do áp lực học quá lớn, thức đêm ôn liên tục nên đột tử. Nó bắt tớ ở giúp nó học thuộc thơ, tớ đồng ý. Trong lúc đó, tớ thấy trong sách giáo khoa của nó kẹp một chiếc thẻ đ.á.n.h dấu sách, đúng là tín vật sổ tay yêu cầu. Tớ định nhân lúc nó chú ý lấy , nhưng chạm phát hiện, đó nó dùng bút chì đ.â.m xuyên cổ họng tớ.”

 

Hạ Tinh Lê khẽ gật đầu, sang hỏi Dương Tĩnh. “Ông chủ, theo thì đêm nay gần như ai nhiệm vụ cũng mất một mạng. Vậy mà vẫn còn nguyên ba ngôi , lợi hại thật.”

 

Dương Tĩnh tự hào giơ ngón cái. “Không ngờ tới chứ gì. Anh hơn mười tên ‘ bóng rổ’ đuổi khắp tòa nhà mà chúng đuổi kịp, hơn nữa còn sắp xếp xong hết thiết cần thiết nữa.”

 

Long Ngạo Phi tò mò. “Người bóng rổ là cái thứ gì ?”

 

“Là loại sinh vật kỳ quái, cổ mọc quả bóng rổ, nhưng tay ôm cái đầu của chính . Chúng mặc đồng phục, đầy máu, coi cái đầu như bóng rổ, dẫn bóng điên cuồng đuổi theo . Chú tưởng tượng nổi . Cả tòa nhà vang tiếng đập bóng.”

 

“Không dám tưởng tượng.” Long Ngạo Phi rùng . “ chắc chắn quá siêu, đúng là kiện tướng chạy bền.”

 

Lúc năm giờ sáng. Hạ Tinh Lê về phía chân trời, thấy mây nhạt màu, lộ những tia sáng mờ. Bình minh sắp tới.

 

“Đêm nay tạm thế . Chúng về phòng học lớp 11/9 nghỉ và chỉnh đốn , ban ngày sẽ bàn kỹ hơn.”

 

Chín đạp xe về khu giảng dạy. Không ai thêm câu nào, ai nấy leo lên bàn học ngủ . Sau một đêm lăn lộn, tất cả đều mệt rã rời.

 

Khi họ lục tục tỉnh dậy thì trời gần trưa. Diêu Thương vốn ngủ nông, mới nghỉ hai tiếng tỉnh. Anh Hạ Tinh Lê bên cạnh một cái, khẽ khàng dậy để cô thức giấc. Anh khoác áo đồng phục ngoài. Một lúc , tiếng bước chân phía , đầu thấy Hạ Thanh Châu đang theo.

 

“Anh lén lút định gì thế?”

 

lén lút á?” Hạ Thanh Châu tức đến trợn mắt. “ còn định hỏi , đang ngủ mà mỗi trò đặc biệt, định ?”

 

“Không ngủ , định căng tin xem gì ăn uống , mang về phòng học.”

 

Hạ Thanh Châu thoáng ngẩn, rõ ràng thuyết phục. “Căng tin trường vẫn mở cửa ?”

 

“Đêm qua ngang qua thấy nó vẫn ở vị trí cũ. Nếu mở cửa thì tìm cách trèo .”

 

“Được, cùng, xem cà phê đồ uống gì , vài chai.”

 

Thế là hai thống nhất, cùng đạp xe đến căng tin mua đồ. Hệ thống Âm Thành đúng như tên gọi, trong các ván game hiếm khi nắng , lúc nào cũng u ám, mây đen phủ kín khiến nghẹt thở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-143-ban-ngay-u-am.html.]

Đến nơi, cửa căng tin khóa chặt. Hạ Thanh Châu nhớ đến kỹ năng của em gái, nghĩ nếu Hạ Tinh Lê ở đây chắc bẻ khóa trong nháy mắt. mỗi cách riêng. Diêu Thương bẻ khóa, nhưng giỏi dùng bạo lực giải quyết. Anh dùng áo đồng phục quấn c.h.ặ.t t.a.y tung một cú đấm, đập vỡ kính cửa sổ bên hông căng tin.

