Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 155: Động viên trước trận chiến

Cập nhật lúc: 2025-12-18 14:04:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ván game ở trung học Thanh Hòa khiến Hạ Tinh Lê nhận thức sâu sắc hơn về sự sinh t.ử vô thường của trò chơi . Đặc biệt là hiện tại, khi thế lực của cả hai bên đều đang thẩm thấu trong, các sự cố ngoài ý xảy liên tiếp, khó khi nào cô và những xung quanh sẽ đưa tầm ngắm.

 

, khi trở về nơi ở, cô lập tức thực hiện theo kế hoạch định. Cô giả vờ kiểm tra các mảnh ghép của , đó tìm cớ đuổi Hạ Thanh Châu , để Diêu Thương thành việc chỉnh hợp các mảnh ghép của trai .

 

Thế là, khi Hạ Thanh Châu phòng khách, liền thấy màn hình TV hiện một bản đồ Ngu Thành chỉnh, kèm theo dòng thông báo:

 

【 Chúc mừng chơi Hạ Thanh Châu thu thập đủ bản đồ Ngu Thành. Vui lòng nhấn Rời trong vòng hai mươi bốn giờ để thoát khỏi trò chơi. Sau khi trở về thế giới hiện thực, tám mươi vạn tiền thưởng sẽ chuyển tài khoản trong vòng ba ngày. 】

 

Đầu óc trống rỗng trong giây lát, một lúc mới định thần về phía Hạ Tinh Lê: “Cái gì mà thu thập đủ bản đồ? Anh còn gom đủ mà, thoát khỏi trò chơi?”

 

Hạ Tinh Lê với : “Anh cứ về , Hoài Vũ cũng sẽ chờ ở thế giới hiện thực, đến lúc đó cô sẽ cho cần gì.”

 

“Chuyện thì liên quan gì đến Tần Hoài Vũ?” Dù cũng là em ruột, phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, ánh mắt của em gái, Hạ Thanh Châu đột nhiên nhận nguyên do. Anh giận dữ trừng mắt Diêu Thương: “Hai các hợp mưu thiết kế ?”

 

Mối quan hệ của hai hiện hòa hoãn hơn nhiều, nên khi thấy chất vấn như , Diêu Thương hề tức giận. Anh thể thấu hiểu, chỉ kiên nhẫn giải thích:

 

“Không thiết kế , mà là về để giải thích với bác trai và bác gái một tiếng, chuẩn cho việc thực thi kế hoạch tiếp theo.”

 

giải thích cái gì?” Ánh mắt Hạ Thanh Châu đảo qua đảo giữa và Hạ Tinh Lê: “Thảo nào đó hai cứ thấy lạ lạ, hóa thương lượng xong xuôi, tính toán tống khứ về, Lê Lê, rốt cuộc ai mới là ngoài hả?”

 

Hạ Tinh Lê nghiêm túc mắt : “Anh đừng , ai là ngoài cả. Chỉ là trong tình huống bắt buộc lựa chọn, em và Diêu Thương thể cùng c.h.ế.t, nhưng sống.”

 

“Tại ?”

 

“Tại ư? Chẳng lẽ cần gánh vác trách nhiệm gia đình ? Nếu cả hai chúng đều c.h.ế.t thì bố thế nào?”

 

Hạ Thanh Châu ngẩn , nhíu mày vặn hỏi: “ ngược , em về gánh vác trách nhiệm đó, còn ?”

 

Hạ Tinh Lê ngập ngừng: “Theo tình hình hiện tại, vẻ như em quân đội lựa chọn. Gác những chuyện khác, em nghĩ họ sẽ mong em ở trong trò chơi hơn.”

 

“Quân đội? Ở đây còn cả chuyện của quân đội nữa ?!”

