Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 86: Nhiệm vụ thất bại
Cập nhật lúc: 2025-12-17 04:00:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực đề xuất của Hướng T.ử Hạo, cả Đặng Nguyên lẫn Trương Hiểu Mai đều từng nghĩ tới. Dọc hành lang một sân trống bày gần chục con rối gỗ bán thành phẩm, đường nét điêu khắc thô, khác với những con rối tinh xảo họ từng thấy. Khả năng cao đây chính là thứ trò chơi yêu cầu chơi mài giũa cho chỉnh.
vấn đề là, trong gần mười con rối đó, chọn con nào mới an ?
Ba lựa chọn, cố tìm dấu vết manh mối để xác định con nào là đáp án đúng. Viên Lâm thấy giúp nhiều nên vòng quanh hai lượt, dừng một căn phòng sát vách nơi nhiệm vụ.
Trên cửa căn phòng đó chỉ khắc một bông hoa Tulip, ngoài gì khác.
Cô thử xoay tay nắm, nhưng cửa khóa chặt, chìa thì .
“Anh Đặng.” Viên Lâm , với đồng đội. “Căn phòng bên cạnh đang giấu thứ gì ?”
“Cô tưởng thấy ?” Đặng Nguyên khinh khỉnh. “Cửa khóa . Nhóm Trương Hiểu Mai cũng chìa. Vào kiểu gì?”
“ mà…”
“Đừng mất thời gian nữa.” Đặng Nguyên cắt ngang. “Cô tưởng nhiệm vụ dễ lắm ? Cô mài giũa xong một con rối gỗ mất bao lâu ?”
Trương Hiểu Mai trầm giọng thở dài: “Hiện tại đúng là còn cách nào hơn. Chúng chỉ thể cố mài giũa khung xương thật tinh tế, chỉ cần…”
Đặng Nguyên tiếp: “Chỉ cần tinh tế hơn nhóm là . Nhóm đó khôn, đặc biệt là phụ nữ họ Hạ, chắc dễ đối phó.”
“Vậy chọn con .” Trương Hiểu Mai kéo một con rối bán thành phẩm đang tựa sát tường ở phía . “Con từ chiều cao đến dáng đều giống ngài Galan.”
Lúc nãy cô thấy bộ lễ phục trong phòng. Dù màu đỏ, nhưng kiểu dáng và hoa văn chỉ bạc gần với bộ ngài Galan vẫn mặc. Cô thể liên tưởng.
Hơn nữa, mỗi bình định thí nghiệm đều là ngài Galan. Cô nghĩ, cứ bám sát gu thẩm mỹ của ông thì khả năng đúng sẽ cao.
Đặng Nguyên cũng đồng ý: “Đây chắc là điểm mấu chốt để thành nhiệm vụ.”
…
Trong phòng khách, Hạ Tinh Lê ngủ, cũng rảnh rỗi. Cô đang kiểm tra hai con rối đặt ở cuối giường, gần như sờ hết chúng một lượt.
Diêu Thương ở mép giường, cô cảm thán: “Em đúng là kiêng kỵ gì.”
“Còn thứ gì đáng kiêng kỵ hơn trò chơi ?” Hạ Tinh Lê ngẩng đầu. “Dù theo chủ nghĩa duy tâm duy vật, đây cũng chỉ còn cách cố sống sót thôi.”
“Vậy em phát hiện gì?”
“Phát hiện hai con rối một nam một nữ.”
“…Cái đó . Còn gì nữa ?”
“Còn nữa. Con nam là rối gỗ, con nữ là rối da.”
So với con rối nam, con rối nữ mềm hơn hẳn. Vì rối da quan trọng ở thứ nhồi bên trong, giống rối gỗ dựa khung xương.
Hạ Tinh Lê cảm thấy đây thể là một lời nhắc ngầm.
Diêu Thương suy nghĩ hỏi: “Có nếu nhiệm vụ đêm nay thất bại, lũ dơi hút m.á.u nhồi trong rối da sẽ bay tấn công chúng ?”