 

Diêu Thương mặc áo, bình tĩnh hiệu cho Hạ Thanh Châu. “Xong , .”

 

“Trời, thế là phá hoại của công đấy nhé?”

 

“Ở thực tại thì tuân thủ pháp luật, chứ trong trò chơi thì một cái cửa sổ đáng gì. Anh uống cà phê nữa ?”

 

Hạ Thanh Châu đầy kỳ quái. “Cậu đừng thế, như vì uống cà phê nên mới đập kính .”

 

“Tất nhiên .” Diêu Thương . “ tìm cho A Lê loại nước ngọt nho xanh nhãn hiệu cũ.”

 

“Nước ngọt nho xanh?”

 

“Ừ. Không nhãn lớn, năm đó cũng ít nơi bán, ngừng sản xuất. Cô tiếc mãi.”

 

Hạ Thanh Châu trèo qua cửa sổ trong, Diêu Thương bằng ánh mắt khó diễn tả, vi diệu. Không còn là cảnh giác phản cảm thường thấy, mà là một kiểu đ.á.n.h giá nghiêm túc.

 

Anh : “Đôi khi nghĩ , hiểu sở thích hồi trẻ của Lê Lê đúng là kém một chút.”

 

“Lúc đó đang học đại học, mà lo cho cô .”

 

“Cậu đúng là giỏi nhớ những chi tiết nhỏ.”

 

“Chính xác hơn là, chỉ giỏi nhớ những chi tiết về cô .”

 

nghĩ tới , cho dù hai nối tình xưa, thì ngọn lửa đó cũng chỉ thể cháy trong trò chơi thôi, vì hai thể ở đây cả đời.” Hạ Thanh Châu lời khó , nhưng vẫn . “Cậu cũng rõ, hai ở thực tại hợp . Nếu cứ gượng ép ở bên , hy sinh sẽ chỉ là Lê Lê. Cô bỏ phần tự do của chính .”

 

Diêu Thương chậm rãi tìm dọc các kệ hàng. Anh đầu , nhưng im lặng lâu. Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng điều đè nặng suốt bốn năm. Đứng lúc trai của yêu, cho rằng đây là thời điểm thích hợp nhất để câu trả lời muộn.

 

“Hạ Thanh Châu.” Anh gọi thẳng tên đối phương. “Trước khi khuyên từ bỏ, cũng nên cho , năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì ?”

 

“Chuyện gì?”

 

“Năm đó A Lê giải thích gì chia tay . Sau đó cả nhà các nhanh chóng rời Chiếu Thành, cắt đứt liên lạc với cả những bạn nhất, như thể bốc khỏi đời. luôn tự hỏi, sự căm ghét dành cho chân thực đến , và ban đầu A Lê cũng nhắc chuyện cũ, là do Diêu Kiến Hùng gì đó ?”

 

Hạ Thanh Châu cúi đầu vặn nắp chai cà phê, lắc đầu lạnh. “Có thì liên quan gì. Đó là cha ruột của , tình m.á.u mủ sâu như thế, dứt bỏ . Cả đời cũng thoát khỏi ông , nhiều vô ích.”

 

.”

 

nhắc.”

 

“Coi như cầu xin .”

 

Hạ Thanh Châu im lặng. Rồi thở dài. “Thôi . Thực cũng chẳng gì ghê gớm. Chỉ là năm đó chịu về Diêu gia, Diêu Kiến Hùng điều tra quan hệ giữa và Lê Lê. Ông cho rằng Lê Lê là vật cản đường cho tiền đồ của , nên nhổ cái gai .”

 

Sắc mặt Diêu Thương lạnh dần. “Ông gì?”