 

Lời còn dứt, cửa bếp mở , Tần Hoài Vũ mặc một bộ váy vest công sở giản dị, thọc tay túi bước . Rõ ràng cô sử dụng thẻ tụ tập, mấy căn phòng trong nhà Hạ Tinh Lê lúc đều liên kết với .

 

quanh một lượt, nhận bầu khí chút căng thẳng, bèn thử về phía Hạ Tinh Lê, lập tức thấy dòng chữ màn hình lớn.

 

Sắc mặt cô tỏ vẻ hiểu rõ: “Anh trai cô sắp ?”

 

còn lù lù ở đây , ơn giữ sự tôn trọng tối thiểu cho ?” Hạ Thanh Châu hít một thật sâu, cố gắng để sự phẫn nộ và bất lực hiện rõ mặt: “Hóa tất cả các đều nội tình, chỉ một là thằng ngốc thôi ?”

 

Tần Hoài Vũ thở dài, để giảm bớt mâu thuẫn giữa hai em, cô quyết định nhận trách nhiệm về .

 

“Là nhờ Tinh Lê tạm thời giữ kín. Ván nhiệm vụ tiến trình quá gấp rút, nếu cho chuyện , sợ sẽ phân tâm, ảnh hưởng đến hành động và gây nguy hiểm hơn.”

 

Hạ Thanh Châu im lặng hồi lâu, tiếp tục truy vấn nữa, đó tập trung .

 

“Vậy nên, thực cô là của quân đội?”

 

của quân đội, chỉ coi là một kế thừa sứ mệnh thôi.” Tần Hoài Vũ : “Nếu , bây giờ thể kể hết cho , đó hãy dứt khoát cùng trở về thế giới thực, vẫn còn chính sự đang chờ chúng đấy.”

 

còn lựa chọn nào khác ?”

 

Thế là trong một giờ tiếp theo, Tần Hoài Vũ sofa phòng khách, hề giấu giếm mà kể chi tiết nguồn cơn của kế hoạch cho Hạ Thanh Châu . Trong lúc đó, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương thỉnh thoảng bổ sung. Ngay cả việc Diêu Kiến Hùng tham gia đó, Diêu Thương cũng hề che giấu.

 

Hạ Thanh Châu mà lòng lạnh ngắt hết đợt đến đợt khác. Không là do cảm động tình nghĩa giữa Tần Hoài Vũ và vị học trưởng , do lo âu cho con đường phía mịt mù, ôm đầu, ngừng thở dài.

 

“Lê Lê, các em, chuyện , giải thích thế nào với bố đây?”

 

Hạ Tinh Lê bưng ly sữa ấm hâm xong cho , cô vỗ vai an ủi: “Liệu khả năng là bố ? Nếu cả hai chúng đều trò chơi, em nghĩ quân đội chắc chắn sẽ cách thông báo cho họ, chỉ là chúng kịp xác nhận với thôi.”

 

“Anh thật sự để em đây một , yên tâm.”

 

“Em hiểu mà trai, nhưng em một . Các bạn của em đều ở đây. Anh và Hoài Vũ cứ yên tâm trở về , chiến trường bên ngoài cũng quan trọng, lẽ cũng hề nhẹ nhàng hơn trong trò chơi .”

 

Trong giọng của Hạ Thanh Châu mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, nhưng mạnh mẽ nén xuống. Anh ôm lấy Hạ Tinh Lê, vụng về vỗ nhẹ lưng cô.

 

“Từ nhỏ em cứng đầu như , chẳng bao giờ để ai yên tâm cả. Em trai của em khó khăn thế nào ?”

 

Hạ Tinh Lê khẽ đáp: “Em .”

 

“Anh , Diêu Thương thể chăm sóc cho em ?”

 

“Không cần , em sẽ chăm sóc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-155-dong-vien-truoc-tran-chien.html.]

 

Hạ Thanh Châu suýt nữa thì cho phì . Anh ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, im lặng hồi lâu như thỏa hiệp mà cụp mắt xuống, cuối cùng chỉ lẩm bẩm một câu.

