Trong suốt cả quãng đường về, Nhan Hạ cứ bồn chồn  sang ông xã ngoài bình tĩnh, trong nổi giận đùng đùng.
 
Lúc xe dừng  cửa Lục gia, Lục Phỉ bước xuống khỏi ghế phụ và chui  hàng ghế , khiến cho  gian  chật nay  càng hẹp hơn.
 
“Ông xã, em…”
 
Cô còn  kịp  cho xong thì   ôm chặt lấy cô .
 
Anh thì thầm bên tai cô: “Xin em đừng lấy sức khỏe của   đùa giỡn nữa.”
 
Lúc thấy cô ngất xỉu, thế giới của  chỉ còn  nỗi khủng hoảng vô hạn. Cũng chính trong giây phút ,  mới nhận  dù tính mạng của   gặp nguy hiểm  chăng nữa, thì  cũng  cô bình an.
 
Lúc cô mở mắt bảo   cả, trái tim  mới trở về nhịp đập vốn  của nó. Sau đó,   cảm thấy ảo não  thôi, tại  mà cô  giả vờ ngất xỉu để trốn khỏi Trần Cảnh.
 
Hôm nay là  của  khi   lường  việc Trần Cảnh mang s.ú.n.g trong . Sau ,  sẽ  để cho   thêm bất kỳ cơ hội nào để  tổn thương họ nữa.
 
Cô : “Em chỉ mong   thể gánh vác  việc cùng  và sánh đôi với . Nếu   vì em, thì    đối đầu với Trần Cảnh chứ?”
 
Cô    nhành hoa yếu ớt luôn   bảo vệ, mà cô    vợ giúp đỡ và che chở lẫn  với  cơ.
 
Anh cảm nhận  thái độ nghiêm túc của bà xã, liền : “Chúng  sẽ cùng  gánh vác  chuyện.”
 
Anh chỉ  bảo vệ cô, mà kề vai sát cánh cũng chính là một cách trong đó.
 
Cô thở phào nhẹ nhõm,  chậm rãi buông cô ,  đó   bằng ánh mắt thấu hiểu.
 
Lúc họ đến nhà, ai cũng đều  về cả. Họ nắm tay  đến chỗ sofa,  đó Nhan Hạ  tựa  lòng chồng để xem ti vi. 
 
Cô chọn tới chọn lui mà vẫn  chọn  kênh nào, cuối cùng  dừng tại kênh tin tức địa phương đang chiếu cuộc phỏng vấn của nhân viên phục vụ bàn họ ở khách sạn.
 
“Ba vị khách bước  phòng riêng  gọi món.  vẫn  ngoài cửa mãi cho đến khi   một âm thanh… Ai dè     thấy một vị khách cầm súng.”
 
“Anh  nhớ đặc điểm gương mặt của họ ?”
 
“Lúc   sợ quá nên   rõ lắm.  chỉ nhớ là hai nam một nữ với ngoại hình ưa . Nói thật,  thấy giống chuyện tình tay ba lắm á!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cung-chieu-vwxh/chuong-244.html.]
“…”
 
Ánh mắt cô tối , nghĩ thầm: Anh    cô và Trần Cảnh cũng   gì lạ, nhưng  lý nào   nhận  Lục Phỉ? Vậy  nghĩa là      khác cảnh cáo !
 
Cô chợt nhớ  ánh mắt điên cuồng khi đó của Trần Cảnh,    mất trí thật !
 
Lục Phỉ thấy bà xã   gì thì  đoán  suy nghĩ của cô ngay. Anh vội đưa tay  vuốt bụng vợ và : “Mong rằng bà xã sẽ sinh hai cô con gái cho .”
 
Cô hỏi : “Chẳng  bác sĩ bảo còn  chắc chắn ? Lỡ như trong bụng em là hai thằng con trai thì  giờ?”
 
Anh ngập ngừng : “Vậy thì một đứa con gái cũng .” 
 
Nếu là hai đứa con trai thì … Cũng nuôi tất!
 
Cô mỉm   khuôn mặt đen xì của ,  đó : “Chuyện    do chúng  quyết định .”
 
Với cô, dù nam  nữ thì cũng đều là bảo bối của cô cả.
 
Nghĩ , cô liền  về phía ti vi. Giờ cô  quá hạnh phúc, nên cô sẽ chôn chặt những chuyện đau buồn trong quá khứ nơi đáy lòng, quyết  để nó ảnh hưởng đến sinh hoạt hiện tại của  nữa.
 
Cô  chắc như đinh đóng cột: “Sau  chúng  hãy sống thật hạnh phúc nhé ông xã.”
 
Anh ôm chầm lấy cô,  khẽ: “Ừm.”
 
Trong lúc họ đang ôm  nồng nàn, một lớn một nhỏ  . Lục Hạo thấy  liền ho một tiếng, cô  đầu  thì thấy con trai đang  phá , đẩy nhẹ ông xã và : “Hạo Hạo   quấy rầy ba   nhé.”
 
Lục Hạo  ngờ    , sững  ngay tại chỗ. Quách Kỳ thấy dáng vẻ đáng yêu của bé liền mỉm .
 
Nhan Hạ nhớ đến lời cô   sáng nay, ngạc nhiên hỏi ngay: “Chẳng  em  đến tối mới về ư?”
 
Quách Kỳ  : “Hạo Hạo thấy chán quá nên đòi về ạ.” 
 
Suy cho cùng thì nơi đó  nhàm chán với trẻ con như Hạo Hạo.
 
Lục Phỉ nhíu mày hỏi con: “Hạo Hạo, thím   đúng ?”