“Rất khả năng. nhiệm vụ của chúng sẽ thất bại.”
Anh nhướn mày: “Sao em tự tin ?”
“Vì khả năng cao là họ tìm đạo cụ mấu chốt.”
Diêu Thương nghĩ nhanh hiểu: “Em đang căn phòng khắc hoa Tulip ? thấy nó khóa.”
“Ổ khóa của căn phòng đó giống hệt ổ khóa phòng tạp vật ở hậu viện. đoán thể dùng cùng một chìa khóa để mở.” Hạ Tinh Lê . “ lúc nãy thời gian gấp nên kịp kiểm tra.”
Theo suy đoán của cô, những con rối bán thành phẩm ngoài hành lang phần lớn chỉ là mồi nhử. Khung xương thật sự thể đang giấu trong phòng Tulip.
chìa thì .
Diêu Thương chợt nhớ : “Hình như em rõ với . Chẳng lẽ em tìm chìa khóa?”
“Tìm hai chiếc.” Hạ Tinh Lê lấy chìa từ túi cho xem. “Một chiếc ở trong con rối từ xác Triệu Hiền. Chiếc còn ở trong con rối đặt cạnh t.h.i t.h.ể Lý Kỳ.”
“Vậy còn Lưu Doanh Doanh?”
“Chỗ Lưu Doanh Doanh chìa. nghĩ do quanh t.h.i t.h.ể xuất hiện con rối.”
Diêu Thương trầm ngâm: “Vậy nghĩa là chỉ nơi nào con rối xuất hiện thì mới khả năng chìa?”
“Gần như .”
“Vậy tức là sẽ còn c.h.ế.t.” Anh gật đầu. “Tất cả chìa khóa tối qua đều rơi tay em, nhóm đúng là cơ hội mở phòng Tulip.”
Tối qua con rối của Triệu Hiền đặt ngay hành lang. Ai phát hiện sẽ lấy chìa, nên thứ tự rút thăm quan trọng.
Người đầu tiên là Đặng Nguyên chú ý nên bỏ qua, để thứ hai là Hạ Tinh Lê lấy .
Đêm nay gã chia nhóm Rối gỗ. Mà trong nhóm đó, Hướng T.ử Hạo, tối qua ngoài nhiệm vụ, thậm chí còn chạm t.h.i t.h.ể một .
Tổng hợp , nhóm gần như hy vọng.
“Đêm nay chắc sẽ xuất hiện thêm một chiếc chìa nữa.” Hạ Tinh Lê . “Sáng sẽ đáp án.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-86-nhiem-vu-that-bai.html.]
Bốn của nhóm Rối gỗ mỗi cầm một con d.a.o khắc, chia mài giũa con rối bán thành phẩm mà Trương Hiểu Mai và Đặng Nguyên chọn. Họ cật lực tới tận hai mươi phút cuối mới mặc quần áo, đội tóc giả cho con rối và đặt nó sát tường.
Trước khi rời , Hướng T.ử Hạo nhịn con rối gỗ thêm nữa. Lạ ở chỗ, khi mài giũa chỉnh, con rối như sống , ngũ quan lớp da cũng trở nên thật đến đáng sợ.
Dưới ánh đèn mờ, cứ ngỡ ngài Galan đang đó.
“Con rối giống ngài Galan thật.” Hướng T.ử Hạo thì thầm với Trương Hiểu Mai. “Chị ơi, em thấy rợn rợn.”
“Đừng sợ.” Trương Hiểu Mai nhỏ giọng. “Giống ngài Galan mới chứng tỏ suy đoán của chúng đúng. Con rối lẽ phù hợp yêu cầu nhiệm vụ.”
“Thật ?”
“Ừm, thật.”
Thực Đặng Nguyên phía cũng thấy khó chịu trong lòng, nhưng là vì .
Không , gã tự trấn an. Dù sai sót, nhóm chắc gì hơn.
