Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 91: Cùng nhau làm bạn cùng phòng
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại Diêu Thương đang ba mảnh ghép của Đào Thành, trong đó một mảnh trùng. Màn là màn thưởng, chủ động chọn thêm một mảnh ghép Đào Thành nữa.
Khi Hạ Tinh Lê trở về nơi ở, cô phát hiện Hạ Thanh Châu về một bước, hơn nữa còn lấy mảnh ghép Ngu Thành từ màn thưởng của .
“Em màn của biến thái cỡ nào .” Hạ Thanh Châu với vẻ mặt u ám. Giữa chân mày vẫn còn dấu mệt mỏi tan. “Phó bản núi tuyết, bọn trang kín mít để tìm bảo vật trong núi, còn chơi trốn tìm với quái vật tuyết. Mười , cuối cùng chỉ còn và một nữa sống sót. Anh còn gãy một tay một chân, về tới đây mới hồi phục .”
“…… Hai ? Anh với ai?”
“Tần Hoài Vũ.” Hạ Thanh Châu đáp. “Không ngờ ván tách , ván gặp .”
Thấy cứ xoa giữa chân mày như cố kìm cơn nhức, thể tưởng tượng trải qua chuyện kinh khủng đến mức nào. Hạ Tinh Lê tới cạnh, ôm lấy vai để an ủi.
“Trên núi tuyết chắc chẳng gì ăn ngon , đói đúng ? Lát nữa ăn gì?”
“Cơm bò kho.”
“Được.” Cô suy nghĩ tiếp. “À, em kịp với . Em cảm thấy dù hệ thống yêu cầu chơi một màn thưởng, nhưng nó sẽ ngẫu nhiên sắp xếp cho mỗi một ‘ quen’ điểm tổng hợp khá cao để hỗ trợ.”
Hạ Thanh Châu ngẩng lên, khó chịu: “Sao em ? Anh cứ tưởng là trùng hợp.”
“Khả năng cao trùng hợp . Vì em cũng hỗ trợ màn thưởng của một quen xong.”
Một dự cảm chẳng lành bỗng xuất hiện. Hạ Thanh Châu hỏi ngay: “Người quen? Em hỗ trợ ai?”
Hạ Tinh Lê định giấu, thản nhiên đáp: “Diêu Thương. Tính theo thời gian thì hai trò chơi cùng lúc, hiện tại đều qua ván thứ mười một.”
Hạ Thanh Châu tức đến mức vỗ đùi: “Ra cái thể thống gì chứ? Hệ thống cố ý ! Màn thưởng khó , cho em cùng , bắt em giúp thằng khốn đó?”
“Quy tắc của hệ thống xưa nay chẳng ai hiểu nổi.” Hạ Tinh Lê , giọng bỗng nghiêm túc hơn. “Anh trai, thật em còn một chuyện .”
“Chuyện gì?”
“Chúng lẽ sắp sống chung ba .”
“?”
Hạ Thanh Châu còn kịp hiểu thì thực tế trả lời giúp .
Cửa khóa “cạch” một tiếng. Diêu Thương mặc đồ ở nhà màu xám trông “quý phái”, dáng vẻ lười biếng bước từ hướng phòng ngủ.
Bốn mắt , Diêu Thương chẳng hề ngạc nhiên. Còn Hạ Thanh Châu thì đờ vài giây, suýt nữa bùng nổ.
“…… Lê Lê! Chuyện là ?!”
“Thì như thấy đấy.” Hạ Tinh Lê xoa tai, vẻ mặt cạn lời. “Bọn em đổi thẻ tụ hội dài hạn, nhà của ba chúng sẽ thông . Vì chiếm cửa phòng khách , nên chỉ thể từ cửa phòng ngủ.”
“Thế chẳng nó thể tùy tiện phòng ngủ của em ?” Hạ Thanh Châu xong nhận lệch trọng tâm, lập tức càng tức hơn. “Thằng ván rốt cuộc gì em mà về sống chung ? Ít nhất em cũng với một tiếng chứ!”
Hạ Tinh Lê còn kịp đáp thì Diêu Thương chen . Ngoài Hạ Tinh Lê , đối xử với ai cũng chẳng dịu dàng, với Hạ Thanh Châu thì càng thiếu kiên nhẫn.
“A Lê là trưởng thành từ lâu. Cô tự quyết định, cần thương lượng với khác.”
“ khác, là ruột của nó. So thì mới là ngoài.”
“ ngoài, là yêu cũ của cô .”
“Cậu liêm sỉ là gì ?” Hạ Thanh Châu đập bàn bật dậy. “Cậu cũng là chuyện cũ , kết thúc thì còn bám lấy buông?”
Diêu Thương lạnh lùng : “ thích thế đấy. A Lê phản đối, tư cách gì chất vấn ?”
“Mẹ kiếp, tư cách gì? Còn là cái thá gì?” Hạ Thanh Châu nghiến răng, mỉa mai che giấu. “Diêu Thương, cho , chẳng khác gì lão già khốn nạn của ! Sao nào, thiếu gia sướng, xui xẻo chui trò chơi, nên bày trò nối tình xưa, tiếp tục bám em gái đúng ? Nhà họ Diêu các đời chỉ hút m.á.u phụ nữ mà sống thôi!”
“……”
Sắc mặt Diêu Thương thoáng chốc trắng bệch. Không rõ là vì đau lòng nhục nhã, im lặng phản bác.
