Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 153: Hồ Xuân Đường

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:04:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Hoài Vũ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng hiệu trưởng.

 

Trên bàn việc của phòng hiệu trưởng thắp một chiếc đèn bàn ánh vàng ấm áp. Mọi văn kiện và dụng cụ văn phòng đều bày biện chỉnh tề. So với những nơi khác trong trường, nơi mang cảm giác an nhàn và ấm cúng đến lạ lùng, khiến chỉ gục xuống bàn ngủ một giấc.

 

Tất nhiên, điều đó chỉ đúng nếu các cô ngẩng đầu lên và thấy bóng đang khẽ đung đưa in vách tường.

 

Hạ Tinh Lê đột ngột lùi một bước, theo bản năng che chắn cho Tần Hoài Vũ ở phía . Cô kinh hãi về phía và hỏi: “Phó hiệu trưởng Diêm?”

 

Phó hiệu trưởng Diêm mà họ thấy trong đêm đầu tiên vẫn mặc bộ tây trang chỉnh tề, đang lặng lẽ treo trần nhà. Đầu ông rũ xuống, sợi dây thừng lún sâu da thịt ở cổ, nhưng biểu cảm vặn vẹo đau đớn như những thắt cổ tự t.ử khác, trái trông khá bình thản. Nhìn tình trạng , dường như ông c.h.ế.t mới treo lên đó.

 

Ông là nhân vật đáng lẽ xuất hiện trong màn chơi , đột ngột xuất hiện đêm đầu tiên, cũng đột ngột t.ử vong đêm cuối cùng. Điều rốt cuộc đang ám chỉ điều gì?

 

Tần Hoài Vũ cố trấn tĩnh , nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm tín vật bàn việc. lật tung gần như thứ bên trong lẫn bên ngoài mà vẫn thấy chiếc bút máy đó, thậm chí cả con dấu trong ngăn kéo mà hiệu trưởng Trương nhắc tới cũng thấy .

 

đầu định bàn bạc với Hạ Tinh Lê, thì thấy Hạ Tinh Lê đang ghế để hạ t.h.i t.h.ể của phó hiệu trưởng Diêm xuống khỏi trần nhà. Hạ Tinh Lê cúi đầu t.h.i t.h.ể hồi lâu, cuối cùng cúi thọc tay túi áo tây trang của phó hiệu trưởng, lấy một chiếc bút máy cao cấp ánh kim loại.

 

“Ở đây.”

 

“Còn con dấu thì ?”

 

“Chắc cũng ở đây thôi.”

 

Cô lật vạt áo khoác lên, tìm thấy con dấu tròn dính mực đóng dấu trong túi quần của thi thể, ném ngược lên bàn việc.

 

Tần Hoài Vũ nhất thời hiểu nổi: “Tại ông giấu bút máy và con dấu mới c.h.ế.t?”

 

“Không , lẽ là để nhắc nhở chúng đừng ký bản ủy nhiệm thư đó.”

 

“Mặc dù cũng cảm thấy sự xuất hiện của vị phó hiệu trưởng tự nhiên mà , nhưng chúng thật sự mạo hiểm như ? Tinh Lê, cô chắc chắn suy nghĩ kỹ chứ?”

 

Hạ Tinh Lê ánh đèn, cẩn thận quan sát chiếc bút máy, vẻ mặt đầy suy tư. Cô : “Thực rõ ràng. Từ khi vị học trưởng hy sinh, các thế lực ngoại cảnh xâm nhập hệ thống nhắm cô. Còn , hoặc là cả trai nữa, đều là mục tiêu mà phía quân đội lựa chọn. Ván chơi hiện tại giống như hai bên đang đ.á.n.h cờ. Không ai trong họ thể kiểm soát trò chơi, họ chỉ thể thực hiện một thao tác trong phạm vi hạn chế. Ví dụ như sửa đổi nhẹ cơ chế trò chơi, đưa những gợi ý mờ nhạt, hoặc cố tình đưa những lựa chọn gây nhầm lẫn về mặt quy tắc để tác động đến chúng .”

 

Cuộc đối đầu giữa hai thế lực ở một mức độ nào đó sẽ quyết định sự sống còn của họ, nhưng con đường nào mới là con đường thông quan mỹ thì họ tự phán đoán.

 

Tần Hoài Vũ xổm cạnh Hạ Tinh Lê, tay vẫn cầm bản ủy nhiệm thư, cô khẽ hỏi: “Vậy nên, cô câu trả lời ?”

