Thấy , Nhan Hạ  thoáng qua chồng như thể đang   Hạo Hạo  học theo  đấy.
 
“Để ba hôn con cho.” Nói , Lục Phỉ bước lên hôn cái chụt lên má con trai,  nhanh chóng bế bé  ngoài.
 
Thấy   ba ôm , bé nóng lòng  với : “Con   hôn tạm biệt cơ, ứ chịu ba .”
 
“Đến ba còn  hôn tạm biệt , thì con cũng đừng hòng.” Lục Phỉ cắt ngang lời con.
 
Sau khi thấy Lục Hạo cứ học theo , thì   tận lực giảm bớt   hôn Nhan Hạ xuống .
 
Còn khuya  mới cho con trai cơ hội đường đường chính chính để ăn đậu hũ của vợ  nhé.
 
“Con  cho ba một… Điểm trừ.”
 
“Ba nhận.”
 
“…”
 
Tiếng hai  càng lúc càng xa, nụ  nơi khóe môi của Nhan Hạ khi  theo bóng lưng họ vẫn  hề phai nhạt.
 
Ngay  đó, cô  ngáp một cái, mắt cũng díp .
 
Cô  buồn ngủ nữa !
 
Bắt đầu từ hôm qua cô   ,  khi nào   bệnh lười   nhỉ?
 
Nghĩ tới đây, Nhan Hạ  xoay  trở về phòng ngủ tiếp.
 
***
 
Lúc , Lục Phỉ  đưa con đến cổng trường.
 
Lục Hạo   thấy cô giáo Lý  nhanh chân chạy tới  mặt cô: “Cô ơi, hôm nay con tự  đánh răng rửa mặt đấy ạ.”
 
“Hạo Hạo ngoan quá.” Cô giáo Lý   liền cất lời khen bé, nam thần nhỏ càng ngày càng đáng yêu c.h.ế.t mất.
 
Thật , cô  càng vui hơn là vì    thấy nam thần Lục. Kể từ khi chuyện nhà nam thần  công khai,    hâm mộ kỳ cựu như cô  thấy  cũng nhiều hơn, đúng là một phúc lợi lớn!
 
Vả , cô    còn kích động như , mà dần trở nên bình tĩnh hơn .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-157.html.]
“Hạo Hạo  học  con, ba về đây.” Anh gật đầu chào hỏi cô giáo Lý   sang  với Lục Hạo,  đó mới xoay  rời .
 
Cô giáo Lý âm thầm cảm khái khi  theo bóng lưng Lục Phỉ: Lúc    Hạo Hạo ở đây, nam thần Lục lạnh lùng ghê gớm!
 
Chỉ  điều,  như nam thần mới  thể khiến  yêu  cảm giác an .
 
“Mình  thôi nào.” Cô giáo Lý dắt Lục Hạo   trong. Bé gật đầu, nhảy chân sáo theo cô  trong trường.
 
Trong thế giới của con nít, chỉ cần  chơi là đủ .
 
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, Lục Phỉ nhanh chóng đến công ty.
 
Trong phòng  việc của Lục Phỉ ở Công ty giải trí Chí Tôn, Hình Ảnh  theo  để báo cáo về việc thu mua cổ phiếu: “Hiện tổng  cổ phiếu lẻ lẫn mới thu mua từ một  cổ đông lớn  trong tay em  đạt tới 10%, giờ em cũng  tính là một cổ đông lớn của Công ty giải trí Anh Luân .”
 
Nói thật, để   mười phần trăm cổ phần của một công ty  thị trường   là chuyện đơn giản. Vì chủ nhân của nó  thể quyết định ai  quyền quản lý công ty, nên vận mệnh của cả công ty cũng  đổi theo nó.
 
“Chí Tôn, Anh Luân,… Giờ chỉ còn thiếu Kinh Thừa thôi.” Lục Phỉ  thông tin  cổ phần bằng ánh mắt lạnh lùng.
 
“Ừm, chỉ còn thiếu mỗi Kinh Thừa thôi.” Hình Ảnh gật đầu, dĩ nhiên là cô  sẽ hết lòng ủng hộ nghệ sĩ   càng ngày càng lớn mạnh .
 
Lục Phỉ trầm ngâm một lát  hỏi: “Ân Nhất Luân và Dương Ngưng  liên quan gì tới   chị?”
 
Nghe Lục Phỉ nhắc đến cái tên , nét mặt Hình Ảnh bỗng trở nên nghiêm túc, gật đầu : “Giữa họ  chút quan hệ. Nói cho đúng thì Dương Ngưng chính là tình nhân bí mật của Ân Nhất Luân.”
 
Giống như Lục Phỉ, Ân Nhất Luân là một trong những nam nghệ sĩ khá  hiện nay, trừ những vụ scandal  tạo  cho công việc thì đời tư của    sạch sẽ.
 
Sau khi cô  điều tra thì mới phát hiện Ân Nhất Luân thường tới một câu lạc bộ tư nhân, trùng hợp là Dương Ngưng cũng thường đến đó, nên mới dò   chút dấu vết.
 
Hai   giấu kỹ thật.
 
Đôi mắt Lục Phỉ ánh lên vẻ mỉa mai, ung dung  tiếp: “Anh   là trụ cột của Kinh Thừa nhiều năm như  thì chắc hẳn trong tay   ít cổ phần nhỉ?”
 
Nghe , Hình Ảnh  hiểu ngay ý .
 
“Chị hiểu .” Hình Ảnh lên tiếng, trong lòng  lặng lẽ tính toán. Dù  thì Ân Nhất Luân cũng là một con cáo già, nên họ cần  bàn bạc kỹ càng hơn về chuyện .
 
Nghĩ thì nghĩ  nhưng trong lòng cô   mấy lo lắng.
 
Nếu ví Ân Nhất Luân là con cáo già thì Lục Phỉ chính là một con sói!
 
Sao cáo già  thể địch nổi loài lang sói đây?