Cùng Bạn Trai Cũ Xuyên Không Vào Trò Chơi Kinh Dị [Vô Hạn] - Chương 99: Ánh lửa

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:00:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhờ hình phản chiếu tấm kính của bảng phân công trực ban treo tường, Hạ Thanh Châu và Chương Mục đồng thời thấy linh hồn của y tá trưởng tiền nhiệm đang treo lơ lửng phía lưng họ.

 

Đáng sợ hơn, lúc nữ quỷ vươn đôi tay khô đét, cứng đờ về phía họ. Móng tay của nó sắc như dao, mắt thấy sắp đ.â.m thẳng cổ hai .

 

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chương Mục hiểu lấy gan, xoay phắt đối diện với nữ quỷ. Cậu trợn to mắt thẳng nó, dồn hét lớn: “Dừng tay!”

 

Hạ Thanh Châu cảnh đó mà cạn lời:

 

“……”

 

trời? Định chọc nó tức để hai đứa c.h.ế.t nhanh hơn ?

 

Hạ Thanh Châu căng não tính xem nên liều chạy nước rút trăm mét , thì chuyện kỳ quái xảy .

 

Móng vuốt của nữ quỷ rõ ràng sát cổ họng Chương Mục, nhưng đúng phút cuối nó rút tay về. Không vì sợ, mà giống như… đột nhiên đổi ý.

 

Nó trừng mắt Chương Mục một lúc, cứng nhắc xoay . Ngay đó, nó biến mất một làn sương đen bỗng xuất hiện trần nhà.

 

Tầm của hai mờ trong chốc lát. Đến khi tỉnh , mặt vẫn là hành lang trống trơn, như thể chuyện từng xảy .

 

Chương Mục ôm ngực, vẫn còn hoảng hốt: “Hai đứa nhặt một mạng đấy.”

 

Hạ Thanh Châu cũng khó hiểu: “Sao nghĩ trò trợn mắt quát nó một tiếng ?”

 

Chương Mục lau mồ hôi lạnh trán: “ thấy nữ quỷ xuất hiện lưng chơi, nên đoán nó chỉ đ.á.n.h lén từ phía . Nếu đối diện trực tiếp thì nó tấn công .”

 

“Thực tế chứng minh đoán khá đúng, hiệu quả thật.”

 

Hạ Thanh Châu nghĩ một lúc, chỉ thẻ nhân viên y tá đang đeo n.g.ự.c Chương Mục: “ thấy… lẽ . Thứ đuổi nữ quỷ chắc là cái .”

 

“Cái á?” Chương Mục ngạc nhiên. “Sao nó sợ thẻ nhân viên?”

 

“Cậu thấy lúc nãy nó do dự ?” Hạ Thanh Châu . “Khả năng cao nó sợ, mà là nó nhận nhầm thành y tá cũ, nên g.i.ế.c.”

 

Chương Mục buột miệng:

 

“Vậy nó cũng ‘đạo đức nghề nghiệp’ ghê ha.”

 

“Nó đạo đức .” Hạ Thanh Châu . “ chỉ cái thẻ giờ là đạo cụ cứu mạng của hai đứa .”

 

Nói xong, lập tức vòng tay ôm chặt eo Chương Mục, khóa đối phương như gấu Koala: “Trước khi hết nguy hiểm, hai đứa cứ dính thế .”

 

“À… cũng .”

 

Thế là hai giữ cái tư thế kỳ cục , xoay tiếp, luôn căng mắt cảnh giác động tĩnh xung quanh.

 

Băng qua hai góc rẽ, sắp đến lối cầu thang phía bên , Chương Mục đột nhiên phanh gấp, như thấy thứ gì đó.

 

Cùng lúc, Hạ Thanh Châu ở phía cũng theo phản xạ nín thở.

 

Cánh cửa cách đó xa chính là văn phòng của y tá trưởng tiền nhiệm. Tấm nhãn kim loại cửa mòn nặng, sơn bong tróc loang lổ, như lâu ai .

