Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 149: Buông bỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-18 13:23:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi nhóm ba Hạ Tinh Lê từ sân vận động trở phòng học lớp 11/9, ngờ ngay tại lối rẽ cầu thang, họ đụng mặt Diêu Thương từ tầng cao nhất trở về.

 

Hạ Tinh Lê , suýt chút nữa nghĩ nhầm. Cô kịp lên tiếng, Dương Tĩnh bên cạnh kinh ngạc thốt lên.

 

“Không bảo chỉ phòng học là vùng an ? Cậu thế?”

 

“Lên tầng cao nhất một chuyến.”

 

Diêu Thương trả lời ngắn gọn, trạng thái tinh thần của trông cực kỳ tệ. Mới gặp vài tiếng mà dường như tiều tụy thấy rõ. Ánh mắt Hạ Tinh Lê dời đến chiếc huy chương cổ áo , đó chỉ còn một ngôi duy nhất. Sắc mặt cô trầm xuống, phần nào đoán chuyện gì xảy .

 

“Ông chủ, với Hàn Ngọc phòng học .” Cô . “Hai đứa em sẽ .”

 

Hàn Ngọc gật đầu, một lời . Dương Tĩnh dù nghi hoặc nhưng cũng hiểu cô chắc chắn chuyện riêng với Diêu Thương nên hỏi thêm.

 

“Được, báo bình an cho .”

 

Hành lang trong phút chốc chỉ còn hai . Hạ Tinh Lê chăm chú mắt Diêu Thương. Cô do dự một lát tiến gần, đặt tay lên vai .

 

“Gặp khó khăn gì ?”

 

Diêu Thương thở dài. “Xin , cố ý tự tiện rời khỏi phòng học.”

 

“Em đương nhiên tự ý bậy, kỹ hơn em xem.”

 

“Anh nhận một tin nhắn từ của em, rằng phòng học nguy hiểm, bảo lập tức lên tầng cao nhất.”

 

Hạ Tinh Lê suy nghĩ. “Đêm nay em bận, hề nhắn tin cho .”

 

“Anh đoán đó em thật. hệ thống lúc gửi tới một tin nhắn đầy tính lừa gạt với cách thức vụng về như , nghĩ nó chỉ đơn giản là lừa chơi, mà giống như một kiểu gợi ý nhiệm vụ trá hình hơn.”

 

“Nói cách khác, đây thực chất là một nhiệm vụ nhánh, chẳng qua nó tình cờ chọn ?”

 

“Cũng thể là nó dự mưu khi chọn .”

 

Hạ Tinh Lê im lặng hồi lâu thẳng vấn đề chính. “Vậy gặp gì tầng cao nhất?”

 

“Gặp .”

 

Cô khựng theo bản năng, hỏi với vẻ khó tin. “Gặp dì ?”

 

Việc Diêu Thương gặp ở tầng cao nhất đồng nghĩa với việc rơi một ảo cảnh, tính chất lẽ giống Hạ Tinh Lê gặp phó hiệu trưởng Diêm tối hôm đó. Chỉ khác ở chỗ, phó hiệu trưởng Diêm đại diện cho thế lực chính diện từ quân đội để báo tin, còn sự xuất hiện của Diêu Thương, e rằng như .

 

Diêu Thương Hạ Tinh Lê hỏi gì, khàn giọng kể . “Lên đến tầng cao nhất mới nhớ , năm lớp 12 kỳ thi thử, cũng từng chuyện với sân thượng. Lúc đó bà hỏi về Diêu gia , nhưng từ chối.”

 

“Giờ bà đến hỏi nữa, hỏi sẵn lòng bỏ qua hiềm khích để hỗ trợ Diêu Kiến Hùng . Vì lão đang định một chuyện vô cùng vĩ đại và điên rồ, một khi thành công, cả lão và đều sẽ một tương lai rạng rỡ, thứ mà bao nhiêu tiền bạc cũng đổi . Nếu đồng ý, coi như bà uổng công nuôi nấng bấy lâu, hơn nữa sẽ tự do, và phép ở bên em.”

