Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 95: Tầng 9

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:52
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Tầm Tã và Trang Thành Lâm vốn định thang bộ lên tầng 9, nhưng cầu thang quá nhiều bác sĩ y tá qua . Người đông, ngó đủ kiểu, chỉ cần sơ suất là phát hiện ngay, bất lợi nếu họ lén lên gặp đồng đội.

 

Bàn nhanh một lúc, hai phát hiện ở tầng 4 một chiếc thang máy.

 

Khu thang máy khá xa, vắng vẻ đến lạ. Nền đá cẩm thạch trắng sạch bong, bụi, thậm chí cả dấu chân.

 

Bạch Tầm Tã quanh, tự nhiên thấy sợ: “Lạ thật… thang bộ đông thế, ai thang máy?”

 

Trang Thành Lâm để tâm: “Chắc họ bận, thang bộ nhanh hơn khỏi chờ.”

 

Thang máy mặt trông mới, như sửa xong. Trang Thành Lâm ấn nút gọi. Không lâu , thang từ tầng 9 từ từ xuống, cửa mở ngay mặt họ.

 

“Thấy , .” Gã . “Khu ít mới . đoán trò chơi cố ý để chúng dễ hành động, lẻn lên ai .”

 

Bạch Tầm Tã nghĩ cũng lý. Cô giữ cửa, kỹ bên trong một vòng, thấy gì bất thường mới dám bước , ấn nút tầng 9.

 

Cửa đóng .

 

Bạch Tầm Tã hỏi nhỏ: “Chúng Việt với Tiểu Mục ở , lên đó tìm thế nào?”

 

“Cứ tìm . Không thấy thì hỏi y tá.” Trang Thành Lâm hừ một tiếng. “Tầm Tã, thấy cũng cần sợ quá. Cấm thăm hỏi thì cấm, nhưng nhà, hỏi tình hình là chuyện bình thường. Bị phát hiện thì cùng lắm mắng vài câu thôi. Họ mà thái độ khó chịu còn khiếu nại chứ.”

 

Bạch Tầm Tã sai sai nhưng bắt bẻ , chỉ đành nhắc: “Dù cũng quy tắc. Chúng cứ cẩn thận, nhỏ thôi, tránh xung đột với họ. Chỉ cần xác nhận Việt an . Nếu cơ hội vài câu thì càng , thể hẹn ám hiệu gặp .”

 

“Ừ, tùy cơ ứng biến.”

 

Trang Thành Lâm xong thì thang máy lên đến tầng 9.

 

lạ ở chỗ: các nút bấm nhấp nháy liên tục, cửa cũng mở ngay.

 

Trang Thành Lâm cau mày, ấn nút mở cửa hai . Đèn nhấp nháy mới chịu dừng. Rồi cửa thang kêu “ù ù” một tiếng, khựng , đó mới mở chậm hai bên.

 

Hai trong thang, ngoài… đơ .

 

Đang ban ngày mà hành lang tầng 9 tối đen như mực, bóng đèn nào sáng. Không bác sĩ, y tá, tiếng động. Yên tĩnh đến mức giống như tầng bỏ hoang.

 

khác với các tầng – nơi nào cũng .

 

Trang Thành Lâm lẩm bẩm: “Không nhầm mà… đúng là tầng 9…”

 

Gã định thò đầu , nhưng Bạch Tầm Tã kéo tay gã , giọng căng thẳng: “Khoan thấy nguy hiểm. Ban ngày tối ? Không cửa sổ ? Các tầng khác đông lắm, ở đây im như c.h.ế.t?”

 

Trang Thành Lâm cúi bàn tay nhỏ trắng của cô đang nắm chặt lấy , tự nhiên thấy khoái chí. Gã thích cái cảm giác tin tưởng dựa dẫm.

 

Vốn gã cũng ngại, nhưng lúc tự dưng “lên máu”, gã vỗ nhẹ tay cô trấn an: “Tầng 9 bất thường thì chứng tỏ Việt với Tiểu Mục nguy hiểm. Càng thăm dò. Biết tìm manh mối quan trọng. Không hang cọp bắt cọp con, đúng nguyên tắc của Việt mà.”

 

Bạch Tầm Tã còn định nhưng gã cắt ngang: “Nếu cô sợ thì ở trong thang máy chờ . xem bật đèn . Trong thang chắc an hơn bên ngoài. Đừng chạy lung tung. Tối đa 10 phút .”

 

Bạch Tầm Tã cân nhắc lâu gật đầu. Cô đủ gan bước bóng tối, nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội, nên đành để gã .

 

nắm tay gã, thật lòng: “Anh cẩn thận. chờ ở đây. Có nguy hiểm thì chạy ngay, dù tìm Việt cũng giữ mạng , ?”

 

Trang Thành Lâm hì hì: “Cô đang lo cho ?”

 

“Xì.” Cô đổi sắc mặt, đ.ấ.m gã một cái. “Dẻo mồm! Mau .”

 

càng tươi: “Yên tâm. sẽ chứng minh mạnh hơn cái thằng ‘ chổi’ họ Diêu gấp trăm .”

