Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 98: Ban đêm thăm dò

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Tinh Lê và Chung Tú rời khỏi văn phòng, lặng lẽ nép một góc tường, âm thầm quan sát tình hình ở phía xa.

 

Quả nhiên đúng như dự đoán: nãy hai y tá định đến tìm Ngải Hiểu Nga để báo cáo công việc, nhưng Diêu Thương và Bạch Tầm Tã chặn ngoài cửa.

 

Bạch Tầm Tã bắt đầu phát huy “trình độ ăn vạ bệnh viện” của , lớn tiếng gây chuyện với hai cô y tá.

 

“Một đàn ông cao to sờ sờ đó mà mất tích ngay trong bệnh viện của các ! Đây là chỗ nào hả? Âm tào địa phủ ?”

 

nhớ đến Trang Thành Lâm nên ngoài diễn kịch, cũng lẫn chút cảm xúc thật. Càng càng kích động, cuối cùng gần như gào khản cả cổ: “Gọi viện trưởng của các đây gặp ! nhất định đòi công bằng! Không thì sẽ gọi báo chí phanh phui các !”

 

Hai cô y tá tự nhiên gặp chuyện từ trời rơi xuống, khó xử: “Rất xin cô, chuyện cô chúng hề . Chúng cũng liên lạc với viện trưởng. Gần đây ông ít đến bệnh viện, việc đều giao cho Y tá trưởng Ngải quyền xử lý.”

 

Bạch Tầm Tã lập tức nổi nóng: “Nói nhảm! Hôm qua ông còn ở đây, còn thủ tục nhập viện cho chúng cơ mà!”

 

Một cô y tá vội giải thích: “Ông đúng là chỉ đến duy nhất ngày hôm qua. Hôm nay thấy ông tới nữa.”

 

lúc đó một nam bác sĩ ngang qua, thấy ồn ào nên hiểu chuyện gì, định bước can. Kết quả Bạch Tầm Tã chẳng cần ai với ai, túm luôn cổ áo , lắc mạnh như lắc lá cây: “ quan tâm! Không tìm thấy bạn thì hôm nay các đừng hòng ai yên !”

 

Diêu Thương khoanh tay bên cạnh, mặt lạnh như băng, rõ ràng “ lạ chớ gần”. Mỗi khi bày vẻ mặt , khí thế nặng, như kiểu chỉ cần đối phương thêm một câu là sẵn sàng tay đ.á.n.h cho bò nổi.

 

Rồi như cảm ứng, đầu . Thấy Hạ Tinh Lê ló nửa khuôn mặt từ góc rẽ, giơ tay hiệu OK với .

 

Xong .

 

Diêu Thương lập tức bước lên, chốt hạ: “Thôi , khó công các cô nữa. Chúng tìm họ Nhậm tính sổ.”

 

Nói xong, chặn Bạch Tầm Tã , túm ống tay áo kéo cô rời khỏi chỗ đó.

 

Bốn hội hợp, nhanh chóng lẩn theo cầu thang ở phía bên góc rẽ.

 

 

Trên đường , Hạ Tinh Lê và Chung Tú kể cho Diêu Thương và Bạch Tầm Tã những manh mối tìm trong văn phòng.

 

Y tá trưởng đương nhiệm tên đầy đủ là Ngải Hiểu Nga, nghi là tình nhân bí mật của Viện trưởng Nhậm. Cô từng c.h.ế.t vì bệnh tim tái phát đột ngột, nhưng nửa ngày kỳ tích “sống ” từ nhà xác và khỏi hẳn bệnh.

 

Bạch Tầm Tã xong thấy thể tin nổi: “Người c.h.ế.t còn sống ? Chẳng lẽ viện trưởng Nhậm sống ?”

 

Chung Tú lắc đầu: “Viện trưởng Nhậm chắc bản lĩnh đó. tin chắc chuyện thể chỉ là ‘kỳ tích y học’.”

 

Bạch Tầm Tã vẫn băn khoăn: “Viện trưởng Nhậm đúng là tin cô ghê. Bản đến bệnh viện mà giao hết quyền cho cô .”

 

Hạ Tinh Lê cạnh hừ lạnh: “Tin tưởng ? đoán là sợ thì đúng hơn.”

 

“…Sợ?” Bạch Tầm Tã ngẩn .

