Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 154: Nghị sự ở Hồng Đình

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:04:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tần Hoài Vũ vẫn luôn chờ ở bên bờ, gì về những chuyện xảy giữa hồ, cho đến khi máy ảnh đồng bộ dữ liệu hình ảnh.

 

Rất kỳ lạ, ngoài một bức ảnh, còn một đoạn video.

 

Bức ảnh dĩ nhiên là ảnh chụp chung của Hạ Tinh Lê và thủy quỷ khổng lồ. Dù thể trực tiếp trải nghiệm, cô vẫn thể cảm nhận rõ ràng luồng oán khí mãnh liệt đến từ vong hồn đó.

 

Trước đó máy ảnh luôn treo n.g.ự.c Hạ Tinh Lê, góc video cũng y hệt như . Có thể thấy Hạ Tinh Lê chủ động nhấn nút ghi hình từ , mục đích là âm thầm ghi bộ quá trình cho cô , như khi trở về cũng thể đưa lời giải thích với các đồng đội khác.

 

thấy hiệu trưởng Trương trong video, cũng những lời bà , đương nhiên cũng Hạ Tinh Lê cuối cùng đưa lựa chọn nào.

 

Có lẽ trong mắt Hạ Tinh Lê, nhiệm vụ chỉ cần hy sinh một lớp trưởng, bất kể xét từ góc độ nào, đó là kết quả nhất.

 

ôm máy ảnh, đôi tay tự chủ mà run rẩy dữ dội. Ngay đó, nước mắt men theo ống kính rơi xuống, trong cổ họng phát tiếng nức nở kìm nén.

 

Hạ Tinh Lê chuẩn tâm lý khi đến hồ Xuân Đường . Cô chỉ một nữa mất bảo vệ. Mỗi khi cô khao khát một ai đó sống, đối phương đột ngột rời , còn cô thì bất lực.

 

Tại ?

 

“Tại chứ?” Cô hiếm khi rơi trạng thái mất kiểm soát như , dùng hết sức lực gào thét về phía xa: “Cô thà chọn , giá trị tồn tại của cô lớn hơn nhiều! Cô thế thì về ăn với họ thế nào đây? Hạ Thanh Châu và Diêu Thương thể tha thứ cho ?”

 

“Hạ Tinh Lê!!!”

 

Bức tường vô hình mặt bỗng chốc sụp đổ, màn sương mù bao phủ hồ Xuân Đường cũng tan biến theo gió. Bóng đêm dường như còn tối thêm vài phần, nhưng , cuối cùng cô cũng thể bước lên cây cầu nối liền với giữa hồ.

 

Tần Hoài Vũ khó lòng bình phục nhịp tim đang loạn, cô lảo đảo chạy về phía giữa hồ. ở phía bên cây cầu, mặt hồ trở bình lặng. Hạ Tinh Lê ở đó, ngay cả thủy quỷ khổng lồ cũng biến mất.

 

cúi xuống, nhặt lấy chiếc máy ảnh Hạ Tinh Lê đ.á.n.h rơi. Trên dây đeo máy ảnh quấn một chiếc huy hiệu trường bằng kim loại. Khác với chiếc huy chương mà các chơi nhận ban đầu, chiếc huy hiệu rỉ sét nghiêm trọng, hoa văn cũng khác biệt, lẽ là phiên bản đầu tiên khi mới thành lập trường.

 

Đây chính là tín vật của nhiệm vụ cuối cùng.

 

Tín vật lấy , nhiệm vụ kết thúc. Điều đại khái cũng nghĩa là Hạ Tinh Lê thực sự bỏ mạng đáy hồ.

 

quỳ rạp xuống đất, nhất thời chỉ cảm thấy hai đầu gối bủn rủn, đến dậy cũng nổi.

 

lúc điện thoại vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi từ Hạ Thanh Châu.

 

cúi đầu nhấn nút , thấy giọng vội vã của Hạ Thanh Châu ở đầu dây bên : “Hoài Vũ! Nhiệm vụ của hai kết thúc ?”

 

“Phải, kết thúc .”

 

“Mẹ kiếp, bảo mà, lũ quỷ quái bên tòa nhà dạy học bỗng nhiên biến mất hết. Thế nhưng điện thoại của Lê Lê gọi mãi , hai vẫn chứ?”

