Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 145: Trân trọng hiện tại

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:33:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

So với nhiệm vụ chính thức ban đêm, việc thám hiểm các nơi trong trường ban ngày mang cảm giác nhẹ nhàng và vui vẻ hơn nhiều.

 

Mọi chia nhóm cơ bản vẫn theo cấu trúc một bạn cùng trường kèm một đến hai ngoài. Tuy nhiên , Tần Hoài Vũ và Hạ Thanh Châu chủ động rời , nhường gian riêng tư cho Hạ Tinh Lê và Diêu Thương.

 

Hạ Tinh Lê đến phòng in ấn của trường , in thử hai bức ảnh công việc ngoài lề chụp thành công tối qua, mục đích là để xác nhận máy in vẫn hoạt động bình thường. Sau đó, cô ghé qua nhà ăn một vòng, thấy cửa chính vẫn đóng chặt, dự đoán đến mười hai giờ đêm nay mới mở cửa .

 

Thực mục đích gì cụ thể, chỉ đơn thuần là nhiều năm xa cách, cô dạo khắp các ngóc ngách của trường để ôn những ký ức mấy lâu dài nhưng sâu đậm.

 

Suốt quãng đường, Diêu Thương luôn lặng lẽ theo . Cô theo đó, chủ yếu là để bầu bạn, cho đến khi hai dừng chân bên bờ hồ nhân tạo của trường.

 

Hồ nhân tạo tên là Xuân Đường, là một thắng cảnh nổi tiếng của trường Thanh Hòa. Mỗi độ tháng Tư, tháng Năm, hoa nở rực rỡ, trong hồ nuôi hơn mười chú vịt đầu xanh xinh xắn. Vào những ngày mở cửa tham quan, nơi luôn thu hút đông du khách dừng chân chụp ảnh lưu niệm.

 

Bên hồ hai ngôi đình đỏ mái cong bốn góc, vốn là nơi học sinh học bài buổi sáng hoặc nghỉ ngơi. Đương nhiên, cũng những học sinh cố ý mang theo bánh mì và cá khô nhỏ đến cho vịt ăn, hoặc lén lút hẹn hò tại đây.

 

Hạ Tinh Lê và Diêu Thương cũng từng thích nơi . Có khi họ cùng những cuốn truyện tranh mới xuất bản, khi cho vịt ăn, và cũng khi tâm sự chuyện tình cảm. Chẳng hạn như nụ hôn đầu của hai cũng diễn tại ngôi đình đỏ một buổi chạng vạng năm lớp mười hai, với sự chứng kiến của cả đàn vịt hồ.

 

Diêu Thương im lặng hồi lâu, một gốc cây hải đường, đột nhiên mở lời.

 

“A Lê, em còn nhớ ...”

 

“Nhớ cái gì?” Hạ Tinh Lê đối mặt với hồ Xuân Đường, chắp tay lưng, dáng vẻ thong dong. “Nhớ chuyện hai đứa từng hôn ở đây ?”

 

“Anh định hỏi em nhớ hai đứa bắt kẻ trộm vịt ở đây .”

 

À, Hạ Tinh Lê thực sự ấn tượng.

 

Năm đó kỳ nghỉ, học sinh gần như về nhà hết, cô và Diêu Thương về muộn nên trời sập tối vẫn còn dạo quanh hồ. lúc đó, họ bắt gặp hai kẻ bịt mặt đang trộm vịt. Đối phương mang theo dụng cụ đầy đủ, rõ ràng là kẻ tái phạm, khả năng cao là cung cấp cho những quán thịt rừng trái phép.

 

Đám trộm vịt ban đầu coi hai gì, còn định đe dọa vài câu bảo đừng xen việc của khác. Kết quả, chúng hai liên thủ đ.á.n.h cho một trận tơi bời báo cảnh sát bắt giữ. Chuyện đó còn lãnh đạo nhà trường công khai khen ngợi trong buổi lễ chào cờ.

 

“Em nhớ chứ.” Cô . “Hồ Xuân Đường là một nơi . Năm đó em xong mười bộ truyện tranh ở đây, tổng cộng là năm mươi tám cuốn.”

 

“Năm đó em còn bảo khi nghiệp hãy vẽ truyện tranh. Nếu vẽ tên tuổi, trở thành họa sĩ truyện tranh đại tài thì em sẽ sách ký tên bản giới hạn, mang bán với giá cao.”

 

Hạ Tinh Lê mỉm . “Tiếc quá nhỉ, trở thành họa sĩ truyện tranh, nhưng là nhà thiết kế lớn, cũng siêu .”

 

“Trên đời nhiều chuyện thể dễ dàng như ý nguyện .”

 

Cô dừng một chút, xoay nghiêm túc. “Vậy thưa nhà thiết kế lớn, phiền cho em , sáng nay trai em chuyện gì ở căng tin ?”

 

Câu hỏi đến đột ngột khiến Diêu Thương nhất thời kịp phản ứng. Anh ngơ ngác cô. “Chỉ là tán dóc vài câu thôi.”

 

“Không đúng, bầu khí giữa hai khác hẳn đây, chẳng lẽ em nhận ?” Cô vỗ mạnh một cái vai , áp sát để tạo áp lực. “Nói thật , nếu em sẽ giận đấy.”