 

Hạ Tinh Lê thẳng: “Bệnh viện chắc chắn thứ gì đó khiến Viện trưởng Nhậm sợ. Ông cảm thấy sắp gặp nguy hiểm nên gần đây dám lộ mặt. Vì mới đẩy Ngải Hiểu Nga bia đỡ đạn.”

 

Bạch Tầm Tã phản bác theo phản xạ: “ Ngải Hiểu Nga vẫn sống mà, .”

 

“Chưa gì thôi.” Hạ Tinh Lê đáp. “Có lẽ vì tới lúc.”

 

Diêu Thương trầm giọng hỏi Hạ Tinh Lê: “Viện trưởng Nhậm và Ngải Hiểu Nga thật sự chỉ là quan hệ tình nhân bí mật thôi ? Cô nghĩ y tá trưởng tiền nhiệm c.h.ế.t là do phát hiện chồng ngoại tình ?”

 

nghĩ .” Hạ Tinh Lê trả lời chắc. “Trong đó chắc chắn còn bí mật khác mà chúng tìm . Nếu thì giải thích thế nào về đám bóng quỷ xanh lè ở tầng chín?”

 

Chung Tú đề nghị: “Vậy chúng cũng nên đến văn phòng Viện trưởng Nhậm một chuyến ?”

 

Diêu Thương : “Hai chúng hỏi . Viện trưởng Nhậm đây dùng chung phòng việc với y tá trưởng tiền nhiệm. Phòng đó ở tầng 9.”

 

Vậy xem , việc chỉ thể trông ba đang ở tầng 9.

 

Hạ Tinh Lê cửa sổ hành lang. Trời tối dần, chỉ còn một vệt sáng cuối cùng mây nuốt mất.

 

“Hình như còn sớm nữa. Ban ngày ở đây ngắn hơn thế giới thật. Tốt nhất chúng mau về phòng nghỉ.”

 

Trong trò chơi Âm Thành, đêm luôn là lúc nguy hiểm nhất. Hệ thống rút ngắn ban ngày cũng đồng nghĩa với việc cắt bớt thời gian tìm manh mối. Muốn sống thì chỉ thể việc hiệu quả hơn nữa.

 

Đêm nay, thể là một đêm trắng.

 

 

Khi Hạ Tinh Lê và Diêu Thương trở về phòng nghỉ tầng 4, họ thấy bánh quy, bánh mì và nước ấm bàn đều mới. Đó vẫn là khẩu phần của ngày hôm nay.

 

Trời tối hẳn. Họ chỉ còn chờ đêm khuya kéo đến.

 

Hạ Tinh Lê ăn nửa miếng bánh mì lên giường ngủ bù. Nghĩ một lát, cô dịch trong, hiệu cho Diêu Thương: “Anh cũng đây một chút . Giờ mới mấy giờ. Với kiểu ngủ của , hai tiếng nữa chắc chắn tỉnh.”

 

Diêu Thương định buồn ngủ, ở bàn là . ánh mắt của Hạ Tinh Lê, nuốt câu đó xuống.

 

Anh , nếu từ chối, cô thể mắng ngay.

 

Vậy nên ngoan ngoãn tới cạnh cô.

 

Hạ Tinh Lê kéo chăn, đắp cho một góc.

 

Cô nhắm mắt. Một lúc , Diêu Thương khẽ : “Em yên tâm về trai đúng ?”

 

“Đổi ai cũng thôi.” Hạ Tinh Lê đáp. “ trai thì vẻ đáng tin, thật việc tính toán. Hơn nữa Triệu Việt và Chương Mục cũng ở tầng chín. Nếu ba họ đủ may mắn, hành động đêm nay thể gặp .”

 

Diêu Thương nữa, nhưng cũng ngủ. Hơi thở nặng nề, rõ ràng đang nghĩ ngợi.

 

Thính lực Hạ Tinh Lê nhạy. Cô nghiêng đầu , cau mày: “Sao thế? Anh khỏe ?”

 

“Không.” Anh chậm rãi . “ đang nghĩ một chuyện.”

 

“Chuyện gì? Nói cùng nghĩ.”

 

“Thật một chuyện vẫn với em.” Diêu Thương thở dài. “Trong vài ván chúng cùng , gặp một đội chơi lão luyện, trung bình họ thông quan hai mươi ván.”