 

 

Có lẽ do sự im lặng kéo dài quá lâu, Hạ Thanh Châu nhận điều bất , giọng đột nhiên đổi, lạnh lùng truy vấn: “Hoài Vũ, , Lê Lê ? Cô bảo Lê Lê máy cho !”

 

 

“Cô cho Lê Lê !”

 

Anh cao giọng khiến tất cả đều vây , đó điện thoại Diêu Thương giật lấy.

 

Diêu Thương hề gắt gỏng, nhưng giọng điệu lạnh đến đáng sợ. Anh vô cùng bình tĩnh hỏi: “A Lê xảy chuyện , ?”

 

Tần Hoài Vũ run giọng : “ vẫn tìm thấy cô , lẽ…”

 

Có lẽ.

 

lẽ”, nhưng thực tế ai cũng hiểu, “ lẽ” đồng nghĩa với lành ít dữ nhiều.

 

“Cô đang ở ?”

 

“Giữa hồ Xuân Đường.”

 

Cuộc gọi đột ngột ngắt. Không cần nghĩ cũng , họ chắc chắn đang cùng chạy về phía .

 

 

Gió đêm thổi tung mái tóc dài của Tần Hoài Vũ, cô tháo kính xuống, lau ống kính bằng đôi mắt đỏ hoe.

 

chắc còn thể gì. Là đến phòng in ấn để rửa hai bức ảnh tối nay, đây chờ đồng đội đến hội quân, tiếp tục tìm tung tích của Hạ Tinh Lê.

 

tìm Hạ Tinh Lê ở bây giờ? Xuống đáy hồ ?

 

thậm chí còn chuẩn tâm lý để đối mặt với nhóm đó. Họ là trai, là yêu, là chiến hữu, là bạn của Hạ Tinh Lê. Trong ván game , tất cả bọn họ đều lấy Hạ Tinh Lê trung tâm, mà giờ đây, Hạ Tinh Lê vì cô mà chọn cách hiến tế chính .

 

lẩm bẩm tự trách: “Mình thật đáng c.h.ế.t…”

 

“Cô đáng c.h.ế.t cái gì chứ?”

 

Giọng nữ trong trẻo quen thuộc vang lên từ phía . Lúc , lọt tai Tần Hoài Vũ chẳng khác nào âm thanh của thiên đường. Khoảnh khắc đó cô suýt nữa tưởng gặp ảo giác, kinh ngạc đầu .

 

Kỳ tích xảy . Hạ Tinh Lê thế mà thực sự đang cách đó xa. Chỉ là ướt sũng, trông như một con thủy quỷ xinh mới biến thành hình .

 

Tần Hoài Vũ bỗng nhiên bật dậy, lúc chạy ào tới suýt nữa thì ngã nhào. Cô cũng chẳng quản đối phương là quỷ, xúc động ôm chặt lấy mặt Hạ Tinh Lê.

 

“Vẫn còn sống ? Là thật sự còn sống ?”

 

“Là còn sống, đảm bảo hàng thật giá thật.” Hạ Tinh Lê vỗ vai cô , bất đắc dĩ giải thích: “Yên tâm, thủy quỷ, chỉ là mới bò từ nước lên, hơn nữa điện thoại và máy ảnh đều mất .”

 

“Máy ảnh ở chỗ , còn cả tín vật nữa.” Tần Hoài Vũ định đưa chiếc huy hiệu cho cô, nhưng lý trí đột ngột về một chút, vội vàng thu tay hỏi dồn: “Làm cô sống sót ?”

 

“Về lý thuyết thì sống nổi , nhưng một tấm bùa bình an, coi như là tận dụng game để thêm một mạng.”

 

Cô lấy từ trong túi một tấm bùa bình an màu tím. Đó chính là món quà Hàn Ngọc tặng lúc . Tấm bùa khi trải qua ván game ở khách sạn Tượng Sáp, đại NPC Ân Tuyết ban phúc lành.

 

Thực chính cô cũng chắc cái hiệu ứng tăng cường tác dụng cụ thể gì. Lần là một canh bạc lớn, ai ngờ nó cứu mạng thật.

 

Lời chúc phúc của Ân Tuyết cô triệt tiêu hiệu ứng tiêu cực của nhiệm vụ cuối cùng. Vì , lúc nãy dù thủy quỷ khổng lồ kéo xuống đáy hồ, nhưng ngay khi nuốt chửng, quanh cô bùng lên một kết giới màu tím, ép lùi thủy quỷ xa.

