Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 96: Thang máy kiểu cũ

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạch Tầm Tã hề cố ý bỏ mặc Trang Thành Lâm. Dù cô tình cảm như gã mơ tưởng, nhưng hai vẫn là bạn bè, và cô cũng xem gã như một đồng đội thật lòng.

 

rõ bản mạnh, cũng nhạy trong trò chơi. Muốn sống sót phần lớn là nhờ đồng đội dẫn dắt. Triệu Việt là gánh đội, lo cả cục diện nên thể kè kè chăm cô . Chung Tú và Chương Mục là yêu, thường lo cho . Chỉ Trang Thành Lâm luôn ở sát bên, khiến cô cảm giác an “thuộc về” trong đội.

 

hẹn sẽ trong thang máy chờ Trang Thành Lâm thăm dò . Và cô thực sự như .

 

ngờ, ngay lúc Trang Thành Lâm bước khỏi khu thang máy… thì cửa thang máy tự nhiên đóng sập , báo . Ngay đó thang máy tụt xuống nhanh, các nút bấm nhấp nháy loạn lên, “ầm” một tiếng dừng ở tầng 4.

 

“Cái gì ?!”

 

Ngốc cũng đoán : Trang Thành Lâm chắc chắn gặp chuyện.

 

Bạch Tầm Tã hoảng loạn. Cửa thang máy mở nữa, cô vội ấn nút lên tầng 9, nhưng nút đó sáng, ấn kiểu gì cũng vô dụng.

 

Thang máy coi như hỏng.

 

Muốn lên tầng 9 cứu Trang Thành Lâm chỉ còn cách thang bộ.

 

rõ tầng 9 nguy hiểm. Với năng lực của , cô lên chỉ c.h.ế.t, cứu ai. Cách duy nhất là chạy tìm giúp.

 

 

Trong lúc đó, Hạ Tinh Lê – Diêu Thương – Chung Tú chuyện xong với thực tập ở quầy tư vấn.

 

Chung Tú còn đang định hỏi Hạ Tinh Lê xem nên lên hỗ trợ hai , thì thấy Bạch Tầm Tã chạy như bay từ cuối hành lang tới.

 

chạy nhanh đến mức suýt đ.â.m y tá, mắt đỏ hoe, lao tới nắm tay Chung Tú: “Chị Tú! Tầng 9 quỷ! Chị cứu Thành Lâm với em! Anh nhốt ở đó !”

 

Chung Tú tái mặt: “Ban ngày mà quỷ cũng ?”

 

Bạch Tầm Tã gật đầu liên tục, lộn xộn kể chuyện thang máy. Rồi như chợt nhớ , cô sang Diêu Thương: “Diêu Thương! Anh cùng bọn lên tầng 9! Phải cứu Thành Lâm!”

 

Diêu Thương lạnh lùng đáp ngay: “Cô đang lệnh cho ai ? Lúc nãy khuyên , cô . Bây giờ gặp quỷ mới gọi ? liên quan gì đến cô?”

 

Bạch Tầm Tã vốn sợ, gần như bật : “Coi như bọn sai ! thể thấy c.h.ế.t mà cứu! Chúng cùng chơi chung ván, mất một thì chẳng ai lợi cả!”

 

Chung Tú thì tranh cãi với Diêu Thương. Cô quyết định thật sự là Hạ Tinh Lê, nên sang khéo: “Cô Hạ… dù là quỷ cũng chắc ràng buộc bởi quy tắc. Chúng cần rõ tình hình. Hơn nữa đồng đội của chúng cũng ở tầng 9, bỏ mặc thì chính thể dẫm bẫy.”

 

Hạ Tinh Lê trầm ngâm vài giây quyết định: “Đi. Lên tầng 9 một chuyến.”

 

Bạch Tầm Tã dối. Mà trai Hạ Tinh Lê cũng đang ở tầng 9, cô bắt buộc xác minh.

 

Nguy hiểm thì mới manh mối. Dù vì đội vì gia đình, cũng nên .

 

Diêu Thương gật đầu. Chung Tú thở phào, vội cảm ơn. Bạch Tầm Tã lẳng lặng theo .

 

Lúc cứu Trang Thành Lâm là ưu tiên hàng đầu.

 

Thang bộ… lên tầng 9

 

Bốn thang bộ từ tầng 4 lên tầng 9. Bình thường chạy năm phút là tới.

 

cầu thang dài bất thường.

 

Họ mãi, lên đến tầng 8 tiếp tục leo, nhưng… biển tầng đổi.

