Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 94: Nam thực tập sinh

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng gõ cửa đều đều vang suốt cả đêm. Điều đó nghĩa là cái “xác” rõ nguồn gốc vẫn treo lơ lửng ngay phía cửa phòng nghỉ của họ.

 

nó chỉ treo ở đó thôi, gì thêm. Nó phá cửa, cũng dụ họ ngoài.

 

Lúc đầu, Hạ Tinh Lê và Diêu Thương canh cửa, cảnh giác cao độ. hai tiếng trôi qua vẫn chẳng chuyện gì. Ngồi xổm mãi cũng mệt, cuối cùng họ đổi sang cách khác: phiên ngủ, phiên canh, chờ trời sáng tính tiếp.

 

Đến gần sáng, ngoài hành lang bắt đầu tiếng bước chân dồn dập. Bác sĩ, y tá liên tục, bệnh viện hoạt động bình thường như thể đêm qua hề chuyện gì.

 

Và dĩ nhiên… cái xác cũng biến mất.

 

Hạ Tinh Lê cầm miếng bánh mì còn thừa từ tối qua nhai bước ngoài. Cô mới vài bước thì thấy Chung Tú vội vàng tới từ phía xa.

 

Hai bên gặp , mắt Chung Tú sáng lên như trút gánh nặng.

 

“May quá… hai .”

 

Hạ Tinh Lê nhướng mày: “Chỗ cô Chung gặp chuyện ?”

 

“Không hẳn là chuyện lớn.” Chung Tú thật, “Chỉ là đêm qua tiếng gõ cửa kỳ lạ suốt cả đêm. qua khe cửa sổ thì ban đầu thấy gì, nhưng đó…”

 

Hạ Tinh Lê liền hiểu ngay, tiếp lời: “Sau đó cô thấy thứ ‘ sạch sẽ’.”

 

Chung Tú sững . Thấy Hạ Tinh Lê kín đáo đưa tay chỉ lên phía khung cửa, cô lập tức hiểu.

 

… chúng gặp y như . Vì mới lo cái xác đó là…”

 

bỏ lửng. Ý của Chung Tú là: sợ đó là chơi nào đó g.i.ế.c.

 

Hạ Tinh Lê lập tức bác bỏ suy nghĩ đó: “Nó chơi . Một cái xác thể treo cùng lúc cửa hai phòng. Còn nếu là hai cái xác khác thì màn vô lý quá, manh mối gì c.h.ế.t ngay.”

 

Cô ngẫm thêm: “Đó là quỷ thật. Với … nó mang giày y tá.”

 

Chung Tú ngẩn : “Chuyện đó để ý.”

 

Chung Tú còn định hỏi tiếp thì bỗng gọi tên . Quay , cô thấy Bạch Tầm Tã và Trang Thành Lâm đang nhanh về phía .

 

Bạch Tầm Tã thấy Chung Tú an thì vui mặt, nhưng vui xong liền bắt đầu càm ràm: “Chị Tú, bọn em xuống tầng 2 tìm chị, chị ở trong phòng mà lên tận tầng 4 gì?”

 

Nói xong, cô còn liếc Diêu Thương một cái, rõ ràng Chung Tú tiếp xúc nhiều với nhóm của .

 

Chung Tú trả lời khéo: “Chị dậy sớm, yên tâm nên xem một vòng. Lên tới tầng bốn thì tiện thể chuyện với cô Hạ vài câu.”

 

“Chị gì để chuyện với cô chứ?” Bạch Tầm Tã bực bội, nhưng nhanh chóng chuyển sang chuyện khác. “Mà thật, tối qua em cũng ngủ ! Có cứ gõ cửa phòng nghỉ suốt. Ngoài cửa rõ ràng ai! Hai đứa em sợ đến mức dám chợp mắt!”

 

Chung Tú lúc mới để ý: quầng mắt Bạch Tầm Tã đúng là thâm rõ rệt.

 

Chung Tú hỏi nhỏ: “Hai thấy ai gõ cửa ?”

 

“Làm gì ai!” Trang Thành Lâm càu nhàu. “ sợ c.h.ế.t. Rốt cuộc chỉ hai đứa thấy ai cũng thấy? Có tiếng gõ cửa là quỷ ám ?”

 

Bạch Tầm Tã tức quá đ.ấ.m gã một cái: “Anh điên ? Anh tự rủa thì , đừng kéo em theo!”

 

“Thì chỉ giả định thôi…”

 

Chung Tú dịu giọng: “Không . Thực tất cả chúng đều thấy.”

 

“Thật hả?”

 

“Thật.” Chung Tú tiếp, giọng nghiêm túc hơn. “Chỉ là hai lên thôi.”

 

Bạch Tầm Tã trợn mắt: “Nhìn lên ? Nhìn cái gì?”

