Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 87: Đối tượng hợp tác
Cập nhật lúc: 2025-12-17 04:00:34
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cú đ.â.m của Viên Lâm tàn nhẫn chuẩn xác, Đặng Nguyên gần như kịp phản ứng. Cô rút d.a.o ngay khi thấy máu, lập tức chạy khỏi phòng dùng sức chặn cửa từ bên ngoài.
Nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng sức lực lớn. Trong phòng, Đặng Nguyên đàn dơi bu kín, điên cuồng lao cửa thoát. Thế nhưng cánh cửa chỉ rung lên vài cái cô giữ chặt, thể bật .
“Mẹ kiếp! Con tiện nhân, thả tao ! Thả tao !!!”
Hai bên giằng co khá lâu. Cho tới khi trong phòng còn tiếng c.h.ử.i rủa của Đặng Nguyên nữa, chẳng bao lâu tiếng vỗ cánh cũng yếu dần.
Viên Lâm đợi thêm hơn mười giây mới từ từ mở cửa, thận trọng bước một bước.
Mùi m.á.u tanh nồng bốc lên khiến cô nghẹt thở. Đặng Nguyên hút thành xác khô, bò cách đó xa. Hai tay gã duỗi về phía , các ngón tay co quắp cứng đờ như móng vuốt, rõ ràng khi c.h.ế.t vẫn cố bò khỏi phòng.
Bên cạnh, con rối nứt toạc lúc nãy trở nguyên dạng. Nó vẫn mang nụ quỷ dị, như thể từng chuyện gì xảy .
Viên Lâm trấn tĩnh nhanh. Gương mặt cô lạnh lùng, thản nhiên, như thể c.h.ế.t đồng đội mới còn sống đó. Cô thậm chí thèm thêm một .
Trong trò chơi Âm Thành, chuyện vốn quá bình thường. Nếu cô thật sự chỉ là một tân binh yếu ớt kinh nghiệm, c.h.ế.t ở đây sẽ là cô .
Kẻ ngu ngốc đáng để thương hại. Dù may mắn qua màn , cũng chắc sống nổi màn .
Cô con rối một lúc, tiến lên kiểm tra kỹ từng chỗ nó. Cuối cùng ánh mắt cô dừng ở một đường khắc cổ áo che khuất cổ con rối.
Cô nâng tay lên, tốn nhiều sức tháo đầu con rối . Sau đó, trong lồng n.g.ự.c mềm của nó, cô sờ thấy một chiếc chìa khóa đồng thau nhỏ.
Quả nhiên đúng như cô đoán.
Mắt cô sáng lên, lập tức trở nên sắc lạnh.
…
Tối nay, cơ chế trừng phạt chỉ nhắm một .
Để “công bằng”, hai đội trong nhóm Rối gỗ đều đối mặt với lựa chọn tương tự.
Ngay khi Trương Hiểu Mai phát hiện một con rối ở cuối giường sống dậy, phản ứng đầu tiên của cô là kéo Hướng T.ử Hạo chạy.
con rối nhanh hơn. Nó chỉ xoay một cái ngáng chân khiến cô ngã xuống.
Ngay khi ngã, cô dồn sức đẩy Hướng T.ử Hạo về phía , hét lớn: “Chạy ngoài! Đóng cửa !”
Hướng T.ử Hạo hiểu nhiệm vụ thất bại, hoảng sợ đến rối loạn. bản năng vẫn thúc kéo Trương Hiểu Mai chạy cùng.
“Chị! Hai chúng cùng…”
“Hai chúng thể cùng sống sót!” Hai chân Trương Hiểu Mai con rối ôm chặt, nó đang kéo cô về phía cửa sổ. Cô giãy gào lên: “Đừng lãng phí thời gian! Lát nữa hãy kiểm tra kỹ t.h.i t.h.ể của chị và hai con rối . Nếu tìm thấy manh mối, hãy đem giao dịch với phụ nữ họ Hạ , cầu xin cô hợp tác với em!”
“Chị!”
“Cút! Cút !!!!”
Hướng T.ử Hạo ngu. Anh hiểu đây là chị đang dùng mạng sống để đổi lấy cơ hội cuối cùng cho chạy thoát.
Nếu ở , khi chị c.h.ế.t, con rối sẽ sang g.i.ế.c ngay.
Nước mắt trào , nghiến răng, tuyệt vọng lao ngoài đóng sầm cửa .
Trong phòng vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Trương Hiểu Mai. Hướng T.ử Hạo bật nức nở, trán nổi gân xanh, nhưng vẫn dùng cả chặn cửa. Anh thậm chí thể gánh bớt cho chị dù chỉ một chút đau đớn.
“Chị…”
Khi căn phòng dần yên ắng trở , bên ngoài lâu đài cũng bắt đầu lờ mờ ánh sớm. Một lớp sương mỏng phủ lên bầu trời.
Thông thường bảy giờ sáng quản gia Ram sẽ mời xuống phòng yến tiệc ăn sáng.