 

, cho rằng đây là sự dẫn dắt sai lầm, là một cái bẫy.” Giọng Hạ Tinh Lê chắc nịch.

“Dù cho ở đây từ bỏ hai đồng đội để cô hồ Xuân Đường, cũng chắc thành công tuyệt đối. Đây quy tắc định, chỉ là lời một chiều của hiệu trưởng thôi. Có khi cuối cùng tất cả chúng đều c.h.ế.t.”

 

Nói xa hơn một chút, dù cuối cùng thành công, cô cũng sẽ mãi mãi mang gánh nặng về mạng sống của bạn cũ chí giao, và rạn nứt với Tần Hoài Vũ. Điều chẳng khác nào trực tiếp hủy hoại liên minh. Thay vì , Hạ Tinh Lê thà đ.á.n.h cược một phen. Việc nên thì tự . Cô tin là lối thoát.

 

Tần Hoài Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, cô cũng hiểu đạo lý trong đó. Dù chọn đường nào cũng đều là lựa chọn tệ hại, chi bằng dốc hết vốn liếng đ.á.n.h một ván cuối.

 

“Đi thôi,” Hạ Tinh Lê , giọng trầm xuống.

 

hồ Xuân Đường với cô.”

 

...

 

Lúc , tiểu đội bảy do Diêu Thương dẫn đầu đang điên cuồng chạy trốn trong khu dạy học. Vì quân địch tấn công dồn dập, họ chia cắt , lẩn trốn ở khắp nơi trong tòa nhà.

 

Nữ sinh trong thư viện dẫn theo một đám học sinh mặc đồng phục từ tới. Chúng giống như những thây ma báo trong trò chơi Plants vs Zombies, chạy sách. Chỉ cần cuốn sách giáo khoa trong tay đ.á.n.h rơi là chúng lập tức phát điên, tốc độ di chuyển tăng lên gấp mười .

 

Nữ quỷ ballet trong phòng múa dẫn theo một đội học viên nam nữ cũng đang nhảy ballet, xoay tròn nhảy múa để vây bắt và chặn đường.

 

Ba nam sinh đầu độc ở ký túc xá 404, mỗi cầm hai con d.a.o phay, đuổi gào rú quái dị.

 

Đàn chị áo đỏ đêm qua cảm hóa ở tòa nhà văn phòng cũ, giờ đây , sức chiến đấu một địch mười, đu dây vượt tường.

 

Ngoài còn những tượng thạch cao bay cao tốc b.ắ.n tỉa từ phòng tranh, quỷ bóng rổ ôm đầu ở nhà thi đấu, và đám tội phạm từ nhà tù lạc phía sân vận động phía tây. Chúng tấn công từ nhiều phía, len lỏi ngóc ngách của khu dạy học, khiến khó lòng phòng .

 

Điều may mắn duy nhất là các chơi ít nhất còn khả năng đ.á.n.h trả, vì họ tìm thấy những công cụ đón tân sinh lộn xộn đó. Chỉ cần dán giấy dán lên là thể gây sát thương cho lũ quỷ quái. Còn cụ thể gây bao nhiêu sát thương thì xem thực lực của mỗi .

 

...

 

Long Ngạo Phi vì cứu Chung Thư Ngọc mà đám tội phạm ở sân vận động phía tây xé xác. Vừa hồi sinh, thấy đang trượt theo hình chữ S mặt đất. Ngẩng đầu lên, thấy Dương Tĩnh một tay vác Chung Thư Ngọc vai, tay kéo chạy điên cuồng.

 

“Anh Dương, buông em , em tự chạy , bảo vệ cô !”

 

“Được, xẻng của chú đây, cầm lấy!”

 

“Anh đưa cô , em còn tìm Khổng Toàn. Vạn nhất Khổng Toàn lạc thì ?”

 

Dương Tĩnh định bảo cùng , nhưng Long Ngạo Phi chắc hẳn cảm thấy ba cùng lúc mục tiêu quá lớn, thà phân tán mà trốn còn hơn. Thế nên chẳng đợi mở lời, Long Ngạo Phi vác xẻng chạy mất hút.

 

thực Long Ngạo Phi đ.á.n.h giá thấp Khổng Toàn. Khi tìm thấy Khổng Toàn ở hành lang tầng 3, cô đang vung gậy bóng chày tả xung hữu đột, đ.á.n.h cho mấy nam sinh nhảy ballet nát đầu, thể thấy thể lực của cô vô cùng phi thường.

 

sững một lát khi thấy , đó chỉ tay lưng và kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận!”