 

Hạ Tinh Lê hiểu, thần sắc cô trở nên phức tạp. “Đây rõ ràng là Diêu Kiến Hùng mượn danh nghĩa của dì để đàm phán với . Lão gián điệp trong trò chơi để giúp lão, đổi là tha cho em một con đường sống? Trong mắt lão, đây chắc hẳn là một sự ban ơn lớn lao lắm nhỉ?”

 

Diêu Thương khổ. “Nói đúng hơn thì đây đàm phán, mà thuần túy là đe dọa. Ý lão là nếu giúp, em chỉ con đường c.h.ế.t.”

 

Cơn giận của Hạ Tinh Lê lập tức bùng lên. Đương nhiên nhắm Diêu Thương, mà vì cô thấy Diêu Kiến Hùng quá mức tự phụ.

 

Cô lạnh lùng . “Trong trò chơi bao nhiêu chơi như , lão coi chúng là gì, coi quân đội là gì chứ? Lão thực sự nghĩ thể một tay che trời ? Anh đừng lão dọa sợ, đây chỉ là đòn phép thử thôi. Nếu lão thực sự thể trực tiếp g.i.ế.c em thì chẳng mất công tạo ảo cảnh để hỏi gì.”

 

“Anh .” Diêu Thương gật đầu. “Cho nên lão uy hiếp. Anh từ chối.”

 

Về hậu quả của việc từ chối, hiện tại quá rõ ràng. Anh mất thêm một mạng nữa trong ván .

 

Có lẽ giả vờ đồng ý cũng là một cách, nhưng quá hiểu sự thâm hiểm của Diêu Kiến Hùng. Nếu lão thể xâm nhập trò chơi để đối thoại với , thì khó cơ chế trò chơi lão sửa đổi gì . Nếu đồng ý mà kiểm soát suy nghĩ, hoặc gây một hiệu ứng dây chuyền nào đó hại đồng đội thì đáng. Vì cân nhắc lợi hại, thà hy sinh một mạng còn hơn.

 

Hạ Tinh Lê cần hỏi nhiều cũng đoán quá trình giằng co của Diêu Thương, thậm chí đoán cả cách c.h.ế.t.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-149-buong-bo.html.]

“Là trong ảo cảnh tự tay g.i.ế.c ?”

 

“Ừm, bà dùng d.a.o đ.â.m tim , tuyên bố rằng dù thành quỷ cũng sẽ tha thứ cho , nguyền rủa cả đời sẽ cô độc, xứng đáng yêu thương.”

 

Tim cô thắt như ai bóp nghẹt. Quả nhiên cận nhất luôn chỗ nào là vết thương chí mạng.

 

Cô vô thức . “Lời nguyền đó vô dụng thôi. Chỉ cần em còn sống, chắc chắn sẽ yêu .”

 

Diêu Thương sững sờ cô. Dường như cũng ngờ cô đột ngột lời khẳng định thẳng thắn đến . Ánh mắt u tối của dần sáng lên, cuối cùng như tan thành một hồ nước mùa xuân dịu dàng.

 

“Giờ em khéo an ủi khác thật đấy.”

 

“Em thật mà.” Cô nắm lấy tay . “Chuyện cũ thể cứu vãn, nhưng tương lai chúng thể tự giành lấy. Diêu Kiến Hùng thắng nổi , sớm muộn gì lão cũng pháp luật trừng trị thôi, chỉ là đừng tự nhốt trong quá khứ nữa. Ảo cảnh chỉ là ảo cảnh, nếu thực sự là dì mặt, bà chắc chuyện như .”

 

“Không, dù là bà thật mặt, bà cũng sẽ chọn như thế.”

 

Hạ Tinh Lê im lặng.

 

“Nhiều năm qua luôn lừa dối bản , nhưng thực hiểu bà .” Diêu Thương thở dài. “Bà từng tham vọng nhiều, nhưng cuối cùng chẳng gì. Dù sai lầm khi sinh cũng giữ chân Diêu Kiến Hùng, nên bà hận. Cả đời bà luôn cố gắng truy cầu những thứ hư vô đó. Anh chỉ là quân bài, là công cụ trả thù của bà thôi. Một khi tâm nguyện của bà tan thành mây khói, bà cũng sẽ hận điên cuồng như thế.”

