Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 90: Sinh lộ
Cập nhật lúc: 2025-12-17 04:00:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo thiết lập của trò chơi, khi chơi lên tầng 5 và gặp quản gia Ram, đó chính là gợi ý cuối cùng hệ thống đưa .
Việc Ram ngài Galan giám khảo, bắt chơi nam rối gỗ, chơi nữ rối da, còn lấy chính hình dáng của mẫu. Tất cả đều là manh mối dẫn thẳng đến sự thật.
Ram sẽ chọn thắng khi trời sáng, nhưng thực tế trong một đêm giông bão như thế , lâu đài sẽ bao giờ sáng nữa.
Nếu theo chỉ thị của lão để chế tác con rối, kết cục của cả nhóm chỉ một. Tất cả sẽ c.h.ế.t, ai sống sót.
Muốn mở con đường sống, bắt buộc g.i.ế.c Ram và lấy chiếc chìa khóa cuối cùng.
Hạ Tinh Lê vốn định trò chuyện để Ram mất cảnh giác mới tay, nhưng Viên Lâm hành động nhanh hơn cô tưởng. Cô kịp mấy câu thì Viên Lâm lao lên tấn công.
Đừng thấy Viên Lâm nhỏ con mà xem thường. Lực lao của cô mạnh như một cú đ.â.m của pháo, khiến Ram lảo đảo suýt ngã. Dù lão vẫn tránh chỗ hiểm, chỉ d.a.o khắc trong tay Viên Lâm rạch trúng cánh tay.
Ram xoay phản công, thậm chí còn ấn Viên Lâm ngã xuống đất.
Lão già ngày thường chậm chạp, mà lúc đ.á.n.h tốc độ và sức mạnh đáng sợ.
nghĩ kỹ cũng hợp lý. Trong bức ảnh chụp chung, Ram cùng thời với vợ chồng Cách Lan, lẽ đang tuổi tráng niên. Việc lão biến thành bộ dạng nhăn nheo hiện tại lẽ liên quan đến việc lạm dụng tà thuật con rối.
Trần Hòa Nguyệt và Diêu Thương phản ứng cực nhanh. Thấy Viên Lâm áp đảo, hai lập tức lao từ hai phía, giằng co với Ram. Hướng T.ử Hạo sợ kéo chân, nhưng vẫn nghiến răng lao tới ôm chặt lấy hai chân lão.
Hành lang chật hẹp, Hạ Tinh Lê chỗ chen , chỉ thể gần đó chỉ huy.
“Diêu Thương, tìm chìa khóa lão!”
“Đang tìm!” Diêu Thương dùng đầu gối ghì Ram xuống, một tay sờ loạn quanh hông và túi áo lão. “ !”
Trong đầu Hạ Tinh Lê lập tức hiện lên bức ảnh chụp chung, so sánh với Ram hiện tại. Cô chợt hiểu điểm quan trọng.
“Chiếc nơ! Tháo chiếc nơ của lão !”
Trong ảnh Ram cũng đeo chiếc nơ màu xám giống hệt chiếc lão đang đeo bây giờ. Hạ Tinh Lê đủ lý do để nghi ngờ đó là vật quan trọng.
Quả nhiên, nhắc đến “tháo nơ”, Ram lập tức biến sắc. Lão trở nên hung dữ điên cuồng, còn hất văng Trần Hòa Nguyệt xa và đạp mạnh Hướng T.ử Hạo một cái.
“Các … các nên nghĩ kỹ hậu quả!”
Diêu Thương giật phăng chiếc nơ. Anh lập tức lùi , tiện tay kéo cả Viên Lâm rời khỏi vị trí nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Hạ Tinh Lê rút thanh trường đao từ khi nào. Hàn quang lóe lên. Cô do dự, đ.â.m thẳng lưỡi đao xuyên tim Ram, gần như ghim lão xuống sàn. Kỳ lạ là giọt m.á.u nào chảy .
Diêu Thương nhanh tay xé chiếc nơ, moi từ bên trong một chiếc chìa khóa đen bóng. Đây hẳn là chìa khóa cuối cùng của phòng tạp vật.
“A Lê, lấy .”
Ngay lúc đó, một âm thanh quen thuộc vang lên. Tiếng vỗ cánh, thêm những tiếng va đập trầm nặng như thứ gì đó đang tông cửa.
