Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 148: Sân bóng rổ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:23:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kế hoạch mà Hạ Tinh Lê nghĩ thì dễ, nhưng khi thật cực kỳ khó, vì nó đòi hỏi cả ba phối hợp thật chuẩn về phản xạ, tốc độ và độ chính xác.

 

Trước đó cô hỏi kỹ Dương Tĩnh về tình hình trong sân vận động. Cô rằng đám vận động viên đầu, dùng bóng rổ cho đầu, sẽ xuất hiện trong vòng hai đến ba phút khi chơi rời khỏi phòng thiết , vì sân bóng rổ là con đường bắt buộc qua để xuống lầu.

 

Quản lý sân vận động cũng trộn trong nhóm vận động viên để truy đuổi chơi. Theo lời Dương Tĩnh nhớ , tuy nhớ thật rõ nhưng cũng chắc chắn sáu bảy phần, tín vật quả cầu lông mà họ cần tìm thể gã quản lý .

 

“Đám bóng rổ đó đều ôm cái đầu của chính trong lòng, chỉ gã quản lý là ôm một cái thùng to chạy thôi. Anh liếc mắt thấy bên trong mấy thứ như dây nhảy, bao cát, nên nghĩ chắc chắn cũng quả cầu lông trong đó!”

 

“Vậy chúng phân công.” Hạ Tinh Lê lập tức đưa chỉ đạo. “Anh trong phòng thiết chiếc xe đẩy nhỏ đúng ? Lát nữa dùng chiếc xe đó đẩy em . Anh phụ trách chạy đua với đám bóng rổ, em xe chụp ảnh, còn Hàn Ngọc tìm cơ hội lao lên giật cái thùng của gã quản lý.”

 

Dương Tĩnh vò đầu. “Lê Lê, thế thử thách quá.”

 

“Không còn cách nào khác ông chủ. Quái vật trong ván cũng thấy , thể đối đầu trực diện, chỉ thể tận dụng ưu thế của thôi. Dù thành công trọn vẹn thì cố gắng vẫn hơn là chờ c.h.ế.t chứ?”

 

“Đạo lý thì đúng là , vả hai đứa quen nhiều năm, chắc chắn sự ăn ý.” Dương Tĩnh vốn dễ cô thuyết phục. Anh thấy tinh thần chiến đấu của bùng lên, chỉ còn một băn khoăn cuối cùng. “ em Hàn liệu ? Đi cướp thùng trong tay quản lý, chuyện quá nguy hiểm.”

 

Hạ Tinh Lê đầu Hàn Ngọc, nhưng cô còn kịp gì thì dứt khoát trả lời.

 

“Được, cứ yên tâm.”

 

Cô gật đầu, khẳng định với Dương Tĩnh. “Để việc , ngoài Diêu Thương và trai em , em chỉ thể nghĩ đến Hàn Ngọc thôi. Cậu chắc chắn vấn đề gì.”

 

Giữa các đồng đội, tin tưởng lẫn mới là điều quan trọng nhất.

 

Ba đến phòng thiết thể dục, thấy chiếc xe đẩy cũ nát đang đậu ngay cửa. Hạ Tinh Lê cố ý quanh một vòng, phát hiện ở đây đúng là quả cầu lông chim nào, xem tín vật chỉ thể lấy từ gã quản lý.

 

Cô trèo lên xe đẩy, điều chỉnh tư thế nửa quỳ nửa , chuẩn sẵn chiếc máy ảnh treo n.g.ự.c hiệu cho Dương Tĩnh.

 

“Ông chủ, lát nữa cứ liều mạng đẩy em chạy. Chỉ cần chạy nhanh hơn lũ quỷ đầu đó là . Những việc khác cần quan tâm, hiểu ?”

 

“Rõ.” Dương Tĩnh nghiêm túc đáp. “Xích Mật Thất còn lớn , chuyện liên quan đến mạng sống của hai đứa , tuyệt đối lơ là.”

 

Hạ Tinh Lê cạn lời, sang dặn Hàn Ngọc. “Tìm chỗ trốn cho kỹ. Cậu đấy, tay trúng ngay, nếu khó mà hai.”

 

Xét theo huy chương của lúc , dư địa sai sót nhiều, thể lãng phí thêm mạng nào nữa. Hàn Ngọc đang lặng lẽ quan sát xung quanh để tìm chỗ ẩn nấp nhất, dời tầm mắt, nghiêm túc cô.

 

sẽ lúc mấu chốt mà hỏng chuyện .”

 

, luôn thấy đáng tin.”

 

Thế là cả ba thêm gì nữa, nhanh chóng trạng thái nhiệm vụ. Dương Tĩnh gật đầu với Hàn Ngọc bắt đầu đẩy chiếc xe xuyên qua hành lang, tiến sân bóng rổ. Hàn Ngọc lặng lẽ xổm vùng tối ở góc tường, nơi ánh đèn hành lang chiếu tới. Cậu rạp xuống, dùng tấm bảng quảng cáo che chắn, nếu cố tình tìm thì gần như thể phát hiện . Cậu đang chờ thời cơ.

