Một lát , họ  tới nhà hàng Quốc Tân. Xe  mới tới cửa thì     chờ sẵn.
 
Sau khi xuống xe, Lục Phỉ đưa chìa khóa cho nhân viên ở bãi đậu xe, bế Lục Hạo    cùng với Nhan Hạ và Vưu Khánh.
 
Nhân viên phục vụ chào đón họ bằng nụ  thanh lịch: “Quý khách  đặt phòng riêng  ạ?” 
 
“  đặt phòng Mưa Bụi Giang Nam .” Vưu Khánh trả lời ngay.
 
Phục vụ     về hướng khác: “Xin mời quý khách  theo .” 
 
Tuy cô    phận của cả ba , nhưng cô   gặp  nhiều  nổi tiếng ở đây,  thêm quy tắc của nhà hàng, nên cô    quyền thất lễ với khách hàng.
 
Ngoại trừ  vét rỗng túi tiền của Vưu Khánh, thì Lục Phỉ còn   nơi ăn uống ngon miệng nên  mới chọn nơi .
 
Nhà hàng Quốc Tân  những nổi tiếng về chất lượng phục vụ, mà còn  tính bảo mật cực cao, nên  nhiều danh nhân nghệ sĩ đều chọn tới nơi  dùng bữa. Vì thế mà giá cả cũng  đắt đỏ.
 
Tuy Nhan Hạ và Lục Phỉ kiếm  bội tiền, gần như ngang ngửa với đại gia, nhưng họ  hề dạy con sống xa hoa. Ngoại trừ quần áo  may thủ công  thì các mặt khác của họ   khác gì  bình thường cả, ví dụ như Nhan Hạ tự nấu ăn cho cả nhà. Dù thỉnh thoảng họ  dẫn con  ngoài ăn thì họ cũng chỉ đến các nhà hàng bình dân mà thôi.
 
Vì đây là  đầu tiên Lục Hạo đến một nơi sang trọng như , nên bé  thích thú  cách bày trí trong nhà hàng, hết  đông   tây với vẻ tò mò.
 
Trong lúc bé mải mê  ngắm xung quanh, nhân viên phục vụ cũng  dẫn họ đến phòng Mưa Bụi Giang Nam.
 
Ngay khi họ bước  phòng, hương vị của Giang Nam liền phả  mặt.
 
Cả căn phòng mô phỏng  lầu các mưa bụi Giang Nam đến từng chi tiết. Ở giữa là một bàn ăn nhỏ   kém phần tinh xảo  khắc những vần cổ Giang Nam, bên cạnh là hòn non bộ với dòng nước chảy xuôi xuống, bên trong còn  vài chú cá nhỏ đang tung tăng bơi lội.
 
Vừa bước  cửa, Lục Hạo  nhảy khỏi  ba và chạy tới  hòn non bộ.
 
“Có cá vàng nè  ơi.” Bé hào hứng gọi  sang xem.
 
“Chúng nó  quá nhỉ!” Nghe , cô liền  tới cạnh con trai để ngắm  chúng với bé.
 
Lục Phỉ mỉm   vợ con ,  đó cầm thực đơn gọi món. Xong xuôi,    sang hỏi Vưu Khánh: “Cậu  gọi thêm món gì nữa ?” 
 
Vưu Khánh  thoáng qua những món  gọi, chọn thêm vài món   sang  với  phục vụ: “Tạm thời cứ lấy những món   .”
 
“Chúng  sẽ nhanh chóng đưa món ăn lên, quý khách  cần gì thì chỉ cần ấn cái nút  bàn là  ạ.” Phục vụ nhận lấy thực đơn, mỉm  lịch sự   thẳng  ngoài.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-185.html.]
Sau khi nhân viên rời khỏi, trong phòng chỉ còn tiếng Lục Hạo cảm thán “Vui quá” và “Đẹp thật.”
 
Vưu Khánh   thì cũng  nhịn  mà quan sát  bộ căn phòng. Anh   đến nơi   nhiều , ngoại trừ  đầu tiên hết sức kinh ngạc  thì những   cũng  còn cảm giác gì đặc biệt nữa cả.
 
Giờ thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lục Hạo,   bỗng dưng cảm thấy cả căn phòng   trở nên  một cách độc đáo.
 
Vưu Khánh  Lục Hạo, chiều chuộng : “Nếu Hạo Hạo  thì lát nữa chú sẽ dẫn con  xem những căn phòng khác  hơn nhé?” 
 
“Dạ.” Hạo Hạo nhanh nhẹn đồng ý.
 
Nhan Hạ    dắt bé tới bàn: “Được , lát nữa  xem tiếp nào.” 
 
Bình thường, Lục Hạo cần ghế trẻ em để  ăn chung với họ, nhưng chiếc bàn gỗ nhỏ    tầm với bé.
 
Cả  Lục Hạo cứ  ngừng nhúc nha nhúc nhích, khiến  lớn là họ đây  mỉm  mãi thôi. 
 
Quả nhiên là sự ngây thơ và hồn nhiên của những đứa trẻ luôn dễ dàng tác động đến họ mà.
 
Một lúc , bánh ngọt   bưng lên bàn. 
 
Thấy những cái bánh ngọt hình động vật  bàn, mắt của Lục Hạo lập tức sáng lên. Bé đưa miếng bánh ngọt đầu tiên cho , miếng thứ hai cho ba, miếng thứ ba cho chú Vưu Khánh, cuối cùng bé mới lấy miếng thứ tư  hình con heo nhỏ cho .
 
Vưu Khánh  cảm động khi thấy Hạo Hạo đưa bánh cho , vội khen bé: “Hạo Hạo ngoan quá .” 
 
Lục Phỉ thấy  liền  thẳng: “Cậu đừng  vui mừng quá sớm, thằng bé lấy bánh ngọt cho  là vì    lấy mất cái bánh hình con heo nhỏ của nó thôi.”
 
Vưu Khánh  sang Lục Hạo đang nhấm nháp cái bánh con heo,     cái bánh hình con thỏ trong tay …
 
Nhan Hạ thấy  liền giải thích: “Hạo Hạo  thích động vật, con thằng bé thích nhất là heo vì nó  thể ăn  nhiều thứ…”
 
Sau khi  lí do con trai thích heo,  nào cô và ông xã cũng cảm thấy lạ lùng khi  thấy bánh ngọt hình con heo cả.
 
Ai dè hôm nay họ  gặp  cảnh  nữa .
 
Nhân viên của nhà hàng nhạy bén nhận thấy trung tâm của cả bàn ăn chính là Lục Hạo, nên họ chỉ lo  vui lòng bé, thế là ai ai cũng đều hài lòng cả.
 
Vưu Khánh bật ,  sang  Lục Phỉ và : “Lục Phỉ , công nhận là Hạo Hạo nhà  tham ăn thật đấy.”
 
Anh  sang  Vưu Khánh   về phía con trai  ngao ngán, chính  cũng   vì    sinh  một đứa con tham ăn như  nữa.