Khoảng năm giờ rưỡi, cửa phòng của ba nhóm Nhồi da tự động mở khóa. Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến bữa sáng, theo lý thuyết trong thời gian họ thể tự do hoạt động vì quy tắc cấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-87-doi-tuong-hop-tac.html.]
sáu giờ, Hướng T.ử Hạo gõ cửa phòng Hạ Tinh Lê. Người mở cửa cô, mà là Diêu Thương.
Diêu Thương Hướng T.ử Hạo, thấy mắt sưng đỏ như hai quả hạt đào, mặt tái nhợt, bước chân loạng choạng, tinh thần suy sụp đến mức gần như vững, liền hiểu chuyện gì xảy .
Anh im lặng hai giây, bình tĩnh nghiêng : “Vào .”
Hướng T.ử Hạo run rẩy bước , giọng khàn đặc: “Hạ… cô Hạ ?”
“Cô ngoài . Cậu việc gì thì với .”
“… gặp cô Hạ.”
Hướng T.ử Hạo vẫn nhớ lời Trương Hiểu Mai trăn trối. Cô bảo tìm Hạ Tinh Lê để giao dịch, cầu xin cô hợp tác. Bởi vì Trương Hiểu Mai Hạ Tinh Lê đủ mạnh để dẫn dắt vượt qua trò chơi. Đây cũng là hy vọng sống sót duy nhất của .
Diêu Thương thở dài: “ cô Hạ bảo đợi ở đây. Cô lát nữa chắc sẽ tới gõ cửa. Nếu hợp tác thì thể đại diện cô thương lượng.”
“…Cô đoán sẽ đến ?”
“Cô chắc ai sẽ đến. cô , những sống sót nhiệm vụ tối qua, chỉ cần đủ thông minh thì sớm muộn cũng sẽ tìm tới đây.”
“….”
“Hơn nữa, hẳn là mang theo một vài thứ.”
Hướng T.ử Hạo rùng . Vừa mở miệng nghẹn tiếng : “Phải… là may mắn sống sót. thông minh. … chỉ chị …”
Diêu Thương khẽ thở dài: “Nén bi thương.”
“ hiểu.” Hướng T.ử Hạo . “Nhiệm vụ của chúng rốt cuộc sai ở ? Những con rối gỗ ngoài hành lang, chị chọn con giống ngài Galan nhất. Chúng mài giũa cũng cẩn thận, mà… vẫn thất bại.”
“Ý tưởng của chị sai. Nhiệm vụ nhóm Rối gỗ đúng là liên quan đến ngài Galan.” Diêu Thương . “ quá trình thực hiện lệch một chút.”
Còn đáp án thật sự của nhiệm vụ nhóm Rối gỗ, Hạ Tinh Lê tự xác minh.
…
Tầng bốn, căn phòng khắc hoa Tulip.
Hạ Tinh Lê dựa lưng cửa. Bên cạnh cô là Viên Lâm. Rõ ràng hai cùng đây, nhưng khí giữa họ gượng.
Sự gượng gạo chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Hạ Tinh Lê nhanh chóng lên tiếng, vẻ mặt hề bất ngờ.
“Thứ cho hỏi thẳng. Anh Đặng chắc gặp nạn , đúng ?”
Viên Lâm : “Nếu còn khỏe mạnh ở đây thì gã đương nhiên c.h.ế.t .”
Cô tự nhiên, rõ ràng cũng buồn giả vờ nữa.
“ cũng đoán .” Hạ Tinh Lê bình tĩnh . “Kẻ tự cho thông minh thường sống lâu trong trò chơi . Muốn lấy khác bia đỡ đạn thì thường c.h.ế.t còn nhanh hơn.”
“Cô từ sớm ?”
“Tâm tư của gã khó đoán.” Hạ Tinh Lê liếc vết m.á.u gấu váy Viên Lâm, thẳng vấn đề. “Cô Viên, cô đang mấy chiếc chìa khóa?”
“Chỉ một chiếc thôi.” Viên Lâm tiếc, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Hạ Tinh Lê như đang dò xét. “Dù nhiệm vụ đêm quan trọng, nhưng rút trúng phòng vẽ tranh là Đặng Nguyên. Cô Hạ đêm đó chắc thu nhiều thứ lắm nhỉ?”
Hạ Tinh Lê đáp. Cô đưa tay , nhẹ nhàng lật một góc đai lưng bản to bộ lễ phục đỏ của Viên Lâm.
Quả nhiên phía lộ một góc bông hồng đen nhiều cánh.
“Cô Viên đúng là thông minh.” Hạ Tinh Lê . “Xem cô chuẩn từ sớm.”
Viên Lâm rạng rỡ hơn. Cô tiến thêm một bước, ánh mắt sáng rực chằm chằm Hạ Tinh Lê.
“Vậy nên chúng mới là đối tượng hợp tác nhất, đúng ?”