 

Trong sân bóng rổ, ánh đèn xanh lục u ám nhấp nháy, nhiệt độ tụt mạnh, bầu khí nhuốm màu rùng rợn.

 

Đùng, đùng, đùng.

 

Từ xa truyền đến tiếng va đập hỗn loạn của những vật thể tròn xuống mặt đất. Dương Tĩnh lập tức cảnh giác, khom lưng lấy đà, chuẩn chạy.

 

“Chúng tới .” Anh hạ giọng. “Đừng sợ Lê Lê, sẽ chạy nhanh hết mức thể, em chỉ cần giữ vững ống kính máy ảnh thôi.”

 

Hạ Tinh Lê bình tĩnh gật đầu. “Không thành vấn đề.”

 

Vừa dứt lời, cánh cửa sân bóng rổ vốn đóng chặt bỗng bật mở, phát tiếng rầm chói tai. Đám vận động viên đầu đông nghịt tràn tầm mắt hai . Trên cổ chúng là những quả bóng rổ xoay với tốc độ cao. Máu tươi ngừng chảy từ những cái đầu biến dạng đang chúng ôm trong lòng, tạo thành những vệt m.á.u nhầy nhụa chân. Chúng chen lấn lao tới, mục tiêu nhắm thẳng Dương Tĩnh và Hạ Tinh Lê.

 

Dương Tĩnh đẩy Hạ Tinh Lê chạy hết tốc lực. Anh chạy quá nhanh khiến chiếc xe đẩy kêu kẽo kẹt, lắc lư dữ dội, Hạ Tinh Lê xe khó lấy nét. Cô hít sâu một , hai tay giữ chặt máy ảnh, ngửa trong tư thế cực khó, cả gần như gập một vòng.

 

“Ông chủ, cúi đầu xuống!”

 

Dương Tĩnh quá cao, cúi đầu thì mới lọt khung hình cùng đám quỷ đầu phía . Chỉ khi chơi và quái vật cùng xuất hiện trong một bức ảnh, và nhận chơi là ai, thì ảnh công việc ngoài lề mới tính là thành công.

 

Tách! Hạ Tinh Lê dứt khoát bấm máy.

 

Sau đêm qua, Dương Tĩnh thuộc lòng địa hình sân vận động. Anh rút một lộ trình thông thoáng, chạy xuyên qua hành lang và cầu thang, vòng quanh các khu vực để luôn giữ cách ngắn nhưng an với lũ quỷ phía . Thể lực của , chạy như bay suốt quãng đường mà mặt đỏ, thở cũng gấp, còn tranh thủ hỏi Hạ Tinh Lê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-148-san-bong-ro.html.]

 

“Chụp Lê Lê?”

 

“Chụp , em kiểm tra , vấn đề gì.”

 

“Vậy bỏ cái xe đẩy nhé, nó vướng chân quá.”

 

Nói xong, Dương Tĩnh cúi bế bổng Hạ Tinh Lê khỏi xe đẩy, vác cô lên vai, đồng thời dùng chân đá chiếc xe về phía để tạm thời cản đường lũ quỷ.

 

“Em xem, thế rảnh tay hơn nhiều !”

 

Hạ Tinh Lê sức khỏe của . Nhớ năm đó khi trang trí mật thất, vác thiết nặng gần một trăm ký mà vẫn phăm phăm. Nên cô lo vướng chân , cô chỉ lo cho phía Hàn Ngọc. Việc của cô xong, giờ xem Hàn Ngọc thể lợi dụng lúc lũ quỷ thu hút bộ chú ý để tìm gã quản lý đầu .

 

“Lê Lê .” Dương Tĩnh hỏi. “Anh chạy thế thì em Hàn theo kịp ?”

 

“Cậu theo kịp .”

 

Hạ Tinh Lê vai Dương Tĩnh về phía , vặn quan sát tình hình. Mắt cô tinh, nên cô thấy vị trí của Hàn Ngọc. Hàn Ngọc bắt đầu hành động, bám sát phía đội quỷ đầu, kéo mũ trùm của chiếc áo hoodie đen, tiếng bước chân che giấu . Trong ánh đèn mờ của hành lang, gần như ai chú ý việc lẻn giữa chúng.

 

“Ông chủ, em thấy gã quản lý .”

 

Cô tin rằng Hàn Ngọc cũng thấy.

 

Dương Tĩnh vác Hạ Tinh Lê chạy thêm ba đến bốn phút, cho đến khi hai gần sân bóng rổ. Vừa rẽ qua một góc hành lang, xuất hiện một khuất tầm ngắn. Ngay đó, hai thấy phía vang lên những tiếng ồn ào, lẫn trong đó là tiếng gầm gừ vô nghĩa của lũ quỷ. Chúng dường như đổi hướng truy đuổi, tìm mục tiêu mới.