 

“Ừ… ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-98-ban-dem-tham-do.html.]

“Họ với : khi thông quan hai mươi ván, hệ thống Âm Thành sẽ mở quyền tặng mảnh ghép. Họ gom đủ một bộ mảnh ghép Hải Thành, đưa cô gái nhỏ tuổi nhất trong đội rời .”

 

Việc tặng mảnh ghép nghĩa là những mảnh trùng còn lãng phí. Người chơi thể tặng cho đồng đội thiết, hoặc trao đổi với chơi lâu năm cũng quyền để đôi bên cùng lợi.

 

kiểu gì, đây cũng là một điều , giúp tăng hiệu suất.

 

Nghe đến đây, Hạ Tinh Lê lập tức tỉnh hẳn ngủ. cô cũng hiểu ngay Diêu Thương đang băn khoăn điều gì.

 

Nếu chỉ cô và Diêu Thương, thì hai mươi ván, nhờ điều chỉnh tài nguyên, họ hy vọng rời khỏi trò chơi cùng . Dù Diêu Thương quá coi trọng chuyện rời , nhưng cô ở cạnh, cũng sẵn lòng về thế giới thực.

 

bây giờ Hạ Thanh Châu cũng . Với mảnh ghép hiện , dù trao đổi thế nào cũng khó đủ để đưa cả ba rời cùng lúc. Hệ thống phát mảnh ghép chắc chắn tỉ lệ, thể để chơi đường lui quá dư dả.

 

Trong trò chơi, càng nhiều thiết, càng vướng bận, thì càng khó rời . Mọi mặt đều là .

 

thể bỏ Diêu Thương bỏ Hạ Thanh Châu để rời với còn . Cũng thể lợi dụng mảnh ghép của họ để rời một . Còn đưa ai thì chắc chắn cũng đồng ý… cả ba cùng , e rằng chờ lâu nữa.

 

là một thế bế tắc.

 

Hạ Tinh Lê chống má, bình tĩnh Diêu Thương: “Anh nghĩ chuyện lâu ?”

 

“Ừ.” Anh đáp. “ tìm phương án tối ưu.”

 

“Anh định giấu đúng ? Sao hôm nay ?”

 

“Em thật lòng ?”

 

bao giờ lời dối.”

 

Diêu Thương khổ: “Ban đầu định giấu em để bàn với Hạ Thanh Châu. Tính là hai mươi ván sẽ tìm cơ hội liên thủ đưa em giờ đổi ý . Em với trai quá, sợ nếu gặp chuyện trong trò chơi, em sẽ hận cả đời.”

 

Hạ Tinh Lê hiểu ngay: “Vậy định đổi mục tiêu: hai mươi ván sẽ cùng tìm cơ hội đưa trai về ?”

 

“Dù với trai em thuận mắt. Anh cũng bớt lo. Với đưa một nhà họ Hạ về, em chắc cũng từ chối, đúng ?” Diêu Thương thẳng. “Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến chín chắn, xuất phát từ tư tâm của thôi. Hôm nay là để em tự quyết định.”

 

“Tạm thời quyết định .” Hạ Tinh Lê trở , lưng , giọng rầu. “Còn xa mới tới hai mươi ván. Anh nghĩ nhiều cũng vô ích.”

 

Một lúc , thấy Diêu Thương im lặng, cô thêm: “ mục tiêu vẫn hơn . Anh cho những chuyện , vui. Anh mà, thích nắm quyền quyết định trong tay.”

 

Diêu Thương gật đầu: “Hiểu. Ngay cả chuyện hai chúng chia tay năm đó, em cũng tự quyết. Với thì chỉ là tròn nghĩa vụ thông báo thôi.”

 

“…Họ Diêu , cái chuyện cũ rích đó còn định lôi mỉa mai tới bao giờ?” Hạ Tinh Lê cạn lời.

 

 

Cùng lúc , Hạ Thanh Châu hề rằng trong khi chuẩn thám hiểm ban đêm, em gái đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của bạn trai cũ: đưa rời khỏi trò chơi .

 

Đêm đó, Hạ Thanh Châu hắt liên tục.

 

“Mẹ kiếp, chắc chắn thằng Diêu Thương đang lưng!”