 

ngay lúc , cửa tụ tập nhiều bóng quỷ xanh lè. Chúng lê đôi chân gãy, chen chúc lởn vởn quanh đó, chịu rời . Khuôn mặt bán trong suốt của chúng vặn vẹo dữ tợn, đầy oán hận và cam lòng.

 

Hạ Thanh Châu hạ giọng chửi:

 

“Mẹ kiếp. Tối qua chỉ thấy bốn năm bóng ở hành lang, hóa còn nhiều thế .”

 

Chương Mục cũng tái mặt: “Đám từ ?”

 

“Nhìn trạng thái giống y hệt tối qua.” Hạ Thanh Châu . “Chắc vẫn đang tìm thứ gì đó.”

 

Chương Mục mãi vẫn thấy Triệu Việt, càng lúc càng lo: “Từ nãy tới giờ thấy Việt. Liệu gặp chuyện ?”

 

“Chưa thấy xác thì đừng nghĩ bậy.” Hạ Thanh Châu suy đoán. “Có khi trong văn phòng .”

 

“Vậy… ?”

 

“Vào kiểu gì?” Hạ Thanh Châu cau mày. “Còn chắc thẻ nhân viên của tác dụng với đám bóng quỷ .”

 

Hai còn quyết xong thì bỗng ai đó vỗ mạnh lên vai phía , cả hai giật nảy .

 

Quay , họ thấy cô y tá nhỏ ban ngày đưa t.h.u.ố.c đang hầm hầm lưng.

 

“Ai cho phép các rời khỏi phòng bệnh?” Cô y tá nhíu mày, hạ giọng chất vấn. “Không chịu ngủ t.ử tế, phát hiện là sa thải đấy, ?”

 

Chương Mục nhanh trí chỉ về phía cửa văn phòng: “Hai đứa thấy bệnh nhân phòng 904 chạy ngoài, lo quá nên theo xem.”

 

“Anh ?”

 

“Vào trong đó . ngoài cửa nhiều quỷ quá, chúng dám .”

 

Sắc mặt cô y tá lập tức đổi, căng thẳng theo hướng chỉ: “Quỷ gì chứ? Đừng bậy. Định dọa ?”

 

“…Cô thấy ?” Chương Mục sững .

 

Cô y tá tức đến đỏ mặt, đưa tay định kéo : “ thấy hai mới là bệnh nhẹ! Về phòng ngủ ngay cho !”

 

Tới bước , mềm xong thì mạnh. Hạ Thanh Châu chợt nắm lấy tay cô y tá, thô bạo chặn .

 

“Đừng động!” Anh trầm giọng đe dọa. “Cô còn lôi kéo lung tung là hai đứa phát điên đấy. Náo loạn cả bệnh viện lên thì cô cũng mất việc như thường thôi.”

 

Cô y tá cứng .

 

chứng cuồng táo. Anh mà phát điên thật thì xui xẻo chắc chắn là cô .

 

đành mếu máo, hạ giọng: “Hai rốt cuộc gì?”

 

Chương Mục nhanh: “Cô văn phòng đó xem thử. Xem bệnh nhân phòng 904 trốn trong đó . Nếu thì lôi . Hoặc cho hai đứa cùng.”

 

“Văn phòng đó bỏ hoang bao lâu , ở trong…”

 

Hạ Thanh Châu nhe răng, giọng hung dữ: “Đừng hỏi nhiều. Bảo thì !”

 

Cô y tá hiểu rõ tình hình. Thuốc cho bệnh nhân tâm thần thường thành phần an thần. Hai chắc kháng t.h.u.ố.c nên đêm nay mới tỉnh táo chạy ngoài. Nếu để Viện trưởng Nhậm Y tá trưởng Ngải , cô chắc chắn mất việc.

 

So với nguy cơ đó, mấy lời đồn ma quái thật giả rõ, cô dù sợ vẫn dỗ cho hai “kẻ điên” yên, nhanh chóng đưa họ về phòng mới quan trọng.