 

Diêu Thương cô đăm đắm, thở dài. “Em thực sự ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-145-tran-trong-hien-tai.html.]

“Tất nhiên là , hai thể bí mật lưng em chứ?”

 

“Anh hỏi trai em về chuyện năm xưa, và cho .”

 

Chuyện năm xưa là chuyện gì, cả hai đều hiểu rõ. Hạ Tinh Lê ngờ rằng lớp giấy dán cửa sổ đ.â.m thủng một cách bất ngờ như , mà đ.â.m thủng chính là Hạ Thanh Châu. Cô vốn nghĩ trai sẽ bao giờ nhắc , giờ thấy hối hận vì truy vấn.

 

Sau một hồi im lặng dài, Diêu Thương giành quyền chủ động. Anh như hạ quyết tâm, bình tĩnh với cô.

 

“A Lê, . Năm đó Diêu Kiến Hùng uy h.i.ế.p em, ngay cả cũng ép buộc em. Em lựa chọn nào hơn, như đúng đắn. Anh nên bao nhiêu năm qua vẫn cứ truy vấn em. Anh ngoài việc tạo thêm gánh nặng cần thiết cho em thì chẳng giúp ích gì cả. Anh xin .”

 

Hạ Tinh Lê hỏi . “Chỉ một câu xin thôi ? Có vẻ quá hình thức đấy.”

 

“Thực sự là sai .”

 

Cô tiến lên một bước, thấy theo bản năng định lùi , cô lập tức bực , vươn tay kéo mạnh trở chỗ cũ.

 

“Em bao nhiêu nữa đây, đó của . Nếu , thì là của cả hai chúng .” Cô bảo . “Những năm qua em và gia đình đều sống , cần vì thế mà nảy sinh cảm giác tội . Cách năm đó em hối hận, nhưng giờ đôi khi nghĩ , thực sự vẫn nợ một lời giải thích, em nên cho một câu trả lời thỏa đáng.”

 

tính cách phần bốc đồng, nên năm đó giấu kín sự thật. Cô vốn nghĩ thà để hận , để còn vướng bận mà về Diêu gia, thực sự một cuộc đời rộng mở hơn như lời .

 

ngờ, điều đó đẩy vực thẳm thấy đáy. Sau đó tự sát, tinh thần cũng gặp vấn đề, việc học thiết kế ở Tây Ban Nha bỏ dở giữa chừng. Những năm tháng đối phó với Diêu Kiến Hùng bào mòn hết sự hăng hái của thời thiếu niên.

 

Anh gì chứ? Thân phận do chọn, đều giấu để đưa quyết định, định mệnh xô đẩy về phía , mà giữ lấy điều gì cũng giữ nổi.

 

Diêu Thương thấp giọng . “Em cần cho một câu trả lời . Thực trai em sai, đây là một t.ử cục. Cho dù chúng trở về thực tại, chỉ cần Diêu Kiến Hùng còn sống, sớm muộn gì chúng cũng đối mặt với vấn đề tương tự.”

 

trách nhiệm để gia đình và bạn bè cuốn vòng xoáy , cô bảo vệ họ, và cái giá trả là từ bỏ . Đó là điều tất yếu.

 

“A Lê, đây là quá ích kỷ. Em sai. chúng ...” Anh rũ mắt do dự một lúc lâu, thử mắt cô. “ hiện giờ chúng đang ở trong trò chơi, vẫn thể tạm thời ở bên , giống như em với ở khách sạn tượng sáp, đúng ?”

 

, chúng thể trân trọng hiện tại.” Hạ Tinh Lê mỉm đáp. “Ở trong trò chơi sống nay c.h.ế.t mai, ai đoán tương lai? Ít nhất ở đây, chúng cần nhốt quá khứ nữa.”

 

thể hứa hẹn gì nhiều hơn, chỉ thể đối diện với con tim ngay lúc , cố gắng bên cạnh để cả hai để quá nhiều nuối tiếc.

 

Một cơn gió thổi qua, ánh nắng xuyên qua những kẽ lá hải đường loang lổ rơi mặt Diêu Thương. Đôi mắt vẫn dịu dàng và sáng ngời như , trong thoáng chốc, vẫn là thiếu niên mười bảy tuổi năm nào.

 

Làm thể bận lòng, thể buông bỏ .

 

Cuối cùng, cô hiệu cho . “Lại đây, ôm một cái nào.”

 

Diêu Thương ngẩn , nhưng cô cho cơ hội phản ứng, trực tiếp vòng tay ôm lấy eo , theo thói quen khẽ xoa xoa lưng . Dù hai sự chênh lệch chiều cao khá rõ rệt, nhưng trông vẫn như thể cô đang an ủi . Cô luôn như , ngay cả khi chỉ yên lặng đó cũng thể mang cho sức mạnh để bình tâm.

 

Diêu Thương dùng sức ôm chặt lấy Hạ Tinh Lê. Anh gì, một lúc , những giọt nước mắt thấm lớp áo của cô, mang theo cảm giác ấm nóng.

 

Thật quá, cô vẫn còn đây.

 

Sau đêm mưa dài tăm tối, vầng trăng của riêng cuối cùng cũng xuyên qua lớp mây dày để soi sáng cho .

Loading...