 

Chung Tú kể thẳng: “Áp sát ô kính lên một chút sẽ thấy… một cái xác treo ngay phía .”

 

ngập ngừng thêm: “Cô Hạ cái xác đó mang giày y tá.”

 

Bạch Tầm Tã và Trang Thành Lâm , cùng rùng .

 

“May mà bọn em …”

 

Chung Tú hỏi tiếp: “Giờ chúng tìm manh mối. Hai định thế nào?”

 

“Phải lên tầng chín tìm Việt và Tiểu Mục!” Trang Thành Lâm ngay. “Hội hợp thì mới yên tâm tìm tiếp.”

 

Bạch Tầm Tã gật đầu: “, Việt là em yên tâm.”

 

Chung Tú do dự vài giây, sang hỏi Hạ Tinh Lê: “Ý cô Hạ và Diêu thế nào?”

 

Hạ Tinh Lê lắc đầu: “ định lên tầng 9 ban ngày. Viện trưởng Nhậm rõ: trong thời gian điều trị cấm thăm hỏi. Ban ngày mà cố lên gặp đồng đội, lỡ phát hiện thì thể tính là phạm quy tắc, hậu quả khó đoán.”

 

Trang Thành Lâm lập tức mỉa mai: “Đồng đội hai cũng ở tầng 9 mà. Vậy hai quan tâm ? Hay thật coi là vướng víu, c.h.ế.t sớm?”

 

Hạ Tinh Lê lạnh lùng liếc gã: “Đồng đội giỏi, tự tìm manh mối , giống mấy phế vật chỉ bám khác.”

 

tiếp, giọng lạnh tanh: “Anh thì . Còn nhảm nữa, vặn đầu treo lên cửa.”

 

Trang Thành Lâm lập tức cứng họng. Nhớ cảnh cô bóp cổ dí tường hôm qua, gã tự động lùi hai bước.

 

vì sĩ diện Bạch Tầm Tã, gã vẫn kéo tay cô , hậm hực : “Tầm Tã, chị Tú, thôi! Lên tầng 9!”

 

Bạch Tầm Tã bước mấy bước Chung Tú kéo . Chung Tú cố khuyên: “Đợi … chị cũng thấy lúc lên tầng 9 an .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-94-nam-thuc-tap-sinh.html.]

 

“Chị Tú, chị đừng họ tẩy não!” Trang Thành Lâm gắt. “Trò chơi tính điểm! Hai đó sợ chúng kiếm manh mối điểm cao hơn nên mới kéo chậm tiến độ!”

 

Hạ Tinh Lê xong suýt bật . Gã đúng kiểu nghĩ gì cũng kéo về chuyện tranh điểm.

 

Cô khoát tay: “Đi , mau . Chúng cản.”

 

Bạch Tầm Tã thêm một câu khiến Chung Tú d.a.o động: “Chị Tú, Tiểu Mục cũng ở tầng 9. Chị gặp sớm ?”

 

Chung Tú lắc đầu: “ Tiểu Mục dặn chị đừng lên tìm. Cậu nếu manh mối sẽ tìm cách xuống gặp chị. Trước đó chị nên ở thăm dò và chuẩn phương án dự phòng, đỡ rủi ro.”

 

Rõ ràng Chương Mục tuy trẻ nhất nhưng tỉnh táo và lo cho yêu.

 

Trang Thành Lâm mất kiên nhẫn, kéo Bạch Tầm Tã thẳng: “Chúng tự . Anh sẽ tìm cách dẫn dụ bác sĩ y tá canh gác chỗ khác cho em gặp Việt.”

 

Chung Tú cản nữa, chỉ đành dặn: “Cẩn thận. Thấy thì chạy xuống ngay.”

 

“Biết .” Bạch Tầm Tã bĩu môi. “Em thấy chị mới cẩn thận với hai kẻ kìa.”

 

Bạch Tầm Tã và Trang Thành Lâm , Chung Tú , nghiêm túc với Hạ Tinh Lê: “ nghĩ nên bắt đầu từ nhân viên bệnh viện. Tìm dễ chuyện để hỏi thăm.”

 

cũng nghĩ .” Hạ Tinh Lê . “Mà chuyện cần cô Chung giúp.”

 

“Giúp gì?”

 

Hạ Tinh Lê hất cằm chỉ về quầy tư vấn: “Nhân viên nam ở đó. Nhìn ngây ngô, chắc là thực tập sinh. Cô Chung xinh chuyện khéo, moi thông tin từ sẽ dễ hơn.”

 

Chung Tú hiểu ngay, môi cong lên đầy tự tin.

 

“Được thôi. kinh nghiệm đối phó mấy ‘em trai’ kiểu .”