 

“Không .” Hạ Tinh Lê nhẹ giọng trấn an. “Bà hận từ lâu còn quan trọng nữa . Anh nên quên những chuyện đó , nếu quên thì cũng nên thử buông bỏ.”

 

“Anh buông bỏ .”

 

“Thật ?”

 

Diêu Thương nắm ngược tay cô, thuận thế kéo cô lòng. Anh cúi đầu vùi mặt vai cô, nhắm mắt cảm nhận ấm từ cơ thể cô.

 

“Thật sự, chính là nãy.” Anh thì thầm. “Khi lưỡi d.a.o đó đ.â.m tim, cảm thấy nhẹ nhõm, giống như bao nhiêu chuyện thông suốt suốt mấy năm qua bỗng chốc đều sáng tỏ. A Lê, từ nay về còn nợ bà điều gì nữa.”

 

Mạng sống của A Lê trong tay các . Việc chúng ở bên cũng do các quyết định. Bà thể g.i.ế.c ngay bây giờ, nhưng vĩnh viễn về phía Diêu Kiến Hùng. Nếu thể, chỉ mong lão c.h.ế.t chỗ chôn.

 

Không cả, thể cô độc cả đời, bà cũng thể thành quỷ tha cho . Mẹ , chúc bà và Diêu Kiến Hùng tương lai gặp địa ngục.

 

Coi như những ân oán cũ một nhát c.h.é.m đứt. Dù yêu , cũng còn chấp niệm nữa. Con hà tất luôn đau khổ vì ký ức, huống chi giờ đây Hạ Tinh Lê trở , vẫn một lý do kiên định để bước tiếp.

 

“Anh nghĩ như thì quá .” Hạ Tinh Lê vuốt lưng , cảm thấy thật sự nhẹ lòng. “Chúng coi như là một khởi đầu mới nhé.”

 

“Được.”

 

Lúc , cửa phòng học bỗng nhiên đẩy một khe nhỏ. Một hàng đầu của các đồng đội chồng lên thò , đồng loạt chằm chằm hai .

 

Hạ Thanh Châu đại diện lên tiếng, nghiêm túc . “Xin nhé, bọn cố ý phá đám , nhưng bọn thực sự tò mò Diêu Thương mang manh mối gì từ tầng cao nhất về.”

 

Dương Tĩnh cũng gật đầu lia lịa. “ đó, dù thế kỳ nhưng thấy Diêu Thương mất một , với năng lực của thì kiểu gì cũng thu hoạch chứ?”

 

“Cảm ơn vì coi trọng .” Diêu Thương như đang trả lời Dương Tĩnh, nhưng Hạ Tinh Lê . Anh thản nhiên buông tay , lấy từ trong túi một vật ném về phía . “Thực sự là , ở đây .”

 

Hạ Thanh Châu giơ tay đón lấy, thấy đó là một mẩu giấy phế thải vò nát. Mở thì thấy bên trong dùng bút mực đen nguệch ngoạc hai chữ, Thần Bí.

 

“Thần bí? Đây mà là gợi ý gì chứ?”

 

Tần Hoài Vũ bên cạnh bỗng nảy linh cảm, lập tức giật lấy mẩu giấy, bước nhanh tới cuốn sổ tay quái đàm đang mở sẵn bàn. “Mọi quên , sổ tay của chúng còn một sự kiện thần bí giải phong.”

 

“C.h.ế.t tiệt, đúng !”

 

Thế là, bao gồm cả Hạ Tinh Lê và Diêu Thương bước , cùng vây quanh bàn học, nín thở Tần Hoài Vũ mở đến hai trang cuối cùng, thử đặt mẩu giấy lên con chín.

 

Quả nhiên ngay giây tiếp theo, điều kỳ lạ xảy . Mẩu giấy và những dòng chữ trang sách đồng thời biến đổi, mực như nhòe tái cấu trúc thành một dòng nội dung mới.

 

“Sự kiện ma hồ Xuân Đường.”

 

 

Loading...