Không vài tiếng nhỏ. Mà là cả một lượng lớn thứ gì đó đang đồng loạt đập mạnh, tiếng càng lúc càng dữ, thậm chí cả tòa lâu đài cũng rung lên.
Trần Hòa Nguyệt bò dậy, ôm cánh tay thương, sắc mặt biến đổi: “Là những con rối đó.”
Những con rối vốn khóa trong phòng. khi Ram gần c.h.ế.t, pháp thuật mất kiểm soát, chúng bắt đầu phá cửa để lao .
Ram nền lạnh. Gương mặt vốn già nua nay càng khô quắt như vỏ cây mất nước, chỉ như chờ tan thành tro. Lão há miệng khó khăn, rặn một câu đứt quãng, khóe môi cong lên như đang .
“Hãy sống … những tác phẩm… vĩ đại của .”
Ram c.h.ế.t. Pháp thuật mất kiểm soát. Toàn bộ con rối trong lâu đài đồng loạt “sống” dậy.
Rối gỗ phá cửa phòng, kéo tới truy sát sống. Chúng di chuyển kỳ quái, chân tay vặn vẹo, trượt từng đoạn, nhưng tốc độ hề chậm.
Rối da thì đuổi phồng lên. Rồi cơ thể chúng liên tục nổ tung. Từng đàn dơi nhốt bên trong ào , cuộn thành những đám mây đen đặc, tràn ngập khắp lâu đài, bao vây chơi từ bốn phía.
Năm cởi bỏ bộ lễ phục vướng víu, cùng chạy điên cuồng xuống cầu thang.
Họ tới phòng tạp vật ở hậu viện khi bao vây và g.i.ế.c c.h.ế.t.
Đó là con đường sống duy nhất.
Hạ Tinh Lê dẫn đầu. Cô múa trường đao, c.h.é.m ngã từng con rối chặn đường.
Thanh đao sức mạnh đặc biệt. Chém gần như cản trở. Dao khắc của Diêu Thương và Viên Lâm yếu hơn, nhưng vẫn gây sát thương, đủ ép con rối lùi .
Ba vũ khí mở đường. Trần Hòa Nguyệt và Hướng T.ử Hạo chỉ cần bảo vệ bản , tuyệt đối tụt .
khi chạy xuống đến tầng 3, Trần Hòa Nguyệt bắt đầu nhận điều bất thường.
Bông hoa hồng đen cô cài cổ áo đang co , mép xoăn lên, dấu hiệu khô héo.
Các đồng đội khác cũng . Khi hoa hồng đen héo , tác dụng dọa đàn dơi giảm mạnh. Nhiều con dơi còn lượn vòng tránh họ nữa, mà bắt đầu lao cắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-90-sinh-lo.html.]
Trần Hòa Nguyệt vẫn chạy, nhưng gáy và bả vai cánh dơi cứa trúng. Cánh tay đang thương c.ắ.n thêm một cái. Càng đau, cô càng tỉnh táo.
Cô lạnh giọng nhắc: “Hoa hồng cầm cự đến lúc khỏi lâu đài ! Vũ khí của các tác dụng với đàn dơi!”
Ai cũng hiểu rõ. Một khi hoa hồng héo hẳn, đàn dơi bám theo vây kín, họ sẽ hút m.á.u đến mức chỉ còn một lớp da.
Muốn sống, bỏ “mồi”, để đàn dơi tập trung đó. Chỉ như những còn mới thời gian chạy thoát.
Vấn đề chỉ là… bỏ ai.
Trần Hòa Nguyệt liếc Hướng T.ử Hạo bên cạnh. Cô hiểu thể hy sinh chỉ cô hoặc . Vì ba đang giữ vũ khí và phối hợp quá ăn ý, họ sẽ tự phá đội hình, mà sẽ bỏ “ít giá trị nhất”.
Đã thì…
Ánh mắt cô lạnh dần. Cô định hành động thì phát hiện Hướng T.ử Hạo gì đó .
Anh đang chạy căng thẳng, nhưng đột nhiên như thấy thứ gì, ánh mắt trở nên đờ đẫn, bước chân chậm .
Trần Hòa Nguyệt theo hướng , và thấy ở cuối hành lang xuất hiện một đội con rối khác. Gương mặt của chúng quen đến rợn .
