Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 93: Tiếng đập cửa
Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:50
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba “bệnh nhân” sắp xếp mỗi một phòng riêng. Trong thời gian điều trị, nhà cấm thăm hỏi. Nghĩ cũng , ba đó chắc chắn sẽ khó sống hơn năm còn .
Hạ Tinh Lê cố ý hỏi viện trưởng Nhậm và rằng một đợt điều trị kéo dài ba ngày.
Điều đó nghĩa là cả nhóm ở bệnh viện đủ ba ngày. Ba ngày sẽ xảy chuyện gì thì ai , nhưng nhiệm vụ chính chắc chắn là để quá trình “điều trị” diễn suôn sẻ và đảm bảo cả đội còn sống.
Và lẽ họ còn điều tra xem bệnh viện tâm thần rốt cuộc đang che giấu bí mật gì.
Hạ Thanh Châu, Triệu Việt và Chương Mục y tá trưởng Hiểu Nga dẫn bằng chiếc thang máy cũ ở cuối hành lang tầng một.
Trước lúc , Hạ Thanh Châu vỗ nhẹ tay Hạ Tinh Lê. Anh cô chút lo, nhưng theo , ai bệnh nhân cũng , chỉ cần Hạ Tinh Lê vai đó. Chỉ cần còn một ở bên cạnh cô thì yên tâm hơn.
Lần coi như Diêu Thương lanh miệng nhanh tay. Nếu , nhất định giành quyền cạnh em gái .
Chung Tú và Chương Mục cũng tranh thủ dặn vài câu. Hai lo cho nhưng dám nán , chỉ thể luyến tiếc rời .
Khi ba khuất hẳn, năm còn cầm chìa khóa lên lầu. Để tiện quan sát địa hình bệnh viện, họ chọn thang bộ.
Trên các tầng phía náo nhiệt, nhưng ít trống trải như đại sảnh tầng một. Hành lang nồng mùi nước sát trùng. Tường vẻ mới quét vôi lâu, sàn cũng sạch bóng như lau.
Thỉnh thoảng bác sĩ, y tá ngang qua. lẽ qua giờ nghỉ nên cửa phòng bệnh đều đóng kín, chẳng thấy bệnh nhân nào xuất hiện.
Đến phòng 201, Chung Tú chào trong.
Hạ Tinh Lê quan sát kỹ và nhận từ phòng 201 đến 204, cửa phòng nghỉ nhà thụt sâu trong hơn so với cửa phòng bệnh bình thường. Cô đoán mỗi tầng chắc bốn phòng nghỉ kiểu .
Lên đến tầng ba, tầng bốn vẫn thấy gì đặc biệt. Hạ Tinh Lê và Diêu Thương nhanh tìm phòng 404.
lúc Hạ Tinh Lê đang tra chìa khóa ổ, phía vang lên giọng Trang Thành Lâm cố tình mỉa mai: “Đại thiếu gia họ Diêu , đêm hôm khuya khoắt nhớ cảnh giác chút nhé. Đừng mải gì đó với con gái bình thường, đầu thứ sạch sẽ hốt cả ổ. sáng mai thấy xác hai giường .”
Chìa khóa mới cắm nửa chừng, Hạ Tinh Lê lập tức xoay , Trang Thành Lâm bằng ánh mắt vô cảm.
Trang Thành Lâm như thì khựng, nhưng vẫn cợt, cà lơ phất phơ tiếp: “Sao, thích ? Không thích cũng . sai , chẳng lẽ hai ở giường… Ách!”
Nửa câu nghẹn ngay cổ họng.
Gã còn kịp phản ứng thì Hạ Tinh Lê bóp chặt yết hầu, tông thẳng lên tường.
“Đông” một tiếng, gáy gã đập tường gã choáng váng.
“Anh vô học thật đấy.” Hạ Tinh Lê mỉm . “Lần còn vô lễ, sẽ mượn kim chỉ của y tá để khâu cái miệng ch.ó của .”
“Mẹ kiếp!”
Trang Thành Lâm lắc đầu cho tỉnh, thẹn quá hóa giận định phản kháng. gã động đậy ăn ngay một cú đ.ấ.m mặt, đó bụng đá thêm một phát.
“Khuyên ngoan một chút.” Hạ Tinh Lê lạnh nhạt. “ nhiệm vụ mới bắt đầu mà mất khả năng tự lo cho bản .”
Trang Thành Lâm nhận đối thủ. Gã lau m.á.u mũi, dám động nữa.
Bạch Tầm Tã ban đầu định bước tới can, nhưng thấy Trang Thành Lâm đ.á.n.h đến thể chống cự, cô sợ cũng tát nên khựng , mặt tái .
Diêu Thương vốn định tay, nhưng Hạ Tinh Lê đòn nhanh hơn nhiều. Anh khoanh tay xem, tiện thể sang Bạch Tầm Tã hỏi: “Giờ cô hậu quả của cái miệng lắm lời ?”
Bạch Tầm Tã cứng họng.
Diêu Thương lạnh: “Đồng đội của đúng là ‘bình thường’. Đánh cũng chỉ dùng cách nguyên thủy nhất, đúng ?”