 

“Ông Lê Lê trọng tình cảm, nên tay từ nhà chúng . Năm đó ở trường, liên tục nhận thư đe dọa nặc danh, dọa đến tính mạng. Cha suýt gặp t.a.i n.ạ.n phim trường do ông sắp đặt, công việc phá nghiêm trọng. Mẹ là vận động viên giải nghệ, lúc đó huấn luyện viên đội tỉnh, vu khống bôi nhọ danh dự, suýt tổ chức sa thải.”

 

“Lúc đó cả nhà đều nghĩ nên tạo áp lực cho Lê Lê, nên ban đầu giấu con bé, âm thầm chịu sự quấy nhiễu một thời gian dài. Diêu Kiến Hùng càng ngày càng quá quắt. Ông đích tìm Lê Lê, rằng nếu cắt đứt với , thì chỉ nhà, mà tất cả bạn bè liên quan đến con bé cũng sẽ phá nát cuộc sống và công việc. Ông xa lánh, c.h.ế.t về mặt xã hội.”

 

“Còn cả nữa. Người c.h.ế.t yên nghỉ nhiều, nhưng lúc đó bà cũng lén tìm Lê Lê. Bà lóc, khuyên Lê Lê buông tha cho , đừng cản đường kế thừa gia nghiệp và tương lai xán lạn. Bà còn nếu Lê Lê chia tay thì chính là ích kỷ, là ác, là ép bà con đường c.h.ế.t.”

 

Hạ Thanh Châu kể đến đây thì giọng bắt đầu phẫn nộ.

 

“Nhà tuy tệ nhưng cũng chỉ là gia đình bình thường, so với loại tư bản quyền thế như Diêu Kiến Hùng. Ông triệt ai chẳng dễ như trở bàn tay. Với một đứa trẻ trách nhiệm như Lê Lê, liệu con bé dám đ.á.n.h cược cả nhà và bạn bè để tiếp tục yêu . Chưa kể nữa. Lê Lê tôn trọng bà , mà bà dùng đạo đức để ép. Bà nắm đúng chỗ mềm lòng của Lê Lê.”

 

“Diêu Thương, Lê Lê luôn năm đó của , nhưng gia đình gì. Tất cả chuyện đều vì . Cậu nhượng bộ, Lê Lê buộc nhượng bộ. Lúc đó nó chia tay thì còn gì nữa. Dù nó giỏi đến , liệu bảo vệ nổi hết . Nó chỉ một lựa chọn. Và khi hai về thực tại, nó vẫn chỉ một lựa chọn. Vậy hai ở bên kiểu gì. Chỉ cần Diêu Kiến Hùng còn sống, hai cả đời cũng thể đến với .”

 

Nói xong, Hạ Thanh Châu uống cạn chai cà phê ném vỏ chai tường, phát một tiếng bốp khô khốc.

 

Diêu Thương cuối cùng cũng tìm thấy chai nước ngọt nho xanh nhãn hiệu cũ. Vẫn là thứ đó, nhưng tâm trạng còn như thời niên thiếu . Cảnh còn, mất, chỉ đến thế. Mắt đỏ hoe nhưng rơi lệ, chỉ im lặng.

 

xin .” Anh thì thầm. “ xin .”

 

Năm đó cứ tưởng từ chối xong thì Diêu Kiến Hùng sẽ bỏ cuộc. Anh cứ tưởng sẽ hiểu, rằng dù về Diêu gia, vẫn thể tự tạo tương lai. Diêu Kiến Hùng từng định buông tha. Người đàn ông đó yêu , thậm chí còn coi thường , chỉ vì một lý do nào đó khiến ông thể thêm con, nên mới cần , đứa con riêng duy nhất, kế thừa để duy trì vinh quang xí nghiệp, bộ mặt cho Diêu thị, biến thành một cỗ máy hào môn hảo.

 

Mẹ yêu ?

 

Có.