 

về phía văn phòng, thấy hành lang trống , giống như gì nguy hiểm, bèn chần chừ dặn: “Vậy… hai yên ở đây chờ. tìm . Có thì ngay.”

 

Hạ Thanh Châu và Chương Mục lập tức xổm xuống như hai học sinh tiểu học, đồng loạt gật đầu: “OK OK.”

 

Hai mở to mắt cô y tá bước từng bước tới cửa văn phòng, quanh một lúc vặn tay nắm .

 

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở đóng , Hạ Thanh Châu thoáng thấy tấm nhãn kim loại cửa hình như lóe lên một ánh đỏ, vụt tắt ngay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-ban-trai-cu-xuyen-khong-vao-tro-choi-kinh-di-vo-han/chuong-99-anh-lua.html.]

Đám bóng quỷ tụ ngoài cửa rõ ràng càng trở nên nôn nóng, nhưng chúng hề theo cô y tá trong. Chúng vẫn lởn vởn quanh đó, tiến thêm bước nào.

 

Chúng hẳn một thứ sức mạnh vô hình nào đó chặn .

 

 

Đêm khuya, Bạch Tầm Tã một trong phòng, trở mãi ngủ .

 

nghĩ đến Trang Thành Lâm đang mất tích, giờ còn nhốt trong “ gian thứ hai” ở tầng 9 , cũng để cứu.

 

Càng nghĩ càng thấy vô dụng. Giá như lúc đó cô cùng gã, khi hai còn phối hợp chạy thoát . Hoặc nếu cô mạnh hơn, tiếng hơn trong đội, thì thể dẫn tìm gã ngay, tới mức kéo dài tới bây giờ.

 

thút thít. Không rõ bao lâu, cuối cùng mơ màng cuộn tròn giường .

 

 

Cho đến khi một trận đập cửa dữ dội giật tỉnh dậy.

 

bật dậy, đầu còn choáng, lờ mờ ngoài hành lang tiếng bước chân hỗn loạn, kèm tiếng la hoảng của cả nam lẫn nữ.

 

“Ai đó?”

 

“Tầm Tã, là đây!”

 

Giọng Bạch Tầm Tã quen thể quen hơn. Cô mừng sợ, gần như dám tin tai .

 

“Thành Lâm?!”

 

Cô suýt lao mở cửa, nhưng lo gì bất thường nên chỉ vén nhẹ lớp giấy dán ô cửa sổ .

 

thật: ngoài cửa chính là Trang Thành Lâm. Mặt gã đầy bụi, đầy vết thương, trông cực kỳ t.h.ả.m hại.

 

Phía gã, hành lang đang bốc cháy dữ dội, khói đặc cuồn cuộn. Bối cảnh là bác sĩ, y tá, bệnh nhân đang hoảng loạn chạy trốn.

 

Bạch Tầm Tã hoảng hốt: “Cháy ?”

 

“Cháy , ai phóng hỏa.” Trang Thành Lâm thở hồng hộc. “ may nhờ ánh lửa mới tìm đường xuống lầu.”

 

“Vậy giờ chúng …”

 

“Phải rời khỏi tầng tới nơi an ngay, báo cho chị Tú !”

 

“Còn Việt với Tiểu Mục thì ?”

 

đưa cô xuống tìm họ.” Trang Thành Lâm sốt ruột đập cửa. “Nhanh lên Tầm Tã, còn thời gian !”

 

Bạch Tầm Tã kéo theo cảm xúc của gã, cũng hoảng loạn theo. Không kịp nghĩ nhiều, cô mở cửa bước cạnh gã. Khói dày khiến cô nheo mắt.

 

Tim đập loạn: “ rõ đường… Anh nhớ lối xuống ?”

 

“Nhớ. Cô nhắm mắt , dẫn.”

 

“…Được.”