 

Cứ mở cửa là vẫn thấy “8F”.

 

Quan trọng nhất: mỗi mở cửa cầu thang, bên ngoài vẫn là bệnh viện bình thường, gì khác lạ.

 

Họ “quỷ dẫn đường” kiểu mê lộ: mãi tới.

 

Bạch Tầm Tã bắt đầu hoảng: “Chẳng lẽ thang bộ lên tầng 9 ? Bắt buộc thang máy ?”

 

Chung Tú cũng do dự: “Thang máy tầng 4 an thử thang máy ở tầng khác?”

 

Hạ Tinh Lê bảng “8F” một lúc, sang hỏi Diêu Thương: “Anh còn nhớ lúc mới viện, y tá trưởng Hiểu Nga đưa ba bệnh nhân lên tầng 9 bằng cách nào ?”

 

Diêu Thương nghĩ đáp: “Thang máy ở tầng 1.”

 

Chung Tú chợt nhớ ngay: “ ! Cuối hành lang tầng 1 một thang máy kiểu cũ!”

 

Lúc họ mới hiểu: thang máy ở các tầng khác đều “ vấn đề”. Chỉ thang máy cũ ở tầng 1 mới thông lên tầng 9 đúng cách.

 

Ngay từ đầu, NPC dùng hành động để gợi ý cho họ.

 

Hạ Tinh Lê quyết đoán: “Đi, xuống tầng 1.”

 

Họ mất quá nhiều thời gian trong cầu thang “tầng 8 vô tận”. Xuống tầng 1, chắc chắn trễ hơn dự tính nhiều.

 

Bạch Tầm Tã thang máy cũ, thở hổn hển, giọng gần như : “Chị Tú… chị xem Thành Lâm hết cứu ?”

 

Chung Tú cũng lo, nhưng vẫn cố trấn an: “Không . Có thể chỉ nhốt ở chỗ nào đó thôi. Chúng kích hoạt đúng cơ chế hoặc tìm manh mối thì mới cứu .”

 

“Vậy… thang máy hả?”

 

Bạch Tầm Tã sợ. Cô sợ cửa mở là bóng tối như lúc .

 

Hạ Tinh Lê và Diêu Thương để cô chần chừ. Hai ấn nút gọi kéo cô luôn.

 

“Không thang máy thì nãy giờ leo leo chạy chạy để gì? Tập thể d.ụ.c ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-96-thang-may-kieu-cu.html.]

 

Thang máy cũ rõ ràng lâu bảo trì: vách bẩn và rỉ, sàn đen và dính, khí mùi ẩm mốc. Khi thang chạy lên, nó kêu “két két” như sắp kẹt giữa đường.

 

Bạch Tầm Tã căng thẳng bám Chung Tú, nắm chặt áo cô , mắt dán nút 9.

 

Cuối cùng, đèn nút 9 tắt. Thang rung mạnh dừng.

 

Cửa mở .

 

Bên ngoài là khu thang máy sáng đèn bình thường, sạch sẽ, trần đèn hoạt động định. Biển “9F” hiện rõ.

 

là tầng 9.

 

tầng 9 khác hẳn tầng 9 tối đen mà Bạch Tầm Tã thấy lúc nãy.

 

Thấy sáng bình thường, Bạch Tầm Tã bớt sợ, lao gọi lớn: “Thành Lâm! Thành Lâm ở đây ?!”

 

Chung Tú vội chạy theo. Hạ Tinh Lê và Diêu Thương cũng bám sát.

 

Đi xa, họ một y tá bưng khay t.h.u.ố.c chặn : “Các vị, đây là khu chăm sóc đặc biệt. Người phận sự gần.”

 

Bạch Tầm Tã vội túm tay y tá: “Cô thấy một tóc đỏ mặc áo da đen ? Anh biến mất ở đây!”

 

Y tá giật , cảnh giác: “Cô ? Ai biến mất?”

 

Bạch Tầm Tã còn định tiếp, thì Chung Tú lập tức hiểu ý Hạ Tinh Lê, vội kéo cô sang một bên, bịt miệng : “Tầm Tã bình tĩnh! Hỏi kiểu đó chỉ hỏng việc!”

 

Nhân lúc đó, Hạ Tinh Lê tiến lên, lịch sự: “Chào cô. Chúng một cùng lên đây nửa tiếng nhưng mất liên lạc. Chúng lo gặp nguy hiểm nên lên xem.”

 

Y tá ngơ ngác: “ và đồng nghiệp nãy giờ thấy lạ nào. Nếu bình thường chuyện mất tích vô lý?”