 

tình yêu đó trộn quá nhiều chấp niệm. Dù là đòn roi mắng nhiếc khi còn nhỏ sự ép buộc tuyệt vọng khi trưởng thành, điều bà ưu tiên bao giờ là nguyện vọng thật của . Bà cuộc sống phú quý, nên nhất định . Chỉ cần giành gia sản của Diêu Kiến Hùng, bà mới coi như thua, mới coi như thắng vợ cả mất sớm, mới coi như trả thù Diêu Kiến Hùng. Bà thà c.h.ế.t để trói lồng sắt, bắt con đường thấy ánh mặt trời.

 

Suốt những năm qua, luôn hỏi Hạ Tinh Lê một câu. Hỏi cô vì từ biệt, vì rời bỏ ngoảnh . Thực nên đoán sự thật từ lâu, chỉ là tự lừa , thừa nhận. Đời nát đến mức khiến cô chịu bao uất ức vô cớ, lấy tư cách gì mong cô mãi kiên định yêu . Cô tận tình tận nghĩa . Đến giờ cô hận , là vì cô quá lương thiện.

 

Hạ Thanh Châu đôi khi thấy lòng trắc ẩn của xuất hiện thật đúng lúc. Ví dụ như lúc , Diêu Thương xin , nỡ thêm lời nặng. Trước đây luôn nghĩ, Hạ Tinh Lê yêu ai cũng , lớn nhỏ, giàu nghèo, hướng nội hướng ngoại đều quan trọng, chỉ cần bối cảnh sạch sẽ, khiến cô vui và lo âu là . Người đó thể là Diêu Thương. trớ trêu ở chỗ, luôn nhận hợp với Hạ Tinh Lê nhất, chỉ thể là Diêu Thương.

 

Yêu là thật.

 

Và chính vì yêu nên họ mới tác chiến ăn ý trong trò chơi t.ử thần , mới dũng khí sợ c.h.ế.t. Hạ Thanh Châu đành bất lực, tiện tay vơ cái túi nilon trong căng tin, bắt đầu nhét đồ .

 

“Coi như , tới tới đó.” Anh lầm bầm. “Chẳng cần tu thành chính quả , tóm ở đây cứ sống thẹn với lòng là . Hai tùy duyên . Sau can thiệp nữa.”

 

Diêu Thương dừng , định gì đó nhưng kịp, thì ngay giây nhảy qua cửa sổ căng tin , suýt đ.â.m sầm Hạ Thanh Châu.

 

“Ôi chà.” Hạ Tinh Lê vững, liếc hai . “Em bảo mà, hai chứ. Quả nhiên là ở đây.”

 

Hạ Thanh Châu cũng giật . “Sao em tụi ở đây?”

 

“Hôm qua em lẩm bẩm , nếu trường học vẫn là dáng vẻ năm đó, thì căng tin chắc chắn vẫn còn loại nước nho xanh ngừng sản xuất.” Hạ Tinh Lê xong liền nghi hoặc. “Vừa nãy tỉnh dậy thấy Diêu Thương , em đoán tìm nước ngọt cho em.” Rồi cô hỏi tiếp. “ , em ngoài cửa sổ bảo can thiệp. Anh can thiệp cái gì?”

 

Hạ Thanh Châu ngẩn hai giây. “Anh can thiệp chuyện hai đứa tự do yêu đương nữa.”

 

Nói xong, nhanh chóng quanh kệ hàng một vòng, xách theo hai túi đầy đồ ăn vặt và đồ uống, rời khỏi căng tin .

 

“Hai đứa cứ tâm sự , về phòng học giao hàng đây.”

 

“Anh trai em uống nhầm t.h.u.ố.c ?” Hạ Tinh Lê theo, ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô sang Diêu Thương. “Có hai chuyện gì lưng em ?”

 

Diêu Thương đưa chai nước nho xanh cho cô, bình tĩnh đáp: “Anh với thì gì để chứ.”

 

“Thật ?”

 

“Thật.”