 

giơ gậy bóng chày chạy tới, nhưng khi đến mặt khựng bước. Cô tay mà nhanh chóng kéo Long Ngạo Phi sang cạnh .

 

Đứng mặt họ là một nữ quỷ mặc váy múa trắng, đầu thắt một dải ruy băng nơ con bướm quen thuộc. Đó chính là nữ quỷ ballet từng nhảy cùng cô trong phòng múa và trao đổi tín vật.

 

Một một quỷ hồi lâu. Nữ quỷ hiển nhiên cũng nhận , hề tấn công mà tự nhiên nắm lấy tay cô , đó trừng mắt Long Ngạo Phi một cái.

 

Khổng Toàn nhỏ giọng dặn dò Long Ngạo Phi: “Anh theo , đừng cách xa quá nhé.”

 

“Vâng .”

 

Thấy nữ quỷ nắm tay Khổng Toàn dẫn đường, Long Ngạo Phi cẩn thận giấu chiếc xẻng , bước nhỏ đuổi theo. Anh thầm nghĩ, như tính là hưởng ké một tấm khiên nhỉ?

 

...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-153-ho-xuan-duong.html.]

Phía bên , Diêu Thương đang chống chiếc ô lớn thể chặn những cây kim thép, phía đối kháng với đám tượng thạch cao. Hạ Thanh Châu phụ trách nấp lưng dùng s.ú.n.g cao su b.ắ.n tỉa. Súng cao su mới tìm thấy vòi cứu hỏa, ngoài còn một hộp đầy những viên đá nhỏ cứng rắn. Chỉ cần b.ắ.n đủ chuẩn là thể b.ắ.n vỡ tượng thạch cao.

 

“Cậu bảo tìm món đồ thế nhỉ?” Hạ Thanh Châu cảm thán, “Nếu mà dùng vũ khí cận chiến thì đối phó nổi lũ quái vật tầm xa ?”

 

Anh b.ắ.n phát nào trúng phát đó, gần như mỗi viên đá đều trúng mục tiêu, tiếng tượng thạch cao vỡ vụn vang lên ngớt.

 

“Tốt nhất là chúng nên thu hút chúng ở đây mãi.” Diêu Thương , “Hiện tại chỉ hai chúng s.ú.n.g cao su, vạn nhất chúng chuyển sang tấn công khác, mà những khác ô thì nguy hiểm.”

 

thế, tìm Hàn Ngọc ? Lê Lê ở đây, hai chúng chắc cũng nghĩa vụ bảo vệ thằng bé chứ nhỉ?”

 

Diêu Thương thở dài: “Chiếc ô khó để bảo vệ diện cho cả ba . Bây giờ tìm , khi còn nguy hiểm hơn. Với Hàn Ngọc yếu đuối như nghĩ .”

 

Nói chính xác hơn, Hàn Ngọc là một chiến binh. Ở nơi họ thấy, Hàn Ngọc lên đến tầng thượng, đang một dùng dùi cui điện đ.á.n.h gục ba tên nam sinh điên loạn , trả sạch mối thù ở ký túc xá 404 đó. Cậu ước lượng chiếc dùi cui điện trong tay, dùng điện thoại gửi cho Hạ Tinh Lê một tin nhắn:

 

【 Tình hình bên phía chị chứ? 】

 

Sau đó lấy công thủ, lùi mà tiến, sải bước xuống lầu. Ý nghĩ của đơn giản. Mình g.i.ế.c thêm vài con quỷ thì các đồng đội khác sẽ an hơn một phần. Dù tất cả đồng đội trong khu dạy học đều là những quan trọng đối với Hạ Tinh Lê. Nếu Hạ Tinh Lê ở đây, nên cố gắng bảo vệ họ thật để cô lo lắng.

 

Đêm nay thật dài, khi nào bình minh mới đến. Hoặc giả, bình minh sẽ là bóng tối còn nặng nề hơn.

 

Đêm khuya tại hồ Xuân Đường, ánh trăng mờ chiếu xuống mặt hồ. Sóng nước u trầm, đáy hồ như ẩn giấu những đợt sóng ngầm chực chờ bùng nổ.

 

Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ dạo một vòng quanh bờ hồ, cuối cùng bước lên một trong những ngôi lầu đỏ. Ngôi lầu đỏ bốn góc mái cong trong bóng đêm càng thêm âm u và đậm đặc, giống như màu sắc thấm máu. Ngay cả gió thổi qua hành lang cũng khiến nghẹt thở.