 

“Chờ giải quyết xong việc bên ngoài, thưa chuyện với bố xong, sẽ tìm em.”

 

“Được.”

 

Ở nơi thấy, Hạ Tinh Lê khẽ lắc đầu với Tần Hoài Vũ, ý bảo Tần Hoài Vũ đến lúc đó hãy ngăn , đừng để .

 

Tần Hoài Vũ hiệu hiểu. Cô dậy, tiện tay lấy một tờ giấy từ cuốn sổ bàn , vội liên lạc và địa chỉ của lên đó.

 

đưa tờ giấy cho Hạ Thanh Châu: “Sau khi ngoài sắp xếp xong việc gia đình, nhớ đến tìm .”

 

Sáu tiếng khi Tần Hoài Vũ và Hạ Thanh Châu rời , Hàn Ngọc, Dương Tĩnh, Chung Thư Ngọc, Khổng Toàn và Long Ngạo Phi, theo đúng hẹn, sử dụng thẻ tụ tập để liên thông nơi ở của với .

 

Dương Tĩnh đến vội vàng tìm em, kết quả phát hiện . Anh ngây tại chỗ nửa ngày mới phản ứng , Hạ Tinh Lê với ánh mắt ngây ngô ngốc nghếch. “Không đúng nha, ván cũng lão Hạ gom đủ mảnh ghép mà. Chuyện nhất định giấu ? Hơn nữa cứ thế vứt em đây ?”

 

“Anh vứt em , là em nhờ Tần Hoài Vũ đưa ngoài.”

 

“Thế , thế mà cũng đồng ý?”

 

Dương Tĩnh hiểu Hạ Thanh Châu. Trong mắt , Hạ Thanh Châu là một kẻ cuồng em gái hơn kém. Theo lý mà , tuyệt đối chuyện để mặc Hạ Tinh Lê một mà thoát khỏi trò chơi. Chuyện chắc chắn uẩn khúc.

 

Dù tính cách rộng rãi nhưng kẻ quá vô tư, tự nhiên nảy sinh nghi ngờ.

 

“Lê Lê, em bí mật gì với chúng ?”

 

Vì phép lịch sự tiếp khách, Hạ Tinh Lê cùng Diêu Thương đang loay hoay chuẩn đồ uống trong bếp, định pha cho mỗi một loại đồ uống hợp khẩu vị của họ.

 

Cô liếc Dương Tĩnh một cái đầy ẩn ý, sang chào hỏi những khác: “ , cứ về phòng quần áo thoải mái , lát nữa tập hợp ở phòng khách, chúng sẽ mở một buổi tọa đàm, bàn bạc chút chuyện nghiêm túc.”

 

Bao gồm cả Dương Tĩnh, những khác đều đáp lời về phòng ngủ, ngoại trừ Hàn Ngọc. Vì đây từng đến nhà Hạ Tinh Lê nên quá quen đường, sớm xong bộ đồ mặc ở nhà.

 

Cậu dựa cửa bếp, nhận lấy ly sữa ấm từ tay Hạ Tinh Lê, trầm giọng hỏi: “Lê tỷ, chị đang lên kế hoạch cho một chuyện đại sự ?”

 

Hạ Tinh Lê : “ khả năng lập kế hoạch đó, cùng lắm cũng chỉ là một thực hiện thôi.”

 

“Người thực hiện?”

 

.” Cô : “ đoán khi chuyện, chắc chắn sẽ cảm thấy hưng phấn đấy.”

 

thì trong xương tủy của nhóc vốn sự phản nghịch, luôn khao khát tìm kiếm sự kích thích.

 

Sự thật chứng minh, khi Hạ Tinh Lê thuật bộ tình hình hiện tại về hệ thống Âm Thành, ánh sáng trong mắt Hàn Ngọc ngày càng rạng rỡ. Cậu gì, nhưng thể thấy thực sự hưng phấn.