 

Hạ Tinh Lê định truy nữa, vì cô việc quan trọng hơn. lúc Hạ Thanh Châu chủ động rời , đây là cơ hội để hai riêng.

 

lúc, em việc bàn với . Chuyện tạm thời thể cho trai em .”

 

Diêu Thương thì đoán phần nào. “Về chuyện trở thực tại ?”

 

“Một phần là thế, nhưng phần lớn là về chuyện của chúng khi ở trong trò chơi .”

 

“Em , .”

 

Tiếng xì nhỏ vang lên khi Hạ Tinh Lê vặn nắp chai nước ngọt. Cô im lặng vài giây như để cân nhắc.

 

“Tần Hoài Vũ đêm qua chia sẻ với em một kế hoạch. Đó là kế hoạch cứu vãn hệ thống. Nói đơn giản là hệ thống Âm Thành vốn nên như thế , nó một tổ chức ngoại bang lợi dụng, khiến nhiều vô tội cuốn . cũng một chơi quân đội tuyển chọn để nội ứng, phối hợp từ bên trong nhằm giành quyền kiểm soát hệ thống.”

 

Diêu Thương hiểu ngay. “Ý em là, thể hai đứa cũng trong danh sách chọn?”

 

“Đêm qua ở tòa nhà hành chính, em gặp phó hiệu trưởng Diêm của trường . Theo lẽ thường, NPC trong trò chơi nên trùng khớp với thực tại, mà ông nhận em.” Hạ Tinh Lê . “Theo phân tích của Hoài Vũ, đây là cuộc đấu trí giữa thực tại và trò chơi. Có bên ngoài trò chơi đang gửi tín hiệu nhắc nhở em.”

 

từng gặp tình huống tương tự.”

 

Hạ Tinh Lê gật đầu. “Thực em cũng thấy là trường hợp ngoài ý . Vì Hoài Vũ quân đội chiêu mộ nhân vật xã hội, hoặc là cung cấp hỗ trợ tài chính, hoặc là đưa con cái chi viện, thường chỉ chọn một. Diêu Kiến Hùng tiềm lực tài chính khổng lồ, chắc chắn ông sẽ quyên tiền chứ đời nào đưa trò chơi.”

 

Câu như tia sét kéo bật một vài ký ức trong Diêu Thương. Những chi tiết từng để ý, lúc bỗng liên kết kỳ lạ với hiện tại.

 

Anh trầm giọng hỏi . “Em cho rằng Diêu Kiến Hùng quyên tiền cho quân đội ?”

 

“Em cũng chỉ suy đoán thôi. Ông giàu nhất Chiếu Thành, tên trong danh sách danh nhân cả nước. Chuyện lớn liên quan định trật tự xã hội như thế, ông ngoài cuộc . Dù ông thì sớm muộn cũng sẽ tìm đến.”

 

“Em đúng, sẽ tìm đến ông .” Diêu Thương . “ lẽ chỉ phía quân đội.”

 

Hạ Tinh Lê sững , lập tức hiểu ẩn ý, sắc mặt khẽ đổi. “Ý là tổ chức ngoại bang đang thao túng hệ thống Âm Thành hiện nay cũng tìm đến Diêu Kiến Hùng?”

 

“Khoảng một năm , Diêu Kiến Hùng thật sự tiếp xúc với một ngoại quốc rõ danh tính. Anh tình cờ phát hiện, nhưng vì lười quan tâm nên điều tra sâu.” Diêu Thương . “Bây giờ nghĩ , những đó tuyệt đối đối tác kinh doanh bình thường.”

 

“Nội dung cụ thể họ chuyện là gì, ?”

 

“Anh chỉ kịp một câu.” Diêu Thương đáp. “Có kẻ dùng tiếng Anh với Diêu Kiến Hùng rằng: Đây sẽ là khoản đầu tư vĩ đại nhất cuộc đời ông, ông sẽ chứng kiến một bữa tiệc quyền lực đảo điên trong phong ba bão táp m.á.u tanh.”

 

 

Loading...