 

chỉnh biểu cảm, bước duyên dáng tới quầy tư vấn. Không gì, chỉ một lúc nam thực tập sinh đắm đuối, mặt còn đỏ lên vì ngượng.

 

Thấy “đúng bài” , Hạ Tinh Lê kéo Diêu Thương gần để chuyện chính.

 

Chung Tú giới thiệu tự nhiên: “Đây là bạn . Họ thính ngủ, tối qua thấy tiếng động lạ, còn thì gì. Bệnh viện sạch sẽ, nhân viên thiện… chắc chuyện gì kỳ quái chứ?”

 

Nam thực tập sinh ngẩn , quanh xem ai lén . Xác nhận an , mới hỏi nhỏ: “Mấy chị… thật sự thấy tiếng động lạ ?”

 

Hạ Tinh Lê gật: “Nghe thấy.”

 

“Tiếng gì ?”

 

“Tiếng gõ cửa.”

 

Nam thực tập sinh lập tức lùi , vẻ mặt rõ ràng sợ hãi.

 

Cậu Chung Tú, nhỏ: “Chị thấy cũng …”

 

Chung Tú giả vờ tò mò: “Sao ?”

 

Cậu do dự một lúc, ghé sát, hạ giọng: “Bệnh viện ngoài thì bình thường thôi… chứ thực xuống dốc lắm. Bệnh nhân ngày càng ít, khi lương nhân viên cũng phát nổi. Nếu cần chứng nhận thực tập thì gia đình em bao giờ cho em đây.”

 

Ba lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao thế? Trước đây chuyện gì ?”

 

Cậu thực tập sinh nổi da gà, xoa xoa tay: “Có… c.h.ế.t nhiều lắm. Hai năm , y tá trưởng cũ treo cổ tự tử. Viện trưởng với bên ngoài là bà vấn đề thần kinh để che chuyện đó.”

 

“Từ vụ đó, bệnh viện liên tục chuyện lạ: nửa đêm tiếng gõ cửa, mở ai; thang máy nhấp nháy dừng sai tầng; đèn hành lang tắt ngóm, thấy mấy cái bóng bò lổm ngổm, tứ chi vặn vẹo, mắt phát sáng xanh…”

 

Cậu kể một tràng, ba căng óc ghi nhớ.

 

Diêu Thương hỏi thẳng: “Vậy y tá trưởng Hiểu Nga bây giờ y tá trưởng cũ?”

 

“Đương nhiên .” Cậu gật. “Chị vụ đó hơn hai tháng, mà bổ nhiệm y tá trưởng luôn.”

 

Cậu nhỏ như kể chuyện thị phi: “Trong viện đồn viện trưởng Nhậm ‘chiếu cố’ chị Hiểu Nga, chắc quan hệ riêng. Người còn bảo y tá trưởng cũ phát điên cũng vì chuyện đó… Bà chính trực lắm, chịu nổi chuyện chồng mập mờ với cô gái trẻ.”

 

Diêu Thương nhíu mày: “Viện trưởng Nhậm và y tá trưởng cũ là vợ chồng?”

 

“Vâng.” Cậu gật. “Nên ông mới che chuyện tự tử. cũng vì mà uy tín của ông tụt, bệnh viện càng ngày càng nát.”

 

Thông tin khớp đáng sợ với cái “xác treo” đêm qua.

 

Viện trưởng hiền lành, y tá trưởng Hiểu Nga “nhảy dù”, hàng loạt sự kiện kỳ lạ… tất cả đều đáng nghi.

 

Hạ Tinh Lê hỏi thêm, giọng thấp: “Cậu y tá trưởng cũ treo cổ ở ?”

 

Cậu thực tập sinh trả lời chắc nịch: “Tầng 9.”

 

Hạ Tinh Lê sững : “Tầng 9?”

 

“Vâng. Tầng 9 là nơi xảy chuyện nhất. Trước đây bệnh nhân chuyển viện đa từ tầng 9. Mấy nhân viên xin nghỉ việc cũng là ở tầng đó. Bọn em bình thường việc là dám lên tầng 9 , sợ xui.”

 

Hạ Tinh Lê lập tức thấy lạnh sống lưng.

 

Hôm qua viện trưởng Nhậm còn cố ý cho ba “bệnh nhân” lên tầng 9… hóa tầng đó là nguy hiểm nhất.

 

Cô đang lo cho trai thì Chung Tú bỗng thẳng dậy, sắc mặt nghiêm trọng: “Cậu … thang máy từng chuyện lạ đúng ?”

 

Nam thực tập sinh gật mạnh: “Vâng. Thang máy sửa mấy nhưng tụi em thà thang bộ còn hơn. Không ai thấy thứ nên thấy.”

 

 

Loading...