 

Hạ Tinh Lê giảm nụ , giọng lạnh hơn: “Cái hỏi bệnh viện các cô chứ. ngoài bệnh viện nhiều chuyện ma quái.”

 

Y tá cứng họng.

 

Hạ Tinh Lê tiếp tục ép: “Bác sĩ y tá còn xin nghỉ hàng loạt. Giờ bạn mất tích, trai đang điều trị ở tầng 9, hề báo đưa thẳng khu chăm sóc đặc biệt. quyền nghi ngờ bệnh viện minh bạch, sẽ khiếu nại.”

 

Y tá trẻ dọa, lùi , giọng như sắp : “ chỉ là nhân viên theo quy định… xin cô đừng khó.”

 

Diêu Thương lạnh nhạt chen : “Viện trưởng đến lương còn trả nổi, cô theo quy định gì? Nếu chuyện lớn, ông sẽ đẩy cô chịu trận đầu tiên.”

 

Y tá càng hoảng: “Vậy… các vị gì?”

 

Hạ Tinh Lê đổi giọng mềm : “Rất đơn giản. Chúng chỉ tận mắt xác nhận bệnh nhân vẫn . Cho chúng gặp đúng mười phút, xong chúng ngay. Không ai , cô cũng liên lụy.”

 

“Các vị… chắc chắn khiếu nại chứ?”

 

“Gặp là đủ, chúng phiền.”

 

Y tá thở dài: “Được đang phát thuốc. Các vị theo .”

 

Hạ Tinh Lê liếc mắt hiệu, cả nhóm theo.

 

Chung Tú kéo Bạch Tầm Tã theo. Bạch Tầm Tã vẫn sốt ruột: “Chị Tú… vẫn tìm thấy Thành Lâm…”

 

Chung Tú hạ giọng: “Y tá thấy lạ. Đừng lớn chuyện. Gặp Việt và Tiểu Mục tính.”

 

Bạch Tầm Tã c.ắ.n môi, gật đầu.

 

Ba phòng 903 – 904 – 905 lượt là nơi ở của Hạ Thanh Châu, Triệu Việt và Chương Mục.

 

Hạ Tinh Lê và Diêu Thương dừng phòng 903. Y tá mở cửa bước thì một bóng lao tới giật lọ t.h.u.ố.c khay, đổ miệng nhai rộp rộp, nhai chửi: “Mẹ nó! Ông ăn! Ông ăn hết! Còn gì nữa ? Không thì cút! Không cút là ông đánh!”

 

Y tá lùi , mặt bất lực, sang với Hạ Tinh Lê: “Bệnh nhân tối qua cuồng bạo lắm, còn định đ.á.n.h nhân viên. cái uống t.h.u.ố.c nhanh. bác sĩ nên rõ nặng nhẹ, nhưng… chắc nhẹ .”

 

Hạ Tinh Lê dở dở : “À… cô yên tâm, chúng sẽ khuyên .”

 

“Chỉ mười phút thôi nhé. Lâu quá sa thải.”

 

“Rõ.”

 

Y tá dẫn Chung Tú và Bạch Tầm Tã sang hai phòng còn .

 

Hạ Tinh Lê bước nhanh phòng, tiện tay đẩy Hạ Thanh Châu một cái. Diêu Thương đóng cửa .

 

Thấy trai an , cô mới thở phào: “Anh giả điên cũng dáng ghê.”

 

Hạ Thanh Châu lập tức nhổ cả đống t.h.u.ố.c đang ngậm trong miệng rèm, lấy nước trong bình giữ nhiệt súc miệng.

 

“Chứ ? Không uống t.h.u.ố.c y tá chịu . Anh chỉ còn cách loạn để đuổi . Thuốc nghi t.h.u.ố.c ngủ. Sáng một tối một , ép chơi ngủ như c.h.ế.t, khỏi tìm manh mối.”

 

Hạ Tinh Lê gật đầu: “. Ngủ kiểu đó thì đồng đội tìm tới cũng bàn gì.”

 

Hạ Thanh Châu cô:

 

“Hai đứa tới nhanh đấy. Ở đây cấm thăm hỏi mà.”

 

Hạ Tinh Lê giơ tay dấu OK: “Dùng chút kỹ năng giao tiếp thôi. Được , chỉ mười phút, em nhanh chuyện chính.”

 

Mắt Hạ Thanh Châu sáng lên: “Vậy thì cả đống thứ cần . Nghe kỹ đây…”

 

 

Loading...