 

Nói cách khác, chúng đang đuổi g.i.ế.c Hàn Ngọc.

 

Dương Tĩnh giảm tốc độ, đặt Hạ Tinh Lê xuống đất thật vững. Hai cách cửa sân bóng rổ một đoạn, nhưng cũng quá xa. Họ đảm bảo thể hỗ trợ Hàn Ngọc bất cứ lúc nào.

 

Tiếng động hỗn loạn cuối cùng cũng dừng , là tiếng bước chân tản nhiều hướng. Đám quỷ đầu mất mục tiêu cứ thế biến mất, trả sự yên tĩnh cho sân vận động.

 

Sau khi chắc chắn an , Hạ Tinh Lê lập tức chạy tìm Hàn Ngọc. Cuối cùng, cô tìm thấy ở gần cửa sân bóng rổ, ngay tấm bảng quảng cáo nơi nấp lúc đầu.

 

Hay đúng hơn, là thấy t.h.i t.h.ể đầu lìa khỏi cổ của .

 

, đầu của Hàn Ngọc đám quỷ đầu giật đứt. Tóc mái dài che khuất đôi mắt, im trong vũng máu, tay vẫn ôm chặt một chiếc thùng giấy cũ nát. Đây lẽ là đầu tiên Hạ Tinh Lê tận mắt chứng kiến đồng đội c.h.ế.t ở cự ly gần trong ván game . Tối qua khi cô tới nơi, gần như hồi sinh xong, nên cảnh tượng dữ dội đến .

 

Chỉ trong chớp mắt, đèn hành lang vụt tắt. Khoảng bốn đến năm giây , đèn sáng trở , mặt cô là một Hàn Ngọc mới. Không chỉ , những vệt m.á.u mặt đất cũng tự động biến mất. Huy chương cổ áo Hàn Ngọc chính thức chỉ còn một . Cậu mở mắt , môi vẫn tái do mất máu, dần dần mới trở hồng hào.

 

Cậu còn kịp hồn thì Hạ Tinh Lê đỡ lấy tay kéo dậy. Ở cách gần, bắt gặp đôi mắt đen sáng của cô. Không hiểu , mắt cô đỏ, trong đó nhiều cảm xúc như đau buồn, phẫn nộ, cam lòng, và cả một quyết tâm kiên định nào đó.

 

Cậu hỏi khẽ. “Chị thế?”

 

“Không gì.”

 

thành công .” Cậu nghĩ cô lo cho nhiệm vụ nên vội chỉ chiếc thùng bên cạnh để giải thích. “Thực , quả cầu lông trong , nó ở lưng gã quản lý, nhưng lấy .”

 

Gã quản lý đầu ôm cái thùng chỉ để đ.á.n.h lạc hướng. Tín vật quả cầu lông thật sự giắt thắt lưng của gã, chiếc áo khoác công nhân rộng thùng thình che khuất. Cậu cũng chỉ vô tình mới phát hiện . Khi lao tới, giật lấy quả cầu lông, giấu trong n.g.ự.c , mới tiếp tục giật cái thùng. Ngay cả khi c.h.ế.t, vẫn ôm chặt cái thùng để thu hút sự chú ý của lũ quỷ, tránh để chúng phát hiện và cướp quả cầu lông.

 

Chuỗi hành động thì phức tạp, nhưng thực tế chỉ xảy trong một khoảnh khắc, chậm nửa nhịp là thất bại. Hàn Ngọc lấy quả cầu lông giành từ túi trong áo khoác , trịnh trọng đưa cho Hạ Tinh Lê.

 

“Chị xem xem, đúng .”

 

!” Dương Tĩnh nhận ngay. “Hình dạng lông vũ của quả cầu giống hệt trong cuốn sổ tay!”

 

Hạ Tinh Lê tiện tay ném quả cầu cho Dương Tĩnh. Cô vỗ vai Hàn Ngọc, cùng dậy, giọng ôn hòa.

 

“Làm lắm, đêm nay nhờ cả .”

 

cho Hàn Ngọc nghĩ gì. Ván game ba mạng, c.h.ế.t vẫn thể hồi sinh, nhưng cũng chỉ trong ván mà thôi. Phần lớn thời gian, chơi c.h.ế.t là biến mất thật sự. Không chỉ Hàn Ngọc, còn nhiều cô quan tâm. Nếu hệ thống Âm Thành quân đội thu hồi, lẽ sẽ một ngày cô bất lực họ c.h.ế.t ngay mặt .

 

Khi vị học trưởng hy sinh, Tần Hoài Vũ chắc hẳn cũng mang tâm trạng như thế , cố gắng nuốt nước mắt trong, gánh trách nhiệm và chiến đấu đến cùng với những thế lực . Đó chính là ý nghĩa mà họ buộc kiên trì.

 

 

Loading...