Trong những ngày kế tiếp, từ ông nội, bà nội, đến cả chú thím đều hết mực cưng chiều Lục Hạo.
 
Lục Hạo  mới  chơi với bà nội và thím về liền sà  lòng : “Mẹ ơi!”
 
“Đi chơi vui  con?” – Nhan Hạ    sờ mặt con,  vẻ như hai ngày nay bé  chơi hết  luôn .
 
Khuôn mặt bé đỏ ửng, đáp vội: “Vui lắm ạ!”  
 
Cô mỉm ,  đó  sang  với hai  họ: “Mấy hôm nay Hạo Hạo   phiền  và em .”
 
Từ lúc đến đây, đêm nào Lục Hạo cũng chạy qua ngủ với Lục Văn và Quách Kỳ. Đến sáng, cô  cảm thấy tội  khi  thấy ánh mắt ai oán của Lục Văn.
 
Quách Kỳ hiền lành  Hạo Hạo: “Có phiền gì  chị, ôm Hạo Hạo ngủ thoải mái lắm.”
 
Lục Văn bên cạnh nghĩ thầm: Tối nào  cũng  cái bóng đèn  quấy rầy đến nỗi  chung chăn gối  với bà xã luôn đây ! Cô   ánh mắt của Lục Văn thì  hiểu ngay, xoa đầu con nhỏ nhẹ : “Mấy ngày nay   nhớ Hạo Hạo, tối nay Hạo Hạo ngủ với   ?”
 
“… Dạ .” 
 
Mấy hôm nay Lục Hạo mải mê chìm đắm trong sự dịu dàng của thím, lâu lâu  còn  xoa bụng cho. 
 
Tuy rằng chú  vui, nhưng cũng  ngăn bé như ba. 
 
Nói tóm , thím mới là  quyết định trong gia đình chú thím.
 
Nếu Lục Văn mà  suy nghĩ của bé thì thế nào cũng đòi ném bé  ngoài cho mà xem.
 
Lục Văn  hài lòng  câu trả lời miễn cưỡng của bé,  sang Nhan Hạ với vẻ cảm kích, trong lòng nghĩ thầm: Tuyệt vời ông mặt trời, tối nay     ôm bà xã . 
 
Nhan Hạ  thoáng qua Quách Kỳ, cô  mím môi ,  đó  sang hung hăng trừng chồng ,   chỉ đáp  bằng nụ  ngốc nghếch.
 
Cô mỉm  nghĩ: Vợ chồng em trai ông xã ân ái thật đấy!
 
Quách Kỳ hỏi Nhan Hạ: “Chiều nay chị    ngoài  dạo với em ?” 
 
Cô  phát hiện  Nhan Hạ  ở đây  khá lâu, nhưng ngày nào cô cũng chỉ quanh quẩn quanh phòng. 
 
Nhan Hạ nhớ đến ông xã từng dặn nếu Quách Kỳ rủ cô   thì cô cứ việc . Dù cô   lý do  bảo , nhưng cô tin tưởng .
 
Lục Hạo nhanh nhẹn giơ tay lên: “Con cũng   nữa  ơi!”
 
Nhan Hạ từ chối thẳng thừng: “Không , chiều nay con còn  lớp nữa.”
 
Bé tội nghiệp  Quách Kỳ, cô   đáp: “Khi nào mai con   lớp thì thím sẽ dẫn con  ngoài chơi.”
 
Dù cô   cưng chiều bé đến mấy thì cũng  chừng mực thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-238.html.]
 
Bé nhỏ giọng yêu cầu: “Vậy  và thím  thể mua bánh kem về cho con  ạ?”
 
Hai cô  ,  đó đồng loạt gật đầu.
 
Sau bữa cơm trưa, Nhan Hạ và Quách Kỳ  đến khu trung tâm thương mại bằng chiếc siêu xe nào đấy của Lục gia.
 
Lúc xe ngừng , vệ sĩ  ngay ngắn hai bên, cung kính  với Quách Kỳ: “Cung nghênh đại tiểu thư!”
 
Nhan Hạ thấy  liền ngẩn ngơ, Quách Kỳ dẫn cô   và : “Mình  thôi chị hai.”
 
Vào bên trong, cô mới phát hiện ngoại trừ nhân viên  thì   một mống  nào cả.
 
Quách Kỳ ôn hòa giải thích: “Anh hai dặn em tránh để  khác  khác đụng  chị, nên em  bao hết chỗ  .”
 
Cô do dự hỏi: “Nhà em  gì , tiểu Kỳ?”
 
Nói thật thì cô thấy đám vệ sĩ nhà Quách Kỳ cứ  điểm gì đó  giống với  bình thường.
 
Quách Kỳ mỉm , dịu dàng  với cô: “Ba em  một vài  bạn  đường phố  mà.”
 
Nhan Hạ  cô , đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong mà!
 
Cô  nhỏ nhẹ hỏi: “Chị thấy  thoải mái hả? Em bảo bọn họ  ngoài đợi  nhé?”
 
Cô vội vàng trả lời: “Không , chị chỉ cảm thấy  bất ngờ thôi.”
 
Đôi mắt Quách Kỳ trở nên ôn hòa,  đó tiếp tục  dạo phố với Nhan Hạ.
 
Từ xưa tới nay,  mua sắm luôn là thú vui của chị em phụ nữ, tất nhiên là bao gồm cả Quách Kỳ và Nhan Hạ.
 
Đến khi họ  khỏi đó, ai cũng tay xách nách mang,  đó Quách Kỳ liền vứt đồ cho đám vệ sĩ.
 
Lúc di chuyển, quanh họ đều  mấy chiếc xe bảo vệ   mãi cho đến khu vực của Lục gia mới thôi. 
 
Trên đường về, Quách Kỳ nhận  một cú điện thoại. Sau khi cúp máy, cô  mới  thoáng qua Nhan Hạ.
 
Về đến nhà, trong khi họ cầm bánh kem cho Lục Hạo thì tài xế xách đồ cả hai mua .
 
Họ  mới bước , một bóng dáng nho nhỏ  vội vàng chạy ào đến, miệng  quên : “Mẹ và thím  mua bánh kem cho Hạo Hạo  ạ?”
 
“Có chứ.” – Nói xong, Quách Kỳ liền đưa một cái bánh kem nhỏ cho bé.
 
Bé nhận lấy xong liền  xuống ở phòng khách, cẩn thận mở hộp  và chậm rãi thưởng thức nó,  môi vẫn luôn nở nụ  hạnh phúc.