 

“Màn chơi thiết kế tại trường trung học Thanh Hòa, cảm giác đúng là x.úc p.hạ.m thanh xuân của chúng .” Hạ Tinh Lê nhàn nhạt , “Trường của chúng như thế . Hồ Xuân Đường năm đó chứa đựng nhiều ký ức đẽ của học sinh.”

 

Tần Hoài Vũ mỉm đáp: “Không , khi thông quan, cô thể tự xóa bỏ đoạn ký ức ghê tởm .”

 

cũng nghĩ .”

 

Đang lúc chuyện, mặt hồ vốn đang bình lặng bỗng nhiên nổi sóng. Từng lớp sóng từ giữa hồ lan tỏa dần bờ. Ngay giây tiếp theo, bậc thang của lầu đỏ biến mất. Trong gió đêm hình thành một cây cầu bán trong suốt kéo dài từ chân hai tận giữa hồ.

 

“Giữa hồ là địa điểm nhiệm vụ ?”

 

Hạ Tinh Lê hề do dự bước lên cây cầu đó. Cô thấy nó khá vững chãi, hề rung lắc như dự đoán. cô mới vài bước thì chợt Tần Hoài Vũ ở phía gọi , giọng điệu khẩn trương.

 

“Tinh Lê, qua .”

 

Tần Hoài Vũ thực sự qua . Cô thể bước lên cây cầu đó, dường như một bức tường vô hình ngăn cản, buộc trong lầu.

 

Lời còn dứt, cả hồ Xuân Đường bốc sương mù. Chỉ trong chốc lát, mắt cô ngoài những bóng cây đung đưa và sương mù dày đặc thì ngay cả bóng dáng Hạ Tinh Lê cũng thấy nữa. Nhiệm vụ cuối cùng bắt buộc lớp trưởng tự thành, bao gồm cả việc tự chụp ảnh chính .

 

“Tinh Lê! Cô còn đó ?”

 

tại chỗ, đôi bàn tay cầm máy ảnh lạnh giá, mãi vẫn thấy tiếng Hạ Tinh Lê trả lời.

 

...

 

Hạ Tinh Lê cứ thẳng về phía theo cây cầu, hề đầu . Cô đây là nhiệm vụ cuối cùng nhắm chính , ai thể giúp . Nếu lúc nãy ở phòng hiệu trưởng mà ký bản ủy nhiệm thư thì giờ đây đối mặt với cảnh ngộ sẽ là Tần Hoài Vũ, và kết quả cũng chẳng hơn.

 

Cô dừng bước ở cuối cây cầu. Nơi đây là giữa hồ Xuân Đường. Trong ký ức của , cô bao giờ quan sát mặt hồ ở cách gần như . Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ sâu thẳm trông như hút vực sâu tăm tối.

 

Lúc điện thoại rung lên, cô lấy xem, là tin nhắn của Hàn Ngọc. Diêu Thương và Hạ Thanh Châu thường sẽ liên lạc với cô lúc vì sợ cô phân tâm. So với họ, tâm tư của thằng bé Hàn Ngọc dễ đoán hơn nhiều. Cậu thể chủ động liên lạc chứng tỏ tình hình ở khu dạy học hiện giờ lắm, nên mới suy bụng bụng mà nhận lẽ cũng đang gặp nguy hiểm.

 

Sự thật đúng là như . Hạ Tinh Lê còn kịp nhắn cho Hàn Ngọc thì dư quang thoáng thấy đang tiến về phía . Cô nhanh chóng , phát hiện đó là một phụ nữ trung niên mặc tây trang màu đen. Đối phương uốn tóc xoăn ngắn gọn gàng, đeo kính gọng, khí chất nghiêm túc và tháo vát. Đây vị hiệu trưởng thực sự trong ký ức của cô, nhưng qua là thể đoán đây là hiệu trưởng trong màn chơi .

 

“Chào hiệu trưởng Trương.”

 

“Là lớp trưởng lớp 9 khối 11 ?” Hiệu trưởng Trương nhếch môi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, mang theo cảm giác quen thuộc, “Công tác chuẩn đón tân sinh xong xuôi cả ? Nói thật, nghi ngờ về năng lực việc của em đấy.”

 

“Hiệu trưởng, chúng mới gặp mặt mà cô , bất lịch sự quá ?”

 

là hiệu trưởng, cần gì giữ lễ phép với em?”

 

Hạ Tinh Lê nhịn mà trợn trắng mắt, cô dời tầm mắt chỗ khác, gật đầu cho lệ:

“Vâng, cô gì cũng đúng. Thực công tác chuẩn đón tân sinh chúng em hòm hòm . Chỉ là trong sổ tay đón tân sinh còn một trang về nội dung hồ Xuân Đường cần em đến hiện trường khảo sát.”