 

Ngày ngủ đủ . Anh kéo ghế sát cửa, luôn cảnh giác với động tĩnh ngoài hành lang.

 

Đợi đến khi hành lang còn tiếng bước chân bác sĩ, y tá, vẫn nán thêm vài phút. Nhìn qua khe cửa sổ dán kín, quả nhiên đèn trần ngoài hành lang tắt gần hết, chỉ còn vài bóng dự phòng mờ mờ. Xung quanh thấy ai.

 

Anh hé cửa một khe, quan sát kỹ, thấy gì bất thường mới nhẹ nhàng bước , nín thở để phát tiếng thừa.

 

vài bước, khóe mắt thấy cửa phòng 905 cách đó xa cũng lặng lẽ mở . Ngay đó, gương mặt trắng trẻo thanh tú của Chương Mục ló .

 

Bốn mắt . Cả hai đều quá ngạc nhiên. Dù chơi kinh nghiệm và đầu óc lúc đều sẽ nghĩ tới việc ngoài tìm manh mối.

 

Hai thành tiếng, chỉ hiệu cùng đến cửa phòng 904. Cửa khép hờ, bên trong thấy Triệu Việt .

 

“…Đại ca của chúng luôn .” Chương Mục ghé sát tai Hạ Thanh Châu, nhỏ. “Khả năng thực thi mạnh, thích một dò đường. đoán tìm văn phòng y tá trưởng tiền nhiệm . Mục tiêu của chúng chắc giống , đúng ?”

 

.” Hạ Thanh Châu nhỏ. Rồi đẩy đầu Chương Mục xa một chút. “ , gần … ‘tình tứ’ quá đấy.”

 

“?” Chương Mục định cãi chỉ Chung Tú, thích nam giới, nhưng cuối cùng nhịn .

 

Lúc đó Hạ Thanh Châu chú ý thấy thẻ nhân viên n.g.ự.c Chương Mục: “Đây là thẻ nhân viên bệnh viện Nhân Hòa ?”

 

nhặt gầm giường.” Chương Mục đáp. “Thông tin mòn nhiều, của y tá nào. nghĩ thể dùng nên giữ phòng .”

 

“Giờ tìm Triệu Việt?” Hạ Thanh Châu hỏi.

 

“Ừ. Bên phòng bệnh, chắc hướng ngược .”

 

Hai sát tường, cẩn thận tiến về phía . Đèn hành lang mờ mờ thỉnh thoảng nhấp nháy, khiến cứ cảm giác sắp xảy chuyện.

 

Đang , Hạ Thanh Châu bỗng cảm thấy thứ gì đó vỗ nhẹ lên vai từ phía . Lực mạnh, nhưng đủ nổi da gà.

 

Anh lập tức khựng , tiện tay túm cổ áo Chương Mục phía .

 

Chương Mục giật : “Sao thế?”

 

“Có thứ gì đó ở phía .” Hạ Thanh Châu ngừng một nhịp thêm. “ dám đầu.”

 

Hai lúc như châu chấu chung một sợi dây. Một gặp quỷ thì cũng khó thoát.

 

Chương Mục hiểu rõ điều đó. Để kiểm chứng, lách vòng phía Hạ Thanh Châu.

 

Chưa đầy mười giây, vai cũng vỗ một cái.

 

lúc họ ngang qua bảng phân công trực ban của y tá. Bảng lồng trong khung kim loại kính. Dưới ánh đèn dự phòng lờ mờ, mặt kính phản chiếu loáng thoáng cảnh tượng lưng họ.

 

Chỉ một cái thôi, cái lạnh thấu xương tràn khắp .

 

Một xác nữ mặc đồ y tá đang lặng lẽ treo lơ lửng ngay đỉnh đầu họ. Đôi chân cứng đờ màu xám chì đong đưa nhẹ. Mỗi đong đưa tới là mũi giày gõ lên vai họ.

 

Cổ nó như dây thừng siết gãy, cái đầu ngoẹo sang một bên một cách ghê rợn. Mũ y tá sắp rơi che nửa khuôn mặt trắng bệch, chỉ lộ một con mắt đỏ ngầu như sắp nứt, đang họ chằm chằm.

 

Và nó đang từ từ đưa đôi tay khô khốc về phía hai .

 

 

Loading...