 

Có lẽ vì cuối cùng cũng gặp , giọng Trang Thành Lâm còn gấp gáp như , nhanh chóng bình tĩnh .

 

Bạch Tầm Tã gã nắm tay, loạng choạng băng qua đám đang chạy loạn, bước nhanh trong làn khói đặc.

 

 

càng , Bạch Tầm Tã càng thấy đúng.

 

Hành lang rõ ràng như đang cháy rực, ngay cả sàn cũng đỏ lòm ánh lửa. Thế mà cô lâu như hề thấy nóng, cũng thấy bỏng rát. Không chỉ , cô cũng khói sặc, thấy ngạt thở.

 

Thậm chí xung quanh đông chạy loạn như thế, nhưng cô hề va ai, trơn tru, chẳng cản trở.

 

Trận cháy dường như chỉ tác động lên mắt và tai, còn mũi và da thì cảm nhận gì.

 

Sao thể như ?

 

Mọi thứ bắt đầu trở nên thật. Lúc thứ duy nhất cô còn bám víu là Trang Thành Lâm đang dẫn đường phía .

 

nhiệt độ trong lòng bàn tay Trang Thành Lâm càng lúc càng lạnh. Tới khi cô nhận , cô nhịn rùng .

 

Suốt từ đầu đến cuối, Trang Thành Lâm hề đầu một .

 

Rồi khi một cánh cửa phía mở , bàn tay gã cũng lặng lẽ rút . Bạch Tầm Tã bước hụt, suýt ngã nhào.

 

“…Thành Lâm?”

 

Không từ lúc nào, khói đặc quanh cô tan dần. Ánh lửa và đám ồn ào cũng chặn ở bên ngoài cánh cửa .

 

Tầm trở rõ ràng.

 

Bạch Tầm Tã bàng hoàng mở to mắt và phát hiện: coovta đang trong khu thang máy vắng lặng ở tầng 6.

 

Thang máy tầng 6 cũng mới tinh, giống hệt cái ở tầng 4. Trên màn hình hiển thị, con đang ở tầng 9.

 

Giây tiếp theo, con nhảy xuống dần, dừng ở tầng hiện tại với một tiếng “ting”.

 

Một dự cảm cực trào lên. Cô sợ hãi lùi theo bản năng.

 

Cửa thang máy từ từ mở .

 

Mùi m.á.u tanh nồng trộn với mùi khét lẹt xộc thẳng mũi. Khi rõ cảnh bên trong, đồng t.ử Bạch Tầm Tã co rúm . Chân cô mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất và nôn thốc nôn tháo, thể kiểm soát.

 

…Trên nóc thang máy treo một cái xác cháy đen. Thịt da cháy sém lật , mặt biến dạng .

 

Nhìn như gã móng vuốt sắc xé nát đến c.h.ế.t, mới lửa thiêu thành thế . Đôi mắt vẫn trợn trừng nhắm, miệng vẫn giữ nguyên hình dạng gào thét đau đớn. Chỉ cần cũng đoán khi c.h.ế.t gã tra tấn cực kỳ tàn khốc.

 

Dù cháy đến mức hình , nhưng qua đường nét khuôn mặt, dáng , và hai chỏm tóc đỏ còn sót đầu, cô vẫn nhận .

 

Đó là Trang Thành Lâm.

 

Cách cái xác tới ba bước, Bạch Tầm Tã bệt đất, sợ đến tê dại. Trong chốc lát, cô còn chút sức để lên, run bần bật.

 

há miệng nhưng phát tiếng. Nước mắt to tướng rơi xuống, trong cổ họng chỉ bật những tiếng nấc vô nghĩa.

 

cố lê mềm nhũn như bùn, bò về phía cửa khu thang máy.

 

chỉ kịp bò hai ba mét thì cửa khu thang máy đột nhiên ai đó đẩy mạnh .

 

Một cái bóng đen trùm xuống đầu cô .

 

Và lúc , ánh lửa ngoài hành lang tắt ngóm.

 

 

Loading...