Hạ Tinh Lê cuộc cãi vã chỉ thấy đau đầu. Đặc biệt khi Hạ Thanh Châu đ.â.m thẳng vết thương của Diêu Thương, cô chặn .
Cô túm cổ áo Hạ Thanh Châu, kéo thẳng bếp.
“Đừng nữa. Cơm bò hấp của tới , ăn .”
Hạ Thanh Châu vẫn chịu, trừng mắt cô: “Ngay cả một lời giải thích em cũng với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-91-cung-nhau-lam-ban-cung-phong.html.]
“Em cần giải thích gì?” Tâm trạng cô , lạnh giọng hỏi . “Em hợp tác với vài ván , coi như tìm một đồng đội dài hạn đáng tin. Thẻ tụ hội cũng là em dùng điểm đổi. Chuyện em cũng báo cáo với ?”
“Vấn đề là em……”
“Em quyết định và .” Hạ Tinh Lê thẳng . “Nếu em cứ kiên trì như , nào, định hủy kết nối với em để tự tiếp ?”
“……”
Từ nhỏ đến lớn hai em vẫn như . Hạ Thanh Châu bực mấy, chỉ cần Hạ Tinh Lê cứng rắn thì ý kiến của cũng tự biến mất.
Nhìn ánh mắt cô, hiểu chuyện cứu nữa.
Tức đến ong ong đầu, đó giằng co một lúc bước nhanh bếp bưng bát cơm hấp, về phòng , đóng sầm cửa , coi như mắt thấy thì đỡ bực.
Trong phòng khách chỉ còn Hạ Tinh Lê và Diêu Thương.
Hạ Tinh Lê sang đối diện Diêu Thương. Cô nghĩ nên vài câu, nhưng bắt đầu thế nào.
Cô vốn giỏi an ủi khác.
“…… Ăn lẩu ?”
Diêu Thương cô, khóe môi nhếch lên, bất đắc dĩ.
“Bao nhiêu năm , em vẫn chỉ hỏi ăn lẩu .”
“Hồi mời ăn một bữa lẩu là hết buồn ngay, giờ kén chọn .” Cô lườm . “Rốt cuộc ăn ?”
“Ăn.”
Hạ Tinh Lê tỏ vẻ “ ngay mà”, tới đặt món tivi. Cô lưng về phía , hạ giọng nhắc: “ khó đổi cái của trai về . Trước khi tới đây đoán sẽ cảnh chứ?”
Nói thật, hai lao đ.á.n.h là cả hai cùng kiềm chế.
Diêu Thương bình tĩnh gật đầu: “ sẽ quen dần. Sau trò chơi là đồng đội, công tư phân minh.”
“Ừ, hy vọng hai phân minh .”
Hạ Tinh Lê tự tay “đạo diễn” việc trai ruột và bạn trai cũ của biến thành bạn cùng phòng trong trò chơi.
May là nơi ở của ba đủ rộng. Trong 48 giờ nghỉ, họ cũng đến mức chạm mặt suốt ngày, nếu còn ngượng hơn nữa.
48 giờ , cả ba sẽ cùng trò chơi. Chờ họ phía là một ván kéo dài ngày đêm, bắt buộc ở cạnh .
Vì đội giữ đoàn kết, khi xuất phát Hạ Tinh Lê công tác tư tưởng, đúng hơn là “dạy khẩn cấp” cho Hạ Thanh Châu và Diêu Thương.
“Em hai thuận mắt, , ở nhà thế nào cũng . trò chơi thì là chiến hữu, liên quan sống c.h.ế.t, hợp tác để cùng thắng, đồng lòng đối ngoại. Cấm ai nghĩ mấy trò nhỏ, tính kế đ.â.m lưng, rõ ?”
Hạ Thanh Châu khó chịu: “Câu cho ai ? Anh loại ngu rõ tình thế.”
Diêu Thương cúi mắt chỉnh cổ tay áo hoodie: “Chắc . xưa nay luôn chỉ huy mà việc.”
Hạ Tinh Lê suýt bật : “Được. Tốt nhất là hai thật lòng.”
Cô còn định dặn thêm, nhưng hệ thống Âm Thành cho cơ hội. Màn hình lớn sáng lên, hiện dòng thông báo quen thuộc:
【 Trò chơi sắp bắt đầu, mời chơi bước cửa khi đếm ngược kết thúc. 】
“Đi thôi.” Hạ Tinh Lê . “Xem ba chúng mở hộp mù gì.”
Hạ Thanh Châu và Diêu Thương liếc bằng ánh mắt mấy thiện cảm, cũng dậy theo.
…
Cảm giác choáng váng do ánh sáng mạnh ập tới. Khi tầm trở bình thường, Hạ Tinh Lê mở mắt , phát hiện đang một khu đất trống, cỏ dại mọc um tùm.
Cô ngẩng đầu. Trước mặt là một tòa nhà lớn rõ ràng bỏ hoang lâu. Tòa nhà cao chín tầng, cửa sổ mỗi tầng đều tấm sắt đóng kín. Tường ngoài bong tróc nặng, trông cũ lạnh.
Trên cửa treo một tấm biển kim loại. Vì phơi mưa nắng nhiều năm nên chữ mờ, nhưng kỹ vẫn nhận sáu chữ:
Bệnh viện tâm thần Nhân Hòa.