Vốn dĩ kiểu   sẽ khiến Nhan Hạ cảm thấy tai như nhũn , nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy buồn .
 
Cô thích xem một  phim truyền hình bây giờ vì  màn ảnh xuất hiện  ít nghệ sĩ mới, mà ngoại hình của ai cũng xuất sắc cả.
 
Đây là thời đại đánh giá  thứ bằng vẻ ngoài.
 
Lúc Lục Phỉ mới debut, tuy ngoại hình  quan trọng, nhưng với nhiều nghệ sĩ  thời đại đó thì diễn xuất mới là điểm quan trọng nhất.
 
 chỉ vỏn vẹn vài năm , xã hội  phát triển thành thời đại đánh giá  thứ bằng vẻ ngoài, các tiểu thịt tươi*  ngoại hình xuất sắc cũng xuất hiện ào ào như măng mọc  mưa .
 
*Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần  vẻ  xuất chúng hoặc là đáng yêu đến mức khiến  hâm mộ say mê, còn trẻ và đang  hot.
 
Nói  cũng   , thiên đường hội tụ  nhiều trai xinh gái  chính là mấy bộ phim thần tượng, chỉ  thôi cũng   bổ mắt .
 
Chỉ  điều, vì lý do nghề nghiệp mà cô luôn vô thức quan sát quần áo của diễn viên mỗi khi xem phim truyền hình.
 
Lần   thấy một bộ quần áo, câu “Rất ngầu,   trai” mà cô vô tình thốt    Lục Hạo nhớ ?
 
Trí nhớ của con trai cô  thật.
 
Tuy trong lòng cô cảm thấy  ngọt ngào khi thấy dáng vẻ ghen tuông của Lục Phỉ, nhưng cô   để  tiếp tục ghen. Nhan Hạ mỉm , chậm rãi : “Ý em   là diễn viên   trai, mà là bộ quần áo      .”
 
Nghe Nhan Hạ giải thích,   ánh mắt chế nhạo của cô, Lục Phỉ khẽ mím môi, cuộn tay  đặt bên môi khẽ ho,   món ăn đặt ở bên , : “Em  tiếp ,   ngoài xem Hạo Hạo cái.”
 
Nói xong, Lục Phỉ lập tức xoay    ngoài, ánh mắt  loé lên vẻ nguy hiểm, thằng nhóc Lục Hạo thích lừa ba !
 
Nhìn Lục Phỉ rời , Nhan Hạ che miệng .
 
Nếu so về độ ngầu và  trai thật, thì còn  ai  thể thắng  Lục Phỉ chứ?
 
Lúc , Lục Phỉ    từ trong phòng bếp, mới  sơ qua thì  thấy con trai  vui vẻ ăn ô mai  xem TV.
 
Lục Phỉ tiến lên,  bên cạnh bé,  thấy trong chén của Lục Hạo còn một viên ô mai, thẳng tay bỏ  miệng .
 
Lục Hạo đang chuẩn  ăn viên ô mai cuối cùng, nhưng sờ mãi  thấy, liền  đầu  ba đang  chuyện, đôi mắt lập tức long lanh, “Sao ba  ăn của con? Ô mai của con hết  đó.”
 
“Không  bên  vẫn còn ?” Lục Phỉ chỉ hộp ô mai,  .
 
“   con chỉ  ăn năm viên. Bây giờ  ba ăn mất một viên , thì con cũng chỉ  ăn bốn viên thôi.” Lục Hạo  rõ ràng mạch lạc. Từ  đến nay, bé  bao giờ qua loa về chuyện ăn cả.
 
“Năm viên?” Lục Phỉ nhướng mày,  tờ giấy Lục Hạo bỏ hạt  thì thấy chỉ  đúng bốn hạt.
 
Con trai  ngoan quá.
 
Ngoan đến mức   đành lòng “ức hϊếp” bé chút nào!
 
Quên !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-112.html.]
 
Nghĩ , Lục Phỉ lấy một viên từ trong hộp ô mai  bàn  đưa cho Lục Hạo: “Viên thứ năm của con đây.”
 
“Cảm ơn ba” Lục Hạo nhanh chóng nhận lấy, bỏ  miệng ,   hộp ô mai còn  nhiều  nhiều, lập tức  với Lục Phỉ: “Ba ơi, con  thể ăn viên thứ sáu ?”
 
“Không .” Nói xong, Lục Phỉ lấy một viên ô mai bỏ  miệng , nhai hai ba cái  nhổ hạt ,   ăn thêm viên nữa.
 
Trong lòng Lục Hạo vô cùng nôn nóng khi thấy hộp ô mai vơi dần.
 
Cảm nhận  ánh mắt mãnh liệt của con trai, trong mắt Lục Phỉtràn đầy vẻ đùa dai.
 
Ăn hết thứ con trai thích chính là sự “Trừng phạt” lớn nhất với bé .
 
Thấy hộp ô mai  ba ăn hết, Lục Hạo lập tức mím chặt môi, phẫn nộ  Lục Phỉ, vẻ mặt bất mãn.
 
“Ba thật đáng ghét.” Bỏ  mấy lời , Lục Hạo nhảy xuống sô pha, chạy  phòng bếp, hốc mắt  phiếm hồng.
 
Nhìn cái hộp trống ,   bóng dáng nhỏ , Lục Phỉ nghĩ thầm: Có    đùa quá trớn  ?
 
***
 
Lục Hạo  trong bếp,  khi gọi một tiếng  liền nhào  về phía Nhan Hạ, ôm đùi ,   tiếng nào.
 
“Sao  con?” Cảm nhận  tâm trạng của con trai đang trùng xuống, Nhan Hạ bèn hỏi.
 
“Ba cố ý ăn hết ô mai  mặt con.” Lục Hạo uất ức : “Con chỉ bảo ba cho con ăn thêm một viên,  mà ba cũng  chịu.”
 
Nghe con  thế, Nhan Hạ  xổm xuống,   thẳng  bé: “  đó con  hứa với  chỉ ăn năm viên, dù là lý do gì thì cũng  thể đòi thêm một viên cả.”
 
“…” Nghe   , ánh mắt Lục Hạo hiện lên nét suy tư.
 
Thấy thế, Nhan Hạ tiếp tục : “ Hạo Hạo  sai, ba cũng thế.”
 
Nghe   ba sai, Lục Hạo lập tức hào hứng hơn hẳn.
 
“Ba cố tình ăn hết ô mai ở  mặt con để chọc con là sai.” Nhan Hạ cũng nhận xét hành vi của Lục Phỉ.
 
“Vậy  thể phạt ba  ạ?” Lục Hạo lập tức kích động : “Làm sai thì   phạt.”
 
====
 
Nhan Hạ chỉ cảm thấy da đầu tê dại khi   mắt Lục Hạo. Qua một lúc lâu, cô mới chậm rãi : “Vậy con   với ba .”
 
“Vâng ạ.” Lục Hạo gật đầu thật mạnh,  đó dùng tay áo lau nước mắt  mặt ,  đầu chạy  ngoài.
 
Nhan Hạ  tại chỗ dõi theo bóng dáng nhỏ của bé, trong lòng cũng toát cả mồ hôi.
 
Kết quả của việc  đứa con trai quá nghiêm túc   định sẵn là bi kịch .