 

cụ thể là nội dung gì, nhưng hiệu trưởng Trương hiển nhiên rành chuyện . Bà lập tức lên tiếng, giọng điệu âm u: “Hồ Xuân Đường ? À , trường trung học Thanh Hòa lịch sử lâu đời, chuyện xảy ở đây cũng ít. Ví dụ như cái hồ , nhiều tội phạm c.h.ế.t oan hoặc dân du cư nơi nương tựa c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Thi thể hỏa táng rải trực tiếp xuống hồ. Đến khi chính thức lập trường, suốt mấy chục năm qua luôn học sinh vì nhiều lý do mà nhảy hồ hoặc rơi xuống nước. Khi đó ban lãnh đạo mời đại sư về xem, phong thủy nơi , sát khí quá nặng. Mỗi năm đều vài c.h.ế.t thì mới giữ trường học phát triển lâu dài. Nếu trường học sẽ con đường suy bại.”

 

Hạ Tinh Lê lạnh lùng : “Hiệu trưởng, bà ngược quan hệ nhân quả ? thấy là ban lãnh đạo trường tìm đại sư xem , cần cách tế sống kiểu đóng cọc mới trấn áp phong thủy hồ Xuân Đường, nên mỗi năm mới cố ý tạo các vụ học sinh tự t.ử hoặc t.a.i n.ạ.n rơi xuống nước. Mục đích là để bảo vệ sự phồn vinh lâu dài của ngôi trường.”

 

Hiệu trưởng Trương phủ nhận cũng giải thích. Trái thần sắc bà thản nhiên, thản nhiên như đang đối diện với một kẻ sắp c.h.ế.t nên cần để tâm quá nhiều.

 

“Em thông minh, nhưng thông minh thì ích gì chứ? tính toán xong , giờ đang là mùa đón tân sinh, cũng đến lúc hiến tế sống mới cho hồ Xuân Đường. Thế , chúng một câu hỏi trắc nghiệm nhé. Em là lớp trưởng, em quyền quyết định. Đêm nay, hiến tế chính bản em, là hiến tế cô lớp phó đang đợi em ở trong lầu ?”

 

Quả nhiên, Hạ Tinh Lê sớm nhiệm vụ cuối cùng sẽ lựa chọn vẹn cả đôi đường. Là bản c.h.ế.t Tần Hoài Vũ c.h.ế.t, giờ đây cô đối mặt với một nan đề mới.

 

Phía vang lên tiếng một vật khổng lồ phá nước lao lên. Một mảng nước hồ lớn bỗng nhiên dâng lên như sóng triều, dội xuống cô như mưa trào. Cô đầu . Giữa sương mù dày đặc, một bóng đen khổng lồ như quái thú viễn cổ đang ngẩng đầu gào rú. Trên từng tấc vảy phủ khắp con quái thú đều bám dính một cái đầu m.á.u thịt be bét. Những cái đầu đó trợn trừng mắt, đồng thanh kêu rên như tiếng chuông gọi hồn từ địa ngục.

 

Đó hẳn đều là những vong hồn từng c.h.ế.t t.h.ả.m đáy nước. Oán khí như thực thể ập thẳng mặt, n.g.ự.c cô như búa tạ nện trúng, khó thở đến mức kìm mà lùi một bước.

 

thấy hiệu trưởng Trương hỏi một nữa: “Chọn bản em chọn lớp phó? chỉ cho em nửa phút để suy nghĩ.”

 

...

 

Nửa phút dài đằng đẵng như trải qua cả một thế kỷ. Chưa bao giờ Hạ Tinh Lê nhận thức rõ ràng ý nghĩa của việc đập nồi dìm thuyền như lúc . Cô mắt hiệu trưởng Trương, hề né tránh cũng hề sợ hãi. Sau đó cô xoay máy ảnh , nhắm chính và mặt hồ phía , chụp một bức ảnh chung với con thủy quỷ khổng lồ.

 

Tách.

 

Theo quy tắc, bức ảnh sẽ tự động đồng bộ sang máy ảnh của Tần Hoài Vũ, như công tác chuẩn của nhiệm vụ cuối cùng coi như chụp xong. Là lớp trưởng, cô thực hiện nghiêm túc chức trách của .

 

chọn chính .” Cô bình tĩnh trả lời, “ khi c.h.ế.t, hy vọng bà mau biến cho khuất mắt.”

 

 

Loading...