 

Ha ha, gặp , Hạ Tinh Lê, nhớ kỹ chị nợ em một ân tình đấy.

 

Dấu vết hoa tuyết tấm bùa màu tím biến mất, nhưng ngôi duy nhất huy chương vai cô vẫn còn đó.

 

Sau khi nguy cơ giải trừ, cô nổi lên mặt nước, trèo lên cây cầu , thấy Tần Hoài Vũ đang quỳ đó tự trách đáng c.h.ế.t.

 

Tần Hoài Vũ bừng tỉnh: “Đây là mà các cô từng nhắc tới, cái NPC chút mập mờ với cô hả?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-154-nghi-su-o-hong-dinh.html.]

“Mập mờ chỗ nào chứ?” Hạ Tinh Lê cạn lời: “Cô đừng suốt ngày bậy bạ.”

 

, cô mau gọi điện cho trai hoặc Diêu Thương , bọn họ nãy liên lạc với cô nên gọi cho .”

 

Tần Hoài Vũ hết, Hạ Tinh Lê hiểu: “Không lẽ họ tưởng c.h.ế.t chứ?”

 

“Chính xác là , giờ chắc đang hớt hải chạy tới đây .”

 

Nghe , Hạ Tinh Lê vội vàng nhận lấy điện thoại, cuống cuồng gọi của Diêu Thương. Tiếng chuông reo lâu, đầu dây bên mới miễn cưỡng bắt máy, truyền đến giọng trầm thấp của Diêu Thương.

 

“Chúng sắp đến .”

 

Anh mặc định gọi cho là Tần Hoài Vũ, giọng điệu bất kỳ gợn sóng nào, nhưng dường như cũng còn chút sức sống nào cả.

 

Hạ Tinh Lê nhận điều bất thường, vội vàng giải thích: “Diêu Thương, là em đây, em c.h.ế.t !”

 

 

“A Lê?”

 

, là A Lê đây. Anh mau bảo với , chúng tập hợp ở cái đình màu đỏ giữa hồ Xuân Đường !”

 

Lời dứt, đầu dây bên đột nhiên vang lên một tiếng va chạm kịch liệt, ngay đó là tiếng hô hoán kinh ngạc của các đồng đội.

 

Điện thoại dường như văng xa, Hạ Tinh Lê rõ họ cụ thể những gì. Cô ngơ ngác áp điện thoại sát tai, mãi một lúc mới thấy tiếng bước chân từ xa đến gần. Chắc là ai đó nhặt điện thoại lên, tiếng của Hạ Thanh Châu vang lên.

 

“Lê Lê, là Lê Lê ?!”

 

“Là em, là em đây, nhỏ thôi, tai em sắp điếc . Bên các chuyện gì thế?”

 

Hạ Thanh Châu mừng rỡ như điên: “Không , chỉ là Diêu Thương kích động quá, cả lẫn xe mô tô đều lao ngoài. Cậu c.h.ế.t, bọn đến ngay đây!”

 

 

Thế là năm phút , tề tựu tại Hồng Đình. Nghe Hạ Tinh Lê kể ngọn ngành sự việc, đồng thời Hạ Tinh Lê cũng nhiệm vụ cố thủ khu giảng đường của họ.

 

Mọi đều thương ở các mức độ khác , trạng thái tinh thần đều khá tiều tụy. Có thể thấy quá trình đó chẳng hề dễ dàng gì. Nếu nhờ nhiệm vụ ở hồ Xuân Đường sớm thành, e rằng họ còn giằng co với lũ quỷ quái lâu hơn nữa.

 

Hạ Thanh Châu chân thành giơ ngón tay cái với Hạ Tinh Lê: “Không ngờ nha, cái hôn đó của Ân Tuyết hiệu quả thật!”

 

“Anh thể đừng nhắc đến chuyện hôn hít ?” Hạ Tinh Lê xong liền sang Hàn Ngọc, nghiêm túc cảm ơn: “Nói cho cùng cũng là nhờ bùa bình an của , nếu lời chúc phúc của Ân Tuyết cũng chẳng vật dẫn, cảm ơn .”

 

Hàn Ngọc cô, hiếm khi để lộ một nụ từ tận đáy lòng: “Nên mà, thật sự quá .”

 

Lúc đầu cũng chỉ tặng cô một món quà, coi đó là một lời chúc mà thôi, chẳng trông mong nó tác dụng thực tế gì. Ai ngờ thiên thời địa lợi, nó thực sự giữ mạng sống cho cô.