Đó là những đồng đội c.h.ế.t trong màn .
Triệu Hiền, Lưu Doanh Doanh, Lý Kỳ, Đặng Nguyên.
Và trong đó cả chị của Hướng T.ử Hạo, Trương Hiểu Mai.
Dĩ nhiên, “Trương Hiểu Mai” mắt chỉ là rối da mang hình dạng cô , vô cảm, linh hồn. Hơn nữa nó đang di chuyển nhanh dần. Cơ thể cũng đang phồng lên, chứng tỏ đàn dơi nhốt bên trong sắp bùng .
Hướng T.ử Hạo chịu đau vì vết thương, nhưng vẫn sững. Anh chằm chằm “Trương Hiểu Mai”. Nước mắt trào , cả như sụp xuống trong một giây.
“Chị, em xin !” Anh gào lên. “Em thoát ! Em thoát !”
Trương Hiểu Mai mạnh hơn nhiều. Từ lúc Âm Thành, luôn là cô che chở . Không cô , còn trụ bao lâu.
Dù qua màn thì ? Sau đó vẫn là những màn khác, những bẫy khác, thấy hy vọng.
Sớm muộn gì cũng c.h.ế.t. Không thể về nhà, cũng thể gặp chị .
“Cảm ơn dẫn theo.” Anh đỏ mắt thì thầm, ánh phức tạp của Trần Hòa Nguyệt, giật bông hoa hồng đen khỏi cổ áo. “Coi như quà cảm ơn. Hãy bỏ mặc ở đây.”
“……”
“ tìm chị .”
Anh bước thẳng tới con rối da mang hình dạng Trương Hiểu Mai. Ngay khi nó nổ tung, ôm chặt lấy nó.
…
Ở góc rẽ cầu thang xuống tầng 2, Hạ Tinh Lê động liền . Người đuổi kịp chỉ còn Trần Hòa Nguyệt. Đàn dơi phía cũng như mục tiêu mới hấp dẫn, đồng loạt đổi hướng bay ngược .
Hạ Tinh Lê lau vệt m.á.u cổ, liếc Diêu Thương. Cả hai đều hiểu xảy chuyện gì.
Trần Hòa Nguyệt : “Cậu thấy chị .”
“Cũng coi như một kiểu giải thoát.” Viên Lâm lạnh lùng , tỏ tiếc nhiều. “Dựa chính , qua vài màn nữa cũng c.h.ế.t thôi. Hơn nữa nếu tự hy sinh, đến lúc bất đắc dĩ chúng cũng sẽ bỏ , đúng ?”
Không ai phản bác. Đó là sự thật ai cũng hiểu, chỉ là .
Khoảnh khắc im lặng là lòng lớn nhất họ thể cho. Vì bọn họ vẫn thoát nguy.
Cuối cùng, ba cùng Hạ Tinh Lê và Diêu Thương rời khỏi lâu đài. Họ lao màn mưa dày đặc, chạy ngược gió.
Bão tố phá nát cả vườn hoa trong đình viện. Một tia chớp lóe lên, soi rõ con đường phía hỗn độn.
Hạ Tinh Lê vội sắp xếp các chìa khóa. Rồi cô nhận chiếc chìa khóa cuối cùng từ Trần Hòa Nguyệt. Đó là thứ Hướng T.ử Hạo nhét túi cô khi .
Anh là . Chỉ tiếc nào cũng sống tới cuối trong trò chơi.
Đội quân con rối sắp đuổi tới. Hạ Tinh Lê mở cửa ngay.
Viên Lâm và Trần Hòa Nguyệt hình như gì đó với cô, nhưng mưa quá lớn, cô rõ, cũng kịp hỏi .
Nước mưa mờ mắt. Cô cúi đầu tra chìa, nhưng chiếc chìa khóa cuối cùng cứ ổ.
Cho đến khi Diêu Thương từ bên cạnh nắm lấy tay cô. Ngón tay lạnh, nhưng lực dịu dàng.
Anh giúp cô cắm nốt chiếc chìa .
Tiếng xích sắt nặng nề rơi xuống đất. Anh đẩy cánh cửa cũ phủ dây thường xuân mở . Một luồng ánh sáng quen thuộc ập tới, đó là tín hiệu thông quan.
Đến đây, sự đồng hành của cô, sống thêm một màn nữa.