 

Nói xong, gã bước khỏi thang máy, mò theo tường bóng tối.

 

càng , gã càng thấy sai sai.

 

Tường các tầng khác đều nhẵn, sạch. Còn tường tầng 9 lõm lở, sờ còn dính một lớp bột thô ráp.

 

Không giống bụi… mà giống than.

 

Sàn cũng còn bóng loáng. Nhiều chỗ nứt vỡ, bong tróc, gã suýt vấp mấy .

 

Rồi gã đẩy cửa bước hành lang tối hơn.

 

Ngay lúc bước , mũi giày gã đá trúng thứ gì đó.

 

Gã cúi xuống nhặt lên: một chiếc đèn pin.

 

Gã mừng rỡ: “Tốt!”

 

Gã bật đèn.

 

“Tạch.”

 

ánh sáng phát trắng vàng, mà là màu xanh lục âm u, giống “lửa ma trơi” ở nghĩa địa.

 

Ánh xanh chỉ soi trong ba bước chân.

 

Và trong ánh sáng đó, gã rõ:

 

Tầng 9 giống như từng trải qua một vụ cháy kinh khủng. Tường trắng cháy đen, nền đá nứt như mạng nhện.

 

thêm vài bước, thấy các phòng bệnh. Cửa phòng đều cháy biến dạng, kẹt cứng, đẩy kiểu gì cũng mở .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-95-tang-9.html.]

Gã đang soi một cánh cửa thì…

 

Có ai đó vỗ nhẹ lên vai gã từ phía .

 

Trang Thành Lâm giật phắt , rọi đèn pin .

 

phía trống .

 

Gã tự trấn an: “Chắc căng thẳng quá… ảo giác thôi.”

 

bao xa, cảm giác vỗ vai xuất hiện.

 

Y hệt .

 

Và phía vẫn ai.

 

Vai gã lạnh buốt như lạnh chui từ xương. Hai chân bắt đầu nhũn, dũng khí lúc nãy “diễn hùng” Bạch Tầm Tã giờ bay sạch.

 

Gã nghĩ: “Cũng gần 10 phút . Quay . Có thể thăm dò tình hình.”

 

Cái tầng 9 tà thật, chắc chắn manh mối quan trọng. Nếu cần thì lát nữa xuống gọi thêm lên. Tốt nhất để thằng họ Diêu với con nhỏ đồng đội hung dữ của nó dò, c.h.ế.t cũng đáng.

 

Nghĩ , gã theo đường cũ.

 

càng , gã càng “vỗ vai” nhiều hơn. Hoảng loạn tăng dần, mồ hôi lạnh túa , bước chân càng lúc càng nhanh.

 

Cuối cùng gã cũng tới cửa khu thang máy và đẩy cửa bước .

 

“…Tầm Tã?”

 

Gã gọi nhỏ, nhanh đến thang máy.

 

 

Cửa thang máy đóng chặt.

 

Bảng hiển thị cho thang máy đang ở tầng 4.

 

Bạch Tầm Tã chờ gã?

 

Không thể nào. Cô tùy hứng thật, nhưng đến mức bỏ đồng đội giữa nhiệm vụ.

 

Trang Thành Lâm hoang mang, ấn nút gọi thang.

 

Không phản ứng.

 

Ấn nữa.

 

Vẫn .

 

Cửa vẫn đóng, chịu mở.

 

Gã bực quá c.h.ử.i thề: “Mẹ kiếp!”

 

Không còn cách, gã c.ắ.n răng định hành lang, tìm thang bộ để chạy xuống.

 

đúng lúc gã định xoay

 

Cảm giác vỗ vai xuất hiện.

 

Lần một cái, mà là từng cái đều đều, nhịp nhàng, như đang gọi hồn.

 

Trang Thành Lâm đờ .

 

Rồi gã từ từ giơ đèn pin lên, soi cánh cửa thang máy bằng kim loại sáng bóng như gương.

 

Trong đó, gã thấy hình phản chiếu của .

 

Và…

 

Ngay phía lưng gã, một cái xác đang treo lơ lửng.

 

Nó mặc đồ y tá, mang giày y tá trắng. Mũ y tá đội lệch. Tóc dài rối che nửa mặt, chỉ lộ một con mắt đỏ ngầu lồi hẳn , gã chằm chằm.

 

Cổ nó thắt bằng dây thừng thô. Lưỡi dài thè , ngọ nguậy ngực.

 

Đôi chân cứng đờ đong đưa. Mỗi đưa tới, mũi giày bên gõ nhẹ lên vai gã.

 

Trang Thành Lâm lúc mới hiểu:

 

Suốt dọc đường gã tưởng “ai đó vỗ vai”.

 

Thật là con quỷ y tá treo đầu, lơ lửng theo gã, và dùng mũi giày chạm vai gã hết đến khác.

 

Trang Thành Lâm chạy, nhưng tứ chi như đổ chì, lạnh và nặng, cơ thể cứng đờ nhúc nhích nổi.

 

Ngay giây tiếp theo…

 

Ánh sáng đèn pin tắt phụt.

 

 

Loading...