 

Thật quá, quá xứng đáng.

 

Chung Thư Ngọc cố tình mang theo cuốn sổ tay quái đàm đó. Hiện tại các tín vật đủ, chỉ còn thiếu hai bức ảnh cuối cùng, chờ đến phòng in ấn rửa dán là xong.

 

“Chúng thế là thành công ?”

 

“Dĩ nhiên.”

 

Điều nghĩa là nhiệm vụ chính tuyến của ván thành bộ, sắp thông quan.

 

Hạ Tinh Lê khoác áo đồng phục của Diêu Thương, cả ôm chặt trong lòng, phần nào giảm bớt cái lạnh lẽo khi từ nước lên.

 

Cô vuốt mái tóc dài ướt sũng, ngước . Ban đầu cô định bảo cần ôm chặt thế, nhưng cuối cùng lời khỏi miệng thành: “Ngã đau ?”

 

“Không đau.”

 

“Sao mà đau , xem tay trầy xước hết cả kìa. Hay là em một chuyến đến phòng y tế nhé? Tiện thể tìm ít t.h.u.ố.c mỡ cho .”

 

Diêu Thương im lặng, cúi đầu vùi mặt cổ cô, hồi lâu đáp. Ngược , Long Ngạo Phi tích cực tán thành.

 

đúng, cổ chân của Khổng Toàn sưng to lắm, bôi ít rượu t.h.u.ố.c cho cô giảm đau cũng .”

 

Khổng Toàn lườm một cái, trách lắm miệng: “ , thương nặng hơn nhiều, thì tính là gì? Anh xem tay ông chủ Dương vẫn còn đang chảy m.á.u kìa!”

 

Dương Tĩnh chẳng hề bận tâm: “Đây chính là huân chương chiến đấu, tự hào lắm đấy.”

 

“Cậu bệnh .” Hạ Thanh Châu đ.â.m chọc ngay lập tức: “Bệnh trung nhị, khuyên nên chữa sớm , đừng để lâu.”

 

“???”

 

Chung Thư Ngọc ban đầu vẫn mỉm ngoài quan sát họ đùa giỡn, đó như nhớ điều gì, thần sắc thoáng hiện chút tiếc nuối.

 

“Ván chúng thông quan , tiếp theo chắc là còn cơ hội gặp nữa nhỉ?”

 

Khổng Toàn nhiệt tình mời mọc: “Không , hai chúng về thể tiếp tục lập đội!”

 

“Cho một suất nữa.” Long Ngạo Phi : “Ba chúng lập đội, gặp nguy hiểm hai cứ chạy , phụ trách bọc hậu, !”

 

“Để , đừng ồn ào nữa.”

 

“Ơ kìa, cô thể thái độ với một chút ?”

 

Hạ Tinh Lê và Tần Hoài Vũ liếc , hai lập tức hiểu ý đối phương. Cô bình thản đề nghị: “Hay là thế , về hãy đổi thẻ tụ tập. Chín chúng hãy kết nối nơi ở với , đó thể bàn bạc việc lập đội xen kẽ. Như dù là gặp mặt thông quan cũng đều thuận tiện.”

 

Mắt Khổng Toàn sáng rực: “ , còn thể thế nữa!”

 

Hàn Ngọc nghi hoặc Hạ Tinh Lê: “Đây dường như phong cách của chị.”

 

Phải rằng Hạ Tinh Lê đây vốn thích lập đội với quá nhiều . Cậu cố gắng nhiều nhưng đến giờ vẫn thể thực sự trở thành hàng xóm của cô.

 

Hạ Tinh Lê nhẹ: “Cậu cho phép tâm thái của đổi chứ, cũng như đổi cả quy hoạch cho tương lai nữa.”

 

“Quy hoạch gì?”

 

“Sớm muộn gì cũng sẽ thôi.”

 

Nếu đây cô chỉ nỗ lực để sống sót, thì hiện tại, cô sẽ đoàn kết tất cả những chiến hữu thể đoàn kết xung quanh , bảo vệ họ, chờ đợi ngày kế hoạch của quân đội thực thi.

 

Quyền kiểm soát hệ thống Âm Thành cuối cùng sẽ giành . Tất cả những nạn nhân vô tội cuốn đây đều sẽ giành tự do.

 

Đêm nay tuy dài, nhưng bình minh sẽ đến.

 

 

Loading...