 

Có lẽ vì đè nén quá lâu, khao khát thoát khỏi lồng giam, phá vỡ cục diện . Hoặc lẽ vì hiểu rõ rằng, những mặt hôm nay đều là những thiết, yêu và bạn bè của Hạ Tinh Lê, và thật may mắn khi trong đó. Đây chính là biểu hiện của sự tin tưởng.

 

Tóm , cực kỳ nghiêm túc, dùng ánh mắt để truyền đạt quyết tâm của tới Hạ Tinh Lê.

 

Cuối cùng, Hạ Tinh Lê kết luận: “Tình hình là như đó. Dù là chơi chọn tham gia chơi tình cờ cuốn , nguy cơ chúng đối mặt là như . Nếu thể phá hủy âm mưu của thế lực bên ngoài, chúng sẽ mãi mãy bao phủ trong bóng tối, trở thành những vật hy sinh vô tội, vì thế mới chân thành hy vọng thể đoàn kết , chờ đợi thời cơ phản kháng hệ thống.”

 

Giọng điệu của cô nhanh chậm, cũng chẳng quá hùng hồn đanh thép, nhưng mang một sức mạnh cổ vũ lòng kỳ lạ.

 

Long Ngạo Phi là đầu tiên tích cực hưởng ứng: “Không vấn đề gì thưa đại ca, chẳng là hợp sức đối đầu với hệ thống ? hề nao núng , chỉ cần chị lệnh một tiếng, chị bảo đ.á.n.h hướng nào đ.á.n.h hướng đó!”

 

“Cũng cần vội vã như , chờ Hoài Vũ liên lạc với nhân viên quân đội, cô sẽ tìm cách báo cho chúng kế hoạch tiếp theo. Trước lúc đó, chúng chỉ cần bảo vệ lẫn .”

 

“Bảo vệ lẫn , bảo vệ như thế nào?”

 

Khổng Toàn như kẻ ngốc: “Đồ đần, Tinh Lê ván chẳng nhắc ? Hiện tại nơi ở của chúng liên thông, các ván tiếp theo lập đội một cách hợp lý, cố gắng để đều thể thông quan bình an.”

 

.” Hạ Tinh Lê gật đầu: “ bàn bạc với Diêu Thương, xét thấy quy định của hệ thống là giới hạn lập đội tối đa năm , cho nên bảy chúng nhất nên chia hai nhóm. và Hàn Ngọc sẽ dẫn một nhóm, Diêu Thương và Dương Tĩnh dẫn một nhóm, ba còn cứ tự chọn .”

 

Dương Tĩnh chuyện thẳng thắn, chỉ Long Ngạo Phi: “Long cùng nhóm với tiểu thư Khổng Toàn ? Hay là để lớp trưởng Chung sang chỗ , dù hai chúng cũng hợp tác với , cảm thấy vẫn ăn ý.”

 

Chung Thư Ngọc ý kiến gì, sảng khoái đồng ý: “Được thôi, tuy thể lực kém một chút nhưng đầu óc cũng còn linh hoạt, chắc sẽ gây thêm rắc rối .”

 

“Tất nhiên là , thông minh mà.”

 

đúng là cùng nhóm với Khổng Toàn.” Long Ngạo Phi hì hì thừa nhận: “Hơn nữa còn cùng nhóm với đại ca, vận khí của quá !”

 

Khổng Toàn lập tức ôm lấy cánh tay Hạ Tinh Lê: “Tớ cùng nhóm với , cùng nhóm với , tớ ghét ồn ào lắm.”

 

“Thời kỳ đặc biệt mà, thể khắc phục thì hãy khắc phục một chút .” Hạ Tinh Lê ân cần khuyên nhủ: “Ít nhất thì nhóc cũng nghĩa khí, việc là xông pha thật sự đấy.”

Loading...