Bạch Tầm Tã càng uất ức, trừng mắt .
Hạ Tinh Lê định dây dưa thêm. Cô phủi tay, cửa phòng 404, vặn chìa khóa mở cửa.
Hai bước , thèm ngoảnh . Cánh cửa đóng sầm một tiếng “phanh”.
Bên ngoài trời tối hẳn.
Phòng nghỉ nhà lớn, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Sàn lát đá cẩm thạch xanh nhạt, rèm cửa và ga gối đều thơm sạch, trong tủ quần áo còn để băng phiến chống côn trùng.
Trong phòng bàn ghế. Trên bàn đặt bình giữ nhiệt nước nóng, kèm vài gói bánh quy và socola nhỏ. Có lẽ đó là bữa tối của họ.
Hạ Tinh Lê một vòng, thấy bậu cửa sổ một cuốn lịch đơn giản. Hai mặt đều dán kín, chỉ chừa đúng trang ngày hiện tại.
Ngày 12 tháng 4.
Vậy hôm nay là ngày 12 tháng 4.
Một bệnh viện tâm thần trông như bỏ hoang nhưng vận hành trật tự, viện trưởng hiền hòa, y tá trưởng xinh , nhân viên nghiêm túc, phòng nghỉ sạch sẽ.
Hạ Tinh Lê diễn tả cảm giác thế nào. Nơi quá bình thường, mà càng bình thường càng thấy đáng ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-93-tieng-dap-cua.html.]
Trong trò chơi Âm Thành, gì chỗ nào “bình thường” thật sự?
“Chúng chỉ ba ngày.” Hạ Tinh Lê . “Không ba ngày tính cả đêm nay . Anh trai nhốt tầng cao nhất, gặp chắc dễ. Phải tìm cách trao đổi manh mối giữa chừng.”
“Trước khi gặp họ, thu thập càng nhiều manh mối càng .” Diêu Thương phân tích. “Trong thời gian điều trị cấm thăm hỏi, ban ngày chắc chắn canh. Chỉ thể đợi ban đêm tìm cơ hội chạm mặt. ban đêm trong bệnh viện an , đêm nay cứ quan sát .”
Thấy khuya, hai khóa chặt cửa phòng, dám tùy tiện ngoài. Họ ăn tạm bánh mì và socola bàn, quyết định phiên canh gác, mỗi ngủ bù hai tiếng.
Hạ Tinh Lê ngủ . Khả năng thích nghi là ưu điểm của cô, mà điều kiện cũng tệ, nên cô ngủ khá yên.
Cô ngủ bao lâu, chỉ đến khi vỗ nhẹ vai và gọi nhỏ bên tai.
“A Lê.”
Cô lập tức tỉnh hẳn, thấy Diêu Thương đang . Lúc đèn trong phòng tắt, chỉ ánh trăng lọt qua khe rèm rơi xuống.
Anh giơ ngón tay hiệu im lặng, chỉ về phía cửa.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
Tiếng gõ cửa đều đặn, nhịp.
Đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ đêm, một thời điểm cực kỳ nhạy cảm.
Cuốn lịch bên cửa sổ tự lật trang, chuyển sang ngày 13 tháng 4.
Đèn hành lang tắt từ lúc nào, chỉ còn vài bóng dự phòng lập lòe, u ám.
Trên cửa một ô kính vuông nhỏ, dán giấy trắng để chống trộm. hai bên vẫn chừa một khe hẹp, đủ cho trong phòng ngoài.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
Tiếng gõ vẫn tiếp tục. khi Hạ Tinh Lê áp mắt khe bên trái, nhờ chút ánh sáng mờ, cô thấy ngoài cửa trống , ai đó.
Diêu Thương khe bên cũng thấy gì.
Vậy tiếng gõ từ ?
Hạ Tinh Lê nín thở, lắng thật kỹ. Sắc mặt cô dần đổi.
Cô bóc lớp giấy che kính lên một chút, áp sát mặt ô cửa, nghiêng đầu lên phía bằng một tư thế khó chịu.
Cô lập tức sững.
Diêu Thương thấy lạ, khẽ chạm tay cô hỏi nhỏ: “Sao ?”
Cô lắc đầu, nhường chỗ cho và hiệu tự .
Diêu Thương cũng áp mặt kính, nghiêng đầu lên. Anh khựng , nhíu chặt mày.
“Mẹ kiếp.”
Anh c.h.ử.i nhỏ, Hạ Tinh Lê.
Hạ Tinh Lê thở dài.
Không ai gõ cửa cả.
Ở một góc đặc biệt, xuyên qua ô kính, họ thấy bậu cửa phía đang treo lơ lửng một đôi chân xám xịt như màu chì, khô cứng và lạnh lẽo. Đôi chân đó mang đôi giày y tá trắng đế vải.
Có vẻ như ai đó đang treo cao.
Đôi chân c.h.ế.t chóc gió mà vẫn đung đưa. Mỗi đung đưa, gót giày gõ cánh cửa, tạo âm thanh họ thấy.
Cốc.
Cốc.
Cốc.