Khung xương rối gỗ còn hướng để tìm, chứ nhồi da con rối…
Ai mà nhồi cái gì đó!
Nghĩ , gã bước nhanh hơn, về phòng khách với tốc độ nhanh nhất.
…
Tiếng chuông lâu đài cổ vang lên thứ năm.
Bên ngoài vẫn tối đen, trời sáng.
Viên Lâm ở mép giường, chuông, mắt sáng lên, như đang mong chờ kết quả.
“Nhiệm vụ đêm nay kết thúc ?”
Đặng Nguyên cũng hy vọng như , gã do dự : “Có lẽ… kết thúc ?”
dứt lời, gã bỗng thấy một loạt âm thanh kỳ lạ.
Xào xạc, xào xạc, xào xạc.
Giống như thứ gì đó đang cố thoát khỏi sự kìm giữ để bò ngoài.
Âm thanh quen. Và dường như…
Nó phát ngay trong phòng .
Ngay lập tức, lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu. Đặng Nguyên cuối cùng cũng hiểu linh cảm đến từ .
Là hai con rối ở cuối giường.
Con rối bên trái từ lúc nào đầu . Đôi mắt nó trợn trừng thẳng hai . Trên mặt nó như đang , khóe môi cong lên ngày càng cao, nụ càng lúc càng càn rỡ.
Không chỉ , thể nó như bơm phồng, dần dần phình to lên, đến mức như thể giây tiếp theo sẽ nổ tung.
Viên Lâm cũng phát hiện bất thường, sợ đến bật dậy: “Đây là… Anh Đặng, cái gì ?”
“Lũ dơi.” Mặt Đặng Nguyên tái mét. “Dơi hút m.á.u sắp chui .”
Gã thể quên tối qua. Khi Viên Lâm đoán sai tác phẩm, con rối trong phòng tranh của gã cũng sống , phình to nứt . Sau đó vô dơi bay , hút cạn m.á.u gã và Lưu Doanh Doanh.
…
Đặng Nguyên cúi đầu, ánh mắt bỗng trở nên nham hiểm.
Dơi cực kỳ nhạy với mùi máu. Khi nhắm mục tiêu, chúng sẽ bỏ qua. Và chúng cần g.i.ế.c tất cả trong phòng, chỉ cần một kẻ xui xẻo thế mạng là đủ.
Giống như Lưu Doanh Doanh tối qua.
Hoặc như Viên Lâm tối nay.
“Mau, chạy mau!” Đặng Nguyên thúc giục Viên Lâm. “Xem nhiệm vụ thất bại , dơi sắp bay . Chúng rời khỏi phòng ngay!”
Viên Lâm mắt đỏ hoe, hoảng loạn đến mức sắp . Cô tiến sát gần gã như tìm chỗ dựa.
“Sao thể như ? Anh Đặng, chẳng chúng tỷ lệ thành công cao ?”
Đặng Nguyên lùi về phía cửa, liếc con rối. Con rối phình đến giới hạn, e rằng chỉ còn tối đa mười giây nữa là nứt.
Gã vòng qua Viên Lâm, lén đưa tay túi áo: “ nhóm để thành công. Tóm bây giờ chúng … Hả?”
Túi áo trống rỗng.
Con d.a.o khắc trang trí gã mang từ phòng tranh , thứ từng thương Lưu Doanh Doanh, biến mất dấu vết.
Gã còn kịp hiểu chuyện gì, bỗng thấy bụng lạnh buốt, như một lưỡi d.a.o sắc với lực cực mạnh đ.â.m xuyên qua gã.
Viên Lâm mặt gã. Những ngón tay thanh mảnh của cô nắm chặt cán dao. Cô ngước lên, vẻ hoảng sợ biến mất, đó là nụ khinh miệt.
Cô : “Anh Đặng đang tìm con d.a.o ?”
Ngay giây tiếp theo, con rối xẹp xuống như quả bóng đ.â.m thủng. Vô dơi hút m.á.u thoát , vỗ cánh rào